Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 997




Chương 997

Nhận ra được mình làm gì với Nhan Nhã Tịnh, anh khiếp sợ đến mức suýt chút thì ném Nhan Nhã Tịnh đang nằm trên người anh ra.

Vào lúc này, Lưu Thiên Hàn cũng chú ý thấy cái tát mà anh vừa mới nhận được là tới từ Nhan Nhã Tịnh.

Khuôn mặt của Nhan Nhã Tịnh nhăn nhíu hết lại, cô vẫn đang ngủ rất ngon lành, nhưng lại không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Làm phiền tôi ngủ, không biết xấu hổ à! Đồ háo sắc, không biết xấu hổ, tôi đánh chết anh!”

Nói rồi, Nhan Nhã Tịnh giơ tay lên tát vào mặt Lưu Thiên Hàn tiếp.

Với tính cách của Lưu Thiên Hàn, nếu như bị một người phụ nữ tát nhiều lần như vậy thì anh đã chặt tay người đó từ lâu rồi, nhưng anh không ra tay với Nhan Nhã Tịnh được, huống hồ anh cũng thực sự cảm thấy mình có hơi không biết xấu hổ.

Ban nãy anh lại nhân lúc Nhan Nhã Tịnh đang ngủ mà hôn cô, hôn người phụ nữ lăng nhăng anh khinh thường nhất. Anh bị cô tát cũng là đáng đời anh thôi!

Lưu Thiên Hàn không đưa Nhan Nhã Tịnh về Tầm Viên mà đưa cô về biệt thự trong trung tâm thành phố của anh.

Đến cả Cung Tư Mỹ cũng chưa bao giờ qua đêm trong biệt thự của anh, vậy mà tối nay anh lại đem con ma men mà mình ghét nhất về.

Anh nói với bản thân rằng, anh để Nhan Nhã Tịnh qua đêm ở biệt thự của mình không phải vì cô có vị trí không tầm thường trong lòng anh, anh chỉ không muốn để con ma men như cô đầu độc hai đứa bé đáng yêu Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ kia thôi.

Vốn dĩ Lưu Thiên Hàn muốn ném Nhan Nhã Tịnh bừa ở phòng cho cho khách, nhưng cô say đến như vậy, anh lại sợ cô xảy ra chuyện gì, cuối cùng anh vẫn đưa cô về phòng mình.

Sau khi đưa Nhan Nhã Tịnh về phòng, Lưu Thiên Hàn lại cảm thấy khó xử, trong phòng anh chỉ có một chiếc giường lớn, đêm nay anh cũng đâu thể ngủ chung chăn chung gối với người phụ nữ của em trai ruột mình được?

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn người phụ nữ ngủ say sưa trên giường, tay dồn sức túm cô lên như xách một con gà, sau đấy ném bừa sang sofa bên cạnh.

Cho phép cô ngủ trên sofa trong phòng anh là đã đủ nhân từ với cô rồi.

Lưu Thiên Hàn buông Nhan Nhã Tịnh ra, đang định đi tắm rồi quay về giường ngủ, thì cái đầu nhỏ của Nhan Nhã Tịnh chợt nghiêng đi, ọe một tiếng rồi tự nôn hết lên người mình.

“Nhan Nhã Tịnh!”

Nhìn Nhan Nhã Tịnh mê man bò dậy khỏi sofa nôn không ngừng, Lưu Thiên Hàn thực sự muốn ném cô ra khỏi cửa sổ.

Tuy Nhan Nhã Tịnh không nôn lên người anh nhưng cô nôn hết lên người mình rồi. Anh ở cùng một phòng với cô, nếu như anh không xử lý đống ô uế trên người cô thì anh bị hôi chết mất!

Anh cố gắng kìm nén ý định muốn bóp gãy cổ Nhan Nhã Tịnh, sau đấy thở dài một tiếng bất đắc dĩ, cam chịu bế Nhan Nhã Tịnh lên, đi vào phòng tắm.

Lưu Thiên Hàn có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, cho dù là Cung Tư Mỹ, lúc ở quá gần cô ta hoặc khi cô ta chạm vào đồ vật riêng của anh, trong lòng anh đều khó chịu.

Nhưng bây giờ bế Nhan Nhã Tịnh cả người bẩn thỉu, vậy mà anh lại chẳng cảm thấy ghê tởm.

Thậm chí nhìn thấy cô nhăn khuôn mặt nhỏ lại, lồng ngực anh còn hơi khó chịu nhói lên.

Anh không muốn thừa nhận sự đặc biệt mà anh dành cho cô, cho nên khi nhìn thấy cô mơ màng mở mắt ra, anh lạnh lùng thốt một câu: “Tắm mình cho sạch đi!” Rồi quay người rời khỏi phòng tắm.