Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 602




CHƯƠNG 602

Nhan Nhã Tịnh sợ Lưu Thiên Hàn sẽ tiếp tục nên nhanh chóng đổi chủ đề: “Anh Lưu, anh lấy điện thoại giúp em được không? Vừa nãy em nghe thấy tiếng chuông điện thoại, không biết là ai gọi cho em nữa.”

Trong điện thoại Nhan Nhã Tịnh hiển thị vài cuộc gọi nhỡ, đều là Tô Thu Quỳnh gọi tới.

Nhan Nhã Tịnh biết Tô Thu Quỳnh lo lắng cho sức khoẻ của mình, nghĩ đến khả năng có thể mình không nhiễm bệnh, cô vội vàng gọi lại cho Tô Thu Quỳnh.

Quả nhiên, điện thoại vừa kết nối, giọng nói lo lắng của Tô Thu Quỳnh đã vang lên: “Nhã Tịnh, bây giờ cậu thế nào rồi? Cậu nghe lời mình đi, chúng ta tới bệnh viện kiểm tra kỹ càng được không?”

“Thu Quỳnh, bây giờ mình rất ổn.”

“Rất ổn cái gì mà rất ổn!” Tô Thu Quỳnh lo lắng đỏ cả mắt: “Nhan Vũ Trúc đã tiêm cho cậu rồi, bây giờ cậu ổn được mới lạ đấy! Nhã Tịnh, cậu đừng ương ngạnh với mình nữa được không? Bây giờ cậu đến bệnh viện đi, mình đi kiểm tra cùng cậu.”

“Thu Quỳnh, mình thật sự không sao.” Nhan Nhã Tịnh không muốn Tô Thu Quỳnh phải lo lắng, không chờ cô ấy lên tiếng, cô đã nói: “Thu Quỳnh, mình không thể nhiễm căn bệnh đó được.”

“Nhã Tịnh, bây giờ là lúc nào rồi mà cậu còn nói lời này với mình! Chúng ta nhất định phải tới bệnh viện! Mình nhất định phải biết được tình hình sức khoẻ của cậu hiện giờ thế nào!”

Tô Thu Quỳnh hít sâu một hơi, nhưng trong giọng nói của cô ấy vẫn mang theo sự nghẹn ngào khó che giấu: “Nhã Tịnh, cậu đồng ý đi kiểm tra với mình được không? Đều là mình làm hại cậu, mình sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.”

“Thu Quỳnh, mình không lừa cậu, mình không thể nhiễm căn bệnh đó được.” Ngừng một lát, Nhan Nhã Tịnh nói tiếp: “Thu Quỳnh, anh Lưu đã điều tra kỹ càng rồi, lần đó Ngô Minh Triết tiêm cho Bùi Ninh Hinh chỉ là cố ý hù doạ cô ta thôi. Bùi Ninh Hinh khoẻ mạnh, đương nhiên mình cũng không có vấn đề gì.”

“Nhã Tịnh, cậu thật sự không lừa mình?” Tô Thu Quỳnh hỏi với vẻ nghi hoặc: “Nhã Tịnh, không phải cậu cố ý lừa mình để khiến mình yên tâm đấy chứ?”

“Thu Quỳnh, mình không cố ý lừa cậu đâu, mỗi chữ mình nói đều là thật.”

Nghe Nhan Nhã Tịnh nói vậy, Tô Thu Quỳnh bật khóc lớn tiếng: “Nhã Tịnh, cậu không mắc căn bệnh đó là tốt quá rồi, tốt quá rồi!”

“Nhã Tịnh, nếu cậu thật sự nhiễm bệnh thì mình sẽ hận bản thân suốt đời!”

Tô Thu Quỳnh hít mũi rồi nói tiếp: “Nhã Tịnh, sau này đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, vì mình mà cậu mang mạng sống của bản thân mình ra làm trò đùa, không đáng đâu!”

“Thu Quỳnh, thật ra lần này mình cũng là trong cái rủi có cái may.”

Nhan Nhã Tịnh thấy Lưu Thiên Hàn đã ra khỏi phòng ngủ, cô tiếp tục nhẹ nhàng nói với Tô Thu Quỳnh: “Qua sự việc lần này, mình càng yêu anh Lưu hơn, anh Lưu thật sự đối xử với mình rất rất tốt, ban đầu anh ấy tưởng rằng mình sẽ nhiễm căn bệnh đó, còn muốn cùng mình chiến đấu với bệnh tật nữa.”

“Vậy nên Thu Quỳnh à, cậu cũng đừng áy náy nữa, bây giờ mình rất ổn, còn ổn hơn mỗi một giây phút của trước đây nữa, sau này chúng ta đều phải sống thật tốt.”

Nhan Nhã Tịnh nói lời này một cách nhẹ nhàng, nhưng Tô Thu Quỳnh cũng có thể đoán ra được, Lưu Thiên Hàn vì cô mà không màng mọi thứ đến nhường nào.

Cô ấy thật lòng cảm thấy hạnh phúc cho Nhan Nhã Tịnh, Nhã Tịnh tốt như thế, đương nhiên xứng đáng với tình yêu hoàn mỹ nhất trên đời.

Tô Thu Quỳnh mỉm cười: “Nhã Tịnh, cậu nhất định phải thật hạnh phúc! Mình cũng vậy, mình cũng sẽ cố gắng để được hạnh phúc.”

Cho dù hạnh phúc thực sự quá xa vời với Tô Thu Quỳnh, nhưng cô ấy vẫn muốn trong những năm tháng còn sống làm cho cuộc đời mình được tắm trong ánh nắng nhiều hơn.