Hướng Vi thực sự không dám nhìn thẳng màn hình điện thoại, cũng không dám tìm tiếp mà dứt khoát khóa màn hình, gò má đỏ bừng, trong đầu còn có mấy chữ “trẻ em không nên xem” bay vòng vòng, tim đập loạn nhịp.
Nhị Hắc chưa nhìn đủ: “Sao lại tắt đi chứ? Nhấn vào xem một chút, nói không chừng lại có ích thì sao?”
“…” Thứ phương pháp này, mặc kệ có tác dụng hay không, cô cũng sẽ không dùng đâu.
Mặt Hướng Vi càng đỏ, cô bỏ điện thoại vào túi ngoài của tạp dề làm việc. Mới ngẩng đầu, cô lại nhìn thấy Giang Thành đang bị hóa đá, nghĩ nghĩ một hồi rồi nói:
“Hay là trực tiếp kéo cậu ấy vào nhà kho ở sau bếp nhốt lại?”
“…” Nhốt lại? Đây là một từ mà người văn minh hiện đại có thể nói ra sao? Nhị Hắc không còn lời nào để nói với tam quan của Hướng Vi, trực tiếp hỏi lại: “Cô kéo nổi à?”
Đây đúng là một vấn đề nghiêm trọng mà.
Hướng Vi nhìn Giang Thành cao hơn cô một cái đầu, rồi lại nhìn lại tay chân nhỏ bé của mình, tuyệt vọng lắc đầu: “Kéo không nổi.”
“Biết là tốt.” Nhị Hắc đắc ý: “Thôi đừng có phản đối nữa, mau đi lấy lòng chủ nhân nhà ta đi.”
“……”
Hướng Vi bối rối.
Nhị Hắc: “Chủ nhân nhà ta cực kỳ dễ dỗ dành luôn, cô cứ gọi một tiếng “chồng ơi” là ta đảm bảo cậu ta sẽ vui quên hết trời đất luôn.”
“…” Trong đầu Hướng Vi âm thầm thử gọi hai chữ “chồng ơi”, cảm thấy xấu hổ không thôi, trong lòng lại có chút ngọt ngào không rõ ràng, làm cho cô không thể nào mở miệng.
Cô với Giang Thành mới qua lại được hơn một tuần, giờ mà gọi “chồng ơi” có phải quá nhanh rồi không.
“Còn có cách khác không? Ví dụ như….” Hướng Vi nhắm mắt lại, lí nhí nói: “Như là hôn một chút gì đó…”
“Hôn một chút cũng không phải không được, cơ mà quan trọng là hôn chỗ nào cơ. Dù sao thì trên cơ thể có nhiều chỗ khác nhau, hôn chỗ khác nhau sẽ mang lại cho chủ nhân nhà ta sự vui vẻ khác nhau.” Nhị Hắc chống cằm, nghiêm trang lừa dối cô gái trong sáng: “Ví dụ như là, hôn tay là không được rồi. Hôn trán thì vẫn kém vui vẻ một chút. Hôn môi thì so với hôn tay có xác suất thành công cao hơn, nhưng vẫn có nguy hiểm một chút. Nếu muốn đảm bảo một trăm phần trăm cho chủ nhân nhà ta chấm dứt chuyện ký ức phân liệt này thì, ta đề nghị….”
Nhị Hắc nói đến một nửa thì ngừng lại, cười hề hề nhìn Hướng Vi.
Hướng Vi bị Nhị Hắc nhìn đến tê cả đầu, cô run rẩy hỏi: ‘Nếu muốn đảm bảo chắc chắn Giang Thành chấm dứt tình trạng này thì phải hôn nơi nào?”
Trực giác nói cho cô biết đáp án sẽ không đơn giản, nhưng cô vẫn muốn hỏi lại. Tình trạng trước mắt cấp bách, nếu thực sự Giang Thành thẳng thắn nói với Hướng Minh Cường chuyện hai người yêu đương, cô sẽ bị Hướng Minh Cường bắt rời đi ngay lập tức. Với tư tưởng cổ hủ của Hướng Minh Cường, nếu xử lý không thỏa đáng chắc chắn sẽ đem cô nhốt lại.
Bây giờ, chỉ cần không phải là nơi không thể hạ miệng, cô đều đồng ý.
Từ từ, nơi không thể hạ được miệng?
Trong đầu Hướng Vi chợt hiện ra kết quả tìm kiếm đầu tiên khi nãy…
E nờ bí kíp lấy lòng bạn trai trên giường, trên trang web kia có dòng chữ nhỏ ghi biện pháp đầu tiên là….
Vì bạn trai khẩu….. khẩu….
Cô không dám nghĩ tiếp nữa.
Trong lòng Hướng Vi xấu hổ vạn phần, ánh mắt nhìn Nhị Hắc cũng tràn ngập sự lên án.
Tiểu yêu tinh tà ác, thế mà lại đưa cho cô chủ ý xấu xa như vậy.
“Bọn tao mới học cấp ba thôi.” Hướng Vi đỏ bừng mặt, chính đáng nói.
Nhị Hắc tà ác nào đó tỏ vẻ không sao cả: “Mới cấp ba thì làm sao? Lại cũng không phải chưa từng làm.”
Hướng Vi:???
Cô từng làm với Giang Thành khi nào???????
Trong đầu Hướng Vi bây giờ toàn là “Nhị Hắc mày thật đen tối”, “Tao sẽ không mắc mưu đâu”, “Tao biết rõ ý đồ của mày rồi”, cô tức giận trừng mắt nhìn Nhị Hắc, trong lòng âm thầm khiển trách đạo đức của tiểu yêu tinh.
“Thôi được rồi, cô không muốn thì thôi.” Nhị Hắc bị ánh mắt oán hận của Hướng Vi trừng đến mức cảm thấy hổ thẹn, vẫy vẫy tay tỏ vẻ từ bỏ việc lừa dối thiếu nữ ngây thơ, nhưng nó vẫn không nhịn được mà lẩm bẩm: “Hôn sâu thôi mà, làm gì đến mức đấy.”
Hả???
Hôn sâu????
“…………………………”
Hướng Vi lại bắt đầu khiển trách tư tưởng đạo đức của mình.
Hướng Vi à Hướng Vi, mày là một đóa hoa tương lai của tổ quốc, là một thanh niên có tư tưởng hiện đại, tại sao đầu óc của mày có thể đen tối như vậy chứ?
Aaaaa, tất cả đều do cái kết quả tìm kiếm khi nãy.
Đồi phong bại tục, đồi phong bại tục.
Thanh niên có tư tưởng hiện đại nào đó âm thầm tự kiểm điểm tám trăm lần trong lòng mới có thể bình tĩnh lại một chút.
Nhị Hắc nhìn vẻ mặt Hướng Vi bối rối, nó tưởng rằng cô bị đề nghị “hôn sâu” của nó kích thích, vì sức khỏe tinh thần của cô, nó quyết định từ bỏ phúc lợi này của chủ nhân nhà mình, đưa ra một đề nghị có lương tâm: “Cô thử ca ngợi cậu ta, cho cậu ta biết trong lòng cô thì cậu ta quan trọng nhất.”
Kiến nghị này nghe qua có vẻ không đáng tin cậy, khi thực hiện cũng không có hình ảnh nào mà trẻ em không nên nhìn, nhưng mà…
Thanh niên có tư tưởng hiện đại nào đó đang bị ảnh hưởng bởi mấy kết quả tìm kiếm khi nãy, khi nghe đến từ “ca ngợi cậu ta”, trong đầu cô liền tự động hiện ra biện pháp thứ hai trong mục lấy lòng bạn trai…
Ở thời điểm OXXO thì ca ngợi người yêu, ví dụ như: Chồng ơi anh giỏi quá…
“…”
Hướng Vi cảm thấy cô cần phải về nhà gội đầu, tẩy não.
Cho nên mới nói, không có việc gì thì đừng lên mạng, nếu đã lên mạng, thì đừng có tìm kiếm lung tung.
Lại tiếp tục tự sám hối trong ba giây, Hướng Vi nhanh chóng viết một đoạn ca ngợi Giang Thành, sau đó bảo Nhị Hắc giải trừ phép thuật, tranh nói trước Giang Thành, chủ động giới thiệu với Hướng Minh Cường:
“Đây là Giang Thành, bạn cùng lớp của con. Cậu ấy không chỉ lớn lên đẹp trai, anh tuấn, ngọc thụ lâm phong, mà thành tích học tập cũng cực kỳ xuất sắc, mỗi lần thi đều đứng đầu toàn khối. Cậu ấy rất tốt bụng, thích giúp đỡ mọi người, tôn kính thầy cô, yêu thương bạn bè, được thấy cô bạn bè yêu mến. Cậu ấy là thần tượng trong lòng con, là tấm gương học tập của con, là mục tiêu mà con đang theo đuổi. Từ lúc con thấy cậu ấy lần đầu tiên, trong lòng con đã âm thầm thề, nhất định phải trở thành người ưu tú như cậu ấy.”
Hướng Vi nói xong một hơi, xung quanh lặng im như tờ.
Giang Thành: “……”
Hướng Minh Cường: “……”
Nhị Hắc đỡ trán. Đây đâu phải là ca ngợi? Đây chính là bản thảo không có chút tư tình cá nhân nào. Cô thế mà đem chủ nhân nhà nó đổi thành một người vô địch thiên hạ, mọi phút mọi giây đều hoàn hảo. Thứ ca ngợi như này làm sao có thể khiến cậu ta vui vẻ lành bệnh được chứ?
Nói nhiều như vậy còn không bằng một câu “Chồng ơi anh tốt nhất” đâu, Nhị Hắc tức giận đến trợn mắt.
Hướng Minh Cường cũng bị Hướng Vi nói đến ngây người. Nguyên bản ông đến để kiểm tra, tối hôm qua nghe chuyện Dư Thanh Dao nói về bạn trai, ông cảm thấy không yên lòng, vừa lúc chiều nay được nghỉ nên sau khi tan tầm ông đến đây tìm hiểu một chút, lại không nghĩ rằng Hướng Vi lại nói như vậy. Dạng lời nói nghiêm túc chăm chỉ hướng về phía trước, lại có bộ dáng ngây thơ trong sáng của Hướng Vi đều làm ông thấy hổ thẹn với sự nghi ngờ con gái của mình.
So với Hướng Minh Cường thì Giang Thành bình tĩnh hơn nhiều, cậu vừa nhìn thấy đôi mắt nhỏ trấn định của Hướng Vi liền biết cô muốn làm gì. Tuy cậu không rõ vì sao cô phải giấu diếm chuyện hai người đã quay lại, nhưng nếu như cô muốn làm như vậy thì cậu cũng sẽ chiều theo. Làm theo mong muốn của bạn gái từ trước đến nay đều là tiêu chuẩn làm việc của cậu.
Nở một nụ cười khó phát hiện, Giang Thành nhanh chóng phối hợp màn diễn của Hướng Vi:
“Cậu quá khen rồi, mình chỉ là may mắn hơn người khác một chút, cũng không có ưu tú như cậu nói đâu.” Nói xong, cậu mỉm cười thân thiện, hỏi Hướng Minh Cường: “Chú gọi gì ạ?”
Hướng Minh Cường đã hoàn toàn bị kỹ thuật diễn của hai học sinh cấp ba này lừa gạt, ông ngây người nhìn Giang Thành một lúc mới nói: “Chú chỉ đi ngang qua thôi.” Sau đó ông quay qua dặn dò Hướng Vi: “Chăm chỉ làm việc nhé.” Rồi rời đi.
“Dạ dạ.” Hướng Vi gật đầu như giã tỏi, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn.
Sau khi Hướng Minh Cường rời đi, Hướng Vi lập tức kéo Giang Thành về phía sau quầy bán hàng, nhỏ giọng nói:
“Chuyện chúng mình đang yêu nhau, mình muốn tạm thời giữ kín đã.”
“Chuyện của chúng ta cha em đã sớm biết rồi mà.” Giang Thành bình tĩnh nói, sau đó nhanh chóng nhận ra: “Ý em là chuyện quay lại?”
“Ừ.”
Hướng Vi cảm thấy thật miễn cưỡng, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
Trong kịch bản của Giang Thành, quả nhiên hai người đã đi gặp người lớn trong nhà.
Nhưng mà,… nếu đã đến mức gặp người lớn, tại sao lại còn chia tay chứ?
Hướng Vi thật muốn có một cỗ máy thời gian, xuyên không đến tương lai để tìm hiểu một chút.
“Đồng ý em ư? Có thể, nhưng mà….” Giang Thành cố ý trêu chọc cô: “Em nói gì đó dễ nghe một chút làm tôi vui vẻ đi.”
Hướng Vi: “……”
Quanh đi quẩn lại vẫn quay lại việc lấy lòng này đúng không?
Hướng Vi nào đó không có kinh nghiệm lấy lòng bạn trai bao giờ, suýt chút nữa thì cô đem lời kịch khi nãy đối phó với Hướng Minh Cường đọc lại một lần.
Nhìn chằm chằm bạn trai đẹp trai một lúc, cô khen từ đáy lòng: “Cậu lớn lên rất đẹp trai.”
“Hửm?” Khóe miệng cong cong, Giang Thành tiếp tục trêu chọc cô: “Hóa ra em nhìn trúng mặt của tôi à?”
Hướng Vi: “……………………”
Cô là người nông cạn thế à?
Hướng Vi đang muốn cãi lại, nhưng cô lại nghe Giang Thành nói tiếp:
“Tôi còn tưởng em qua lại với anh chỉ vì muốn có một người chỉ em làm bài tập.”
Hướng Vi: “……………………”
Ngay từ đầu cô chủ động tìm cậu ấy thực sự cũng chỉ vì mượn về một cái bút giúp cô làm bài tập. Nhưng sau đó… đều là bị cái bút xấu xa này đe dọa dụ dỗ.
Nhưng mà, cô tiếp cận cậu ấy cũng là có mục đích.
Nghĩ đến chuyện trước kia, Hướng Vi cảm thấy chột dạ không thôi, lắp bắp nói:
“Ngay từ đầu quả thật mình muốn cậu chỉ mình bài tập, nhưng mà sau đó, sau đó….”
Lời vừa đến bên miệng, trái tim Hướng Vi liền đập thình thịch loạn lên.
“Sau đó như thế nào?” Giang Thành cúi người, nhỏ giọng thì thầm vào tai cô, trong giọng nói mang ý cười rõ ràng, hiển nhiên đã đoán được cô muốn nói chuyện gì.
Hướng Vi bị trêu chọc đến mặt đỏ tai hồng, lí nhí đáp:
“Sau đó, sau đó,…. Liền thích cậu.”
Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng Giang Thành như có pháo hoa nổ tưng bừng, trong đôi mắt đen láy rạng rỡ, người đối diện trở nên xinh đẹp vô cùng.
Vừa tỉnh lại thì nghe thấy lời như vậy, bảo sao cậu không cao hứng.
Tiếc nuối duy nhất chính là, cậu thế mà lại để cô ấy nói trước lời thích.
“Tôi cũng thích em, rất thích rất rất thích em, Vi Vi.” Cậu cúi đầu nhìn cô, giọng nói tràn đầy dịu dàng, thâm tình.
Hai chữ “Vi Vi” làm Hướng Vi bừng tỉnh, ngay cả xấu hổ cũng quên mất, cô kinh ngạc gọi: “Giang Thành?”
“Là tôi.” Giang Thành cười nhẹ. Cô ấy nhất định lần nào cũng bày ra biểu cảm mừng rỡ như điên này để chào đón cậu sao? Vẻ mặt không hề che giấu sự vui mừng, làm lòng cậu ngứa ngáy không thôi, nếu không phải đang trước mặt nhiều người, cậu thật muốn hôn hôn cô một chút.
Giang Thành đột nhiên tỉnh lại làm Hướng Vi mừng rỡ không thôi. Tuy rằng cô biết hai Giang Thành đều là một người, tính cách cũng không có gì khác biệt lắm nhưng cô cảm thấy người hiện tại mới là chân thật, vì vậy, mỗi lần Giang Thành tỉnh lại đều làm cô cực kỳ vui vẻ.
“Hình như mỗi lần cậu vui vẻ đều tỉnh lại được. Làm sao để cậu luôn vui vẻ đây?” Hướng Vi hỏi, hy vọng người trước mắt có thể ở lại lâu một chút.
Sự lưu luyến này làm Giang Thành cảm thấy ngọt ngào. Cậu cũng hy vọng có thể ở lại lâu một chút. Tuy rằng một chính mình khác xuất hiện làm chuyện của hai người tiến triển nhanh chóng, nhưng cậu tình nguyện phát triển chậm một chút, cũng không muốn bỏ qua bất kỳ chuyện gì cùng với cô.
Phương pháp làm cậu vui vẻ sao?
Giang Thành không hề suy nghĩ đáp: “Có thể nhìn thấy em thì tôi đều vui vẻ.”
“À…” Hướng Vi cắn cắn môi: “Mình cũng vậy.”
Ba chữ “mình cũng vậy” làm lòng Giang Thành nhộn nhạo hẳn lên. Khi thích một người thì đều dễ dàng bị lấy lòng như vậy. Chỉ cần đối phương để ý mình một chút, trong lòng đều tràn ngập ngọt ngào.
“Bây giờ không có khách, em đi làm bài tập đi.” Giang Thành cười nói với Hướng Vi.
“Nhưng mà…” Lỡ cô đi rồi, cậu lại đổi lại thì làm sao giờ?
Hướng Vi không nói hết lời, đứng tại chỗ bối rối một lúc, bỗng nhiên cô nảy ra một ý, cô nhanh chóng lấy từ trong cặp ra một bức ảnh thẻ của mình đưa cho Giang Thành:
“Như vậy là cậu luôn có thể nhìn thấy mình.”
“..” Giang Thành bị hành động ấm áp của bạn gái nhỏ nhà mình làm cho cảm động, cậu nhận lấy ảnh chụp bỏ vào túi áo, nơi gần sát với trái tim nhất: “Yên tâm, tôi sẽ luôn nhìn em.”
“Ừ.” Hướng Vi cười vui vẻ.
Nửa ngày sau đó, Giang Thành cũng không đổi lại, cậu vẫn luôn nhìn Hướng Vi ở xa xa đang nghiêm túc làm bài tập, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Nhưng trạng thái này cũng chỉ duy trì được nửa ngày, đến khi tan làm, Giang Thành lại quay trở về hình thức trong kịch bản.
Nhị Hắc: “Chắc nghĩ đến việc phải tách ra với cô thì chủ nhân nhà ta liền đau lòng rồi.”
Hướng Vi: “……”
……
Từ ngày Hướng Minh Cường xuất hiện trong tiệm, Hướng Vi không dám để Giang Thành mang cô về nhà nữa, mỗi ngày tan tầm đều đổi thành liên hệ qua Wechat. Đôi khi ở trong wechat quá ngọt ngào thì Giang Thành cũng sẽ đổi lại đến trêu chọc cô, làm cô đáp ứng không xuể, ngày ngày trôi qua trong ngọt ngào.
Mọi chuyện vẫn cứ thế tiếp tục…
Có một ngày khi tan tầm, Giang Thành trong kịch bản thần bí đưa cho cô một phong bì nhỏ, vui vui vẻ vẻ hôn trên trán cô:
“Ngày mai gặp lại, bảo bối.”
Hướng Vi đỏ bừng mặt, bảo, bảo bối gì đó, gọi lên nghe thật xấu hổ mà.
“Ừm.” Cô nhẹ nhàng đáp lại, cũng không nhìn mà để phong bì kia vào cặp sách, nghĩ thầm:
Ngày mai gặp lại thì ngày mai gặp lại, còn đưa thư làm gì?
Không lẽ đây là ý tứ muốn nộp lên tiền lương của cậu ấy?
Hướng Vi nhớ tới lời nói của Giang Thành trước kia “về sau tiền tôi kiếm được đều cho em”, trong lòng cô lại tràn ngập ngọt ngào. Tuy rằng tiền lương làm thêm không nhiều, cô cũng không tham tiền của cậu ấy, nhưng hành động này của cậu vẫn làm cho cô cảm động không ngừng.
Buổi tối sau khi về đến nhà, Hướng Vi đăng nhập ứng dụng ‘Tôi là idol”, phát hiện lại có thêm không ít follow. Có những fan nhắn tin cho cô, hy vọng cô có thể mở weibo, cùng mọi người chia sẻ cuộc sống hàng ngày.
Hướng Vi cảm thấy đề nghị này không tồi, tối ấy cô liền dùng số điện thoại đăng ký một tài khoản weibo, nickname vẫn như cũ là “Vi Vi Vi Vi”, còn đăng một trạng thái mới.
Vi Vi Vi Vi: Hôm nay bạn trai nộp tiền lương, tôi thật vui vẻ.
Sau khi đăng trạng thái lên weibo, Hướng Vi vui vẻ đi làm bài tập nghỉ đông.
Nhị Hắc nào đó nhìn mọi chuyện từ đầu đến cuối, đầu đầy vạch đen, cẩn thận nhắc nhở cô gái ngốc nghếch nào đó:
“Cô chắc chắn đó là tiền lương à?”
Hả? Đang ngụp lặn trong biển đề thi đến thoi thóp, Hướng Vi ngẩng đầu nhìn: Không phải tiền lương à?
Không đợi Nhị Hắc nói tiếp, cô mới phản ứng được: Đúng rồi, tiền lương làm thêm là tiền mặt, không có thẻ ngân hàng.
“…” Đấy không phải trọng điểm có được không? Nhị Hắc ném cho Hướng Vi một ánh mắt xem thường, sau đó nó ngồi xuống dưới đèn bàn, chống cằm cười cxaaus xa:
“Cô chắc chắn đó là thẻ ngân hàng?”
Ý gì chứ?
Không phải thẻ ngân hàng thì còn có thể là cái gì?
Không lẽ là thẻ tháng đi xe bus?
Hướng Vi buông bút, nghi ngờ mở cặp sách, lấy ra phong bì mà Giang Thành đưa, cúi đầu mở ra nhìn, trong nháy mắt hóa đá.
Thẻ, thẻ phòng?
Trên tấm thẻ có dòng chữ thiếp vàng “phòng dành cho tuần trăng mật của khách sạn XX”, trong nháy mắt Hướng Vi cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, tóc tai đều dựng đứng cả lên.
Lặng im một hồi, cô cố gắng trấn an trái tim đang run bần bật, nơm nớp lo sợ hỏi Nhị Hắc:
Ngày mai là ngày gì đặc biệt à?
Nhị Hắc huýt sáo: “Lễ tình nhân.”
Lễ….. Tình…… Nhân??????
Hướng Vi: “……”
Hướng Vi nào đó vẫn chưa kịp hiểu vấn đề lại bị sét đánh thêm một lần.
Lễ tình nhân đưa thẻ phòng khách sạn?
Người có kịch bản, quả nhiên muốn gì làm nấy.