Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 44




CHƯƠNG 44

Cô còn chưa rút được kim ra thì đã cảm thấy trên môi nóng lên, cô không khống chế nổi mà trợn tròn mắt, chỉ một chớp mắt cô đã quên đi mất hôm nay là ngày nào?

Mùi cỏ xanh thoang thoảng quấn quanh người cô, đầu óc cô hỗn độn không khống chế nổi mà chìm đắm vào.

Nhan Nhã Tịnh mở to mắt, ngây người nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc của Lưu Thiên Hàn.

Lông mày anh đậm mà nghiêm nghị, đôi mắt đen tĩnh mịch sâu thẳm nhất thế giới, sống mũi cao và thẳng còn hơn cả người Âu Mỹ, đôi môi mỏng nhưng khi hôn lại khiến người ta không hiểu sao lại cảm thấy thâm tình, chìm đắm vào đó mà không biết.

Chìm đắm vào… Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhan Nhã Tịnh chợt sửng sốt trước suy nghĩ của bản thân, hình như cô đã phải lòng anh Lưu mất rồi.

Nhưng anh ấy là ông cậu của An Bảo và An Mỹ, làm sao cô có thể thích một người trên vai vế được chứ!

Không! Không thể tiếp tục như thế này nữa!

Tiếng cái chén rơi xuống đất vang vọng trong không gian, Nhan Nhã Tịnh chợt tỉnh táo chỉ sau một tích tắc, chẳng lẽ cô thật sự muốn quan hệ với ông cậu của con mình chắc!

“Cậu nhỏ, cháu yêu chị đại, cháu yêu cô ấy hơn cả mạng sống của mình.”

“Không có chị đại cháu sẽ chết. Vậy nên cậu đừng giành chị đại với cháu.”

Sẽ chết, sẽ chết …

Lời nói của Hách Trung Văn giống như một chậu nước đá dội lên đầu Lưu Thiên Hàn, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, anh đột nhiên dừng lại đẩy Nhan Nhã Tịnh ra.

“Ra ngoài!”

Nhan Nhã Tịnh ngã nhào xuống đất, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi cô liền không quan tâm đến chuyện lấy hòm thuốc nữa, cô vịn mép giường đứng dậy, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình thật sự rất buồn cười, buổi tối hôm nay nếu Lưu Thiên Hàn thật sự phát sinh quan hệ với cô thì cô sẽ không thể vượt qua được chướng ngại vai vế trong lòng mình, nhưng Lưu Thiên Hàn lại hung hăng đẩy cô ra, khiến trong lòng cô chợt thấy mất mát khôn tả.

Mất mát…

Nhan Nhã Tịnh vỗ mạnh vào đầu mình, cô điên mất rồi, cô mất mát cái quỷ gì thế!

Làm sao một người đàn ông cao quý như anh Lưu lại thích cô cho được!

Tối nay anh làm chuyện như vậy với cô cùng lắm cũng chỉ vì anh bị người khác hại mà thôi!

Đàn ông đều là đám móng heo, đêm nay đừng nói là cô, cho dù là một con heo nái thì có lẽ anh cũng sẽ không khống chế được.

Nghĩ đến chuyện anh Lưu sẽ làm chuyện đó với một con heo nái như với cô đêm nay, Nhan Nhã Tịnh càng cảm thấy mất mát.

Ôi đúng là tự ngược đãi bản thân mà, tại sao lại so sánh mình với heo nái thế!

Thay quần áo xong, Nhan Nhã Tịnh liền lấy đồ rồi bước xuống lầu.

Cố Bắc Vinh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ôm cái chân bó bột nặng trĩu của mình, tự thương xuân tiếc thu, thấy Nhan Nhã Tịnh đi xuống anh ấy vội vàng tiến lên đón: “Bác sĩ Nhan, Lưu Cửu bây giờ thế nào rồi? Cô châm cứu cho anh ấy rồi chứ?”

“Không, anh Lưu không phối hợp.” Nhan Nhã Tịnh cụp mắt xuống, không muốn Cố Bắc Vinh thấy vẻ xấu hổ trên mặt mình.

“Cái gì, cô không châm cứu cho Lưu Cửu sao?” Cố Bắc Vinh kéo cái chân gãy khập khiễng lê xuống từ trên ghế sô pha, nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh kéo vali trong tay: “Bác sĩ Nhan, cô định đi đâu vậy?”