CHƯƠNG 568
Mãi đến lúc này, khi cô ta rơi vào vũng lầy thì cô ta mới hiểu được, sức mạnh của một mình cô ta nhỏ bé và dễ bị đánh ngã như thế nào.
Cô ta cố gắng giãy dụa, liều chết chống cự, thế nhưng cuối cùng thì cô ta cũng không thể nào quay lại thời hoàng kim như trước nữa.
Nếu như cô ta không thể sống tốt, vậy thì tất nhiên là cô ta sẽ không cho phép Nhan Nhã Tịnh sống tốt hơn mình!
Một mình cô ta bị huỷ hoại thì cô đơn biết bao nhiêu, cho dù cô ta có bị hủy hoại hoàn toàn thì cô ta cũng phải kéo Nhan Nhã Tịnh theo cùng!
Không! Nếu như chỉ gi3t ch3t Nhan Nhã Tịnh thì quá lợi cho Nhan Nhã Tịnh rồi!
Nhan Nhã Tịnh đã làm cho cô ta đau khổ thế này, cô ta muốn Nhan Nhã Tịnh phải trải qua cảm giác muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong!
Cô ta muốn Nhan Nhã Tịnh phải nếm thử cảm giác đau đớn khi bị người đàn ông mà mình yêu nhất ghét bỏ, cô ta muốn Nhan Nhã Tịnh giãy giụa đau khổ bên trong vũng lầy mà không được nhận được sự cứu rỗi từ bất kỳ ai!
Cô ta muốn Nhan Nhã Tịnh thảm hại hơn cô ta gấp trăm lần, gấp nghìn lần, gấp vạn lần!
“Nhan Vũ Trúc, chị hận tôi thấu xương cũng được, chị muốn ăn tươi nuốt sống tôi cũng được, chị cứ tìm tôi đi, ai cho chị bắt Thu Quỳnh đi, hả?”
Nhan Vũ Trúc không ngừng cười lạnh: “Nhan Nhã Tịnh ơi Nhan Nhã Tịnh à, có ai không biết cô còn xem trọng Tô Thu Quỳnh hơn là mạng sống của cô đâu chứ! Tôi không bắt Tô Thu Quỳnh thì sao cô có thể ngoan ngoãn tự đưa bản thân đến trước mặt tôi được đây?”
“À, đương nhiên rồi, trên thế giới này cũng có rất nhiều tình chị em giả tạo mà, bên ngoài thì vì lợi ích của người kia mà có thể không quan tâm sống chết của mình, thế nhưng cuối cùng bọn họ đều ước gì đối phương có thể chết đi!”
“Có lẽ là giữa cô và Tô Thu Quỳnh, còn có giữa tôi và cô thì cũng chỉ là tình chị em giả tạo mà thôi! Nhan Nhã Tịnh, đương nhiên cô cũng có thể không để ý sự sống chết của Tô Thu Quỳnh!”
Nhan Nhã Tịnh siết chặt điện thoại di động trong tay: “Nhan Vũ Trúc, chị đừng có nói nhảm với tôi nữa! Nói đi! Bây giờ Thu Quỳnh đang ở đâu? Chị muốn tôi ngoan ngoãn tự đưa mình đến trước mặt chị chứ gì, tôi sẽ đến đó! Nhưng mà tôi không cho phép chị động đến một cọng lông tơ của Thu Quỳnh!”
Nhan Vũ Trúc cười cợt, rồi chậm rãi nói: “Nhan Nhã Tịnh à, tôi thật không ngờ đấy, không ngờ giữa cô và Tô Thu Quỳnh thật sự không phải là tình chị em giả tạo mà mọi người vẫn thường nhắc tới!”
Nhan Vũ Trúc im lặng rất lâu, sau đó nói với Nhan Nhã Tịnh bằng giọng điệu lạnh lẽo đến mức gần như quái lạ: “Nhan Nhã Tịnh, cô còn nhớ Bùi Ninh Hinh và Ngô Minh Triết không?”
“Bởi vì cô, Bùi Ninh Hinh đã bị Ngô Minh Triết tiêm một ống máu! Bùi Ninh Hinh nhiễm HIV-AIDS rồi! Bây giờ trong tay của tôi có một ống máu của Bùi Ninh Hinh đấy, cô nói xem, tôi có nên tiêm ống máu này vào trong người Tô Thu Quỳnh không nhỉ?”
“Nhan Vũ Trúc, có phải là chị điên rồi không! Tôi không cho phép chị làm tổn thương Thu Quỳnh như vậy!”
Đương nhiên Nhan Nhã Tịnh biết, Nhan Vũ Trúc nói đưa ống máu này cho Tô Thu Quỳnh là đang muốn nói đến việc tiêm ống máu này vào cơ thể Tô Thu Quỳnh.
HIV/AIDS!
Nếu Tô Thu Quỳnh bị nhiễm loại bệnh này, cả đời này của cô ấy sẽ bị hủy hoại!
Nhan Nhã Tịnh thà để bản thân mình bị nhiễm, còn hơn là để cuộc đời của Tô Thu Quỳnh không còn được nhìn thấy ánh sáng.
Tô Thu Quỳnh đã phải trải qua rất nhiều cực khổ cùng khó khăn trắc trở, Tô Thu Quỳnh tốt như vậy, là người tốt nhất trên thế gian, sao cô ấy có thể bị rơi xuống vực sâu không thể thoát ra này chứ!