Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 923




CHƯƠNG 923

Thực ra Chiến Mục Hàng còn muốn nói rằng, Tô Thu Quỳnh, nếu như em thích mì thịt bò anh nấu, vậy sau này ngày nào anh cũng nấu cho em.

Anh không chỉ nấu mì thịt bò cho em, mà những món ăn khác anh đều có thể nấu cho em.

Mỗi một bữa cơm, bốn món mặn một món canh, anh bảo đảm sẽ nuôi em trắng trẻo mập mạp.

Nhưng Chiến Mục Hàng sợ anh ta nói rồi sẽ càng khiến Tô Thu Quỳnh chán ghét hơn, nên anh ta không thể nói những lời này ra được.

“Chiến Mục Hàng, tôi đã không ăn thịt bò từ lâu rồi.” Mãi lâu sau, Tô Thu Quỳnh mới đáp lại với vẻ mặt vô cảm.

“Từ lúc tôi sống trong chuồng bò một tháng thì tôi đã không ăn thịt bò nữa rồi.”

Không chỉ thịt bò, đến cả thịt chó cô cũng không ăn nữa, bởi vì, cô còn từng ở trong lồng chó một tháng.

Biểu cảm trên mặt Chiến Mục Hàng lập tức cứng đờ. Tô Thu Quỳnh nói thì nhẹ bẫng, nhưng lại khiến anh ta bất giác nhớ tới những chuyện Tô Thu Quỳnh đã từng trải qua ở trong tù mà Minh Quân báo cáo lại với anh ta. Cô từng ở trong chuồng bò, từng bị nhốt trong lồng chó, thậm chí còn bị ép ăn rất nhiều thứ bẩn thỉu…

Khoảng thời gian tăm tối đó, anh ta cố gắng không nghĩ tới, anh ta hy vọng Tô Thu Quỳnh cũng có thể quên đi, thế nhưng, nỗi sỉ nhục và đau đớn khắc vào tận xương đó, Tô Thu Quỳnh không thể quên được!

Chiến Mục Hàng sợ bát mì thịt bò mà mình nấu này khiến Tô Thu Quỳnh khó chịu, bèn hoảng loạn bưng bát sang một bên. Anh ta nhớ tới điều gì đó, trên mặt lại có ánh sáng, liền vội vàng lấy một cây kẹo mút vị dâu tây trong túi áo ra, lấy lòng đưa tới trước mặt Tô Thu Quỳnh.

“Tô Thu Quỳnh, kẹo mút vị dâu tây này.”

Tầm mắt của Tô Thu Quỳnh chậm rãi chuyển từ kẹo mút lên mặt của Chiến Mục Hàng, cô mỉm cười nhìn Chiến Mục Hàng, có tự giễu, nhưng càng nhiều hơn là lạnh lẽo.

Khi đó, cô để ý tới Chiến Mục Hàng như vậy cũng nhờ có một cây kẹo mút kia.

Tô Thu Quỳnh trong quá khứ đúng thật là thích ăn kẹo mút, nhưng Tô Thu Quỳnh bây giờ sợ nhất là ăn đồ ngọt.

Nửa cuộc đời này của cô, quá khổ, mỗi lần ăn được vị ngọt đều giống một sự châm chọc khắc vào trong xương.

Chiến Mục Hàng cuống cuồng bóc vỏ kẹo mút ra cho Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, em thử đi, em thử một miếng đi có được không?”

“Bốp!”

Tô Thu Quỳnh đập một phát vào cây kẹo mút cho nó rơi xuống đất, cô cười lạnh lùng nhìn cây kẹo mút trên sàn: “Chiến Mục Hàng, đồ anh đưa tới bảo tôi ăn, tôi chê bẩn!”

Đôi mắt của Chiến Mục Hàng đau như muốn nứt ra, anh ta vừa định nói thêm gì đó thì bên ngoài phòng khách chợt vang lên tiếng đánh nhau.

Tô Thu Quỳnh biết là Lâm Tiêu tới rồi. Cô đứng dậy, nhanh chân lao về phía cửa phòng khách.

“Tô Thu Quỳnh!”

Chiến Mục Hàng dồn sức túm lấy cổ tay Tô Thu Quỳnh, trong mắt anh ta là vẻ khẩn cầu đau đớn: “Tô Thu Quỳnh, anh không cho em đi với Lâm Tam!”

Chiến Mục Hàng vừa mới dứt lời, Lâm Tiêu tỏa khí lạnh quanh thân đã xông vào, quần áo anh hơi xộc xệch, rõ ràng là ban nãy vừa trải qua một trận ẩu đả.

Khi tầm mắt dừng trên người Tô Thu Quỳnh, đôi mắt xanh sẫm kia của anh liền rút sạch vẻ tàn độc, chỉ còn lại sự dịu dàng khó cưỡng.

“Thu Quỳnh!”