Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 977




Chương 977

“Nhã Tịnh, mẹ biết Thiên Hàn mất khiến con rất buồn, con không cách nào chấp nhận. Mẹ cũng rất buồn, không muốn mất đi Thiên Hàn. Nhưng dù mẹ khó chịu ra sao thì mẹ cũng hy vọng con có thể quên Thiên Hàn. Nhã Tịnh, hãy quên Thiên Hàn đi. Mẹ hy vọng con có những ngày tháng tốt hơn, có thể gặp được người phù hợp hơn. Cho dù con không còn là con dâu của Thịnh Vân Hiên mẹ nữa thì con cũng vẫn là con gái của mẹ, con gái cả đời này của mẹ.”

“Mẹ…”

Nghe những lời thật lòng này của Thịnh Vân Hiên, cô xém chút bật khóc. Cô nghĩ, sau khi Lệ Bảo Khiết qua đời, cô mãi mãi cũng không còn mẹ nữa. Không ngờ cô vẫn có thể cảm nhận được tình thương của một người mẹ từ Thịnh Vân Hiên.

“Nhã Tịnh, ngày mai con đi chọn lễ phục giúp Tư Mỹ nhé. Đợi khi con kết hôn, mẹ sẽ đi chọn đồ với con!”

Vành mắt của Nhan Nhã Tịnh ươn ướt, Thịnh Vân Hiên đã nói đến mức này rồi, chắc chắn cô không thể từ chối nữa.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, ngày mai con sẽ đi chọn lễ phục với Tư Mỹ. Con nhất định sẽ chung sống hoà thuận với cô ta!”

Hòa thuận mới lạ!

Thịnh Vân Hiên nhận được câu trả lời của Nhan Nhã Tịnh mới yên lòng mà cúp máy.

Nhan Nhã Tịnh lại đứng yên tại chỗ rất lâu cũng chưa tỉnh táo lại được. Cô luôn trông mong có một ngày có thể mặc bộ váy cưới gả cho người đàn ông cô yêu nhất. Nhưng người cô yêu, cả đời này chỉ có anh Lưu thôi.

Mà người đàn ông cô yêu nhất, ngày kia sẽ đính hôn với Cung Tư Mỹ! Cô không rộng lượng đến mức chúc phúc cho anh và cô ta, cô chỉ có thể phá hoại bằng mọi cách!

Nhan Nhã Tịnh biết Thịnh Vân Hiên bảo cô đi chọn lễ phục với Cung Tư Mỹ chắc chắn là do cô ta đề nghị.

Cung Tư Mỹ không muốn thấy cô sống tốt, định nhân cơ hội này để khoe khoang, tàn nhẫn châm chọc cô.

Đáng tiếc, Cung Tư Mỹ đã tính nhầm mất rồi, Nhan Nhã Tịnh cô đâu có dễ bị đánh bại như thế. Ngược lại cô cũng muốn xem thử rốt cuộc ngày mai ai mới là người không vui!

Nhan An Mỹ không gạt cô, cà phê quả thật đã nguội, cũng không thấy điều gì khác lạ trên mặt của cô bé.

Còn gương mặt nhỏ nhắn điển trai của Nhan An Bảo lại sưng tấy rõ rệt.

Thấy gương mặt nhỏ của cậu bé sưng vù, Tô Thu Quỳnh đau lòng muốn khóc.

Nhan An Bảo chu đáo an ủi cô ấy: “Dì Thu Quỳnh, dì đừng khóc nữa. Con không đau, không thấy đau tí nào cả!”

“Đúng đó dì Thu Quỳnh, anh trai là đàn ông, anh ấy không sợ đau đâu!” Tuy cũng khá đau lòng cho Nhan An Bảo nhưng Nhan An Mỹ không muốn làm Tô Thu Quỳnh buồn, cô bé hiểu chuyện nói.

“Thu Quỳnh, cậu đừng khó chịu nữa. Lúc nãy mình đã kiểm tra cho An Bảo rồi, thằng bé không sao. Chườm đá lạnh vào sẽ nhanh chóng bớt sưng ngay thôi.” Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn làm cô ấy áy náy, bèn nhẹ giọng an ủi.

“An Bảo, An Mỹ, dì biết hai đứa muốn tốt cho dì, muốn giúp dì trút giận, nhưng dù sao tụi con vẫn là con nít, tụi con phải học cách bảo vệ chính mình trước đã.”

Tô Thu Quỳnh lau nước mắt, vô cùng nghiêm túc nói chuyện với Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ: “Lần này cà phê đã nguội, An Mỹ không bị thương, nhưng lỡ như là cà phê bị nóng thì sao? Hơn nữa, sức lực của tụi con cũng không bằng An Tình. Sau này dì không cho phép tụi con mạo hiểm vì dì nữa!”

“Dì Thu Quỳnh, tụi con biết lỗi rồi. Sau này tụi con sẽ chú ý.” Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nhìn nhau, đồng thanh đáp lại.