Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 365




Chương 365

Anh ta đỏ mắt gào rống: “Tô Thu Quỳnh, tôi không cần phải bồi thường! Bởi vì, cô đáng chết!”

Anh ta đột nhiên lật Tô Thu Quỳnh lại, vừa định không thèm quan tâm gì hết mà xâm nhập vào thì cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, giọng An Tình khàn khàn kêu gào: “Anh Mục Hàng, anh… anh đang làm gì thế!

Chiến Mục Hàng nhíu mày, không phải anh ta đã dặn dò người hầu là về sau không được để An Tình tùy tiện đi vào sao? Sao cô ta vẫn xông vào đây được?

Sự ngạc nhiên qua đi, trong lòng Chiến Mục Hàng lại có cảm giác hỗn loạn không nói được thành lời.

Đáng lẽ ra, An Tình là người mà anh ta đã quyết định ở bên cả đời, khi bị cô ta làm gián đoạn chuyện thân mật giữa anh ta và Tô Thu Quỳnh, đáng lẽ ra anh ta nên cảm thấy áy náy mới phải. Nhưng không biết vì sao mà giờ phút này, trong lòng anh ta chỉ có một sự bực bội không nói nên lời.

Không nói rõ được rốt cuộc là bực bội do không thể thỏa mãn mong muốn hay là bực bội vì muốn ném An Tình ra ngoài.

Nhân lúc Chiến Mục Hàng còn đang sững sờ, Tô Thu Quỳnh nhanh chóng chui ra từ dưới thân anh ta.

Cũng không biết là do da mặt cô càng ngày càng dày hay là thật sự luyện đến trình độ bách độc bất xâm rồi mà dưới tình huống bị người khác nhìn thấy như vậy, cô vẫn không hề cảm thấy bối rối một chút nào.

Chỉ cảm thấy nực cười không thể diễn tả.

Đúng, thật sự rất nực cười.

Sáu năm trước cô kết hôn với Chiến Mục Hàng, trong lòng Chiến Mục Hàng chỉ có An Tình, anh ta vẫn luôn dây dưa không rõ với An Tình. Còn bây giờ, khi Chiến Mục Hàng sắp kết hôn với An Tình thì anh ta lại cứ đi quấn lấy cô.

Thật mỉa mai!

Tô Thu Quỳnh cứ lững thững nhặt quần áo rơi trên đất của mình lên, ung dung mặc lên người mình, mỗi động tác đều mang theo vẻ ưu nhã sẵn có.

Chiếc cổ thiên nga trắng nõn tinh tế cùng cái cằm hơi hếch lên kia của cô đều hoàn mỹ đến mức không thể chê vào đâu được. Bất kể trên người cô có bị hắt bao nhiêu bùn đất thì cô vẫn là cô cả Tô Thu Quỳnh kinh tài tuyệt diễm của nhà họ Tô.

Chỉ cần một ngày cô còn sống thì sự cao quý từ tận trong xương cốt của cô vẫn không cách nào che giấu được.

Nhìn Tô Thu Quỳnh ở trước mặt, An Tình vô cùng căm hận, cũng vô cùng ghen ghét.

Đúng vậy, An Tình ghen ghét với Tô Thu Quỳnh, ghen ghét Tô Thu Quỳnh có một khuôn mặt xinh đẹp đến mức khiến đàn ông phải điên cuồng. Cô ta tự nhận bản thân cũng không đến nỗi nào nhưng đứng trước mặt Tô Thu Quỳnh, cô ta lại giống hệt như một con vịt con xấu xí.

Trên người Tô Thu Quỳnh chỉ mặc một bộ quần áo bình thường giá mấy triệu thôi còn trên người An Tình cô ta, tổng giá trị từ trên xuống dưới là gần 600 triệu, nhưng con người luôn sợ bị so sánh, loạt quần áo trên người cô ta khi đứng trước Tô Thu Quỳnh lại chẳng khác nào hàng chợ.

An Tình thầm siết chặt tay, trong lòng cô ta hận chết đi được nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ ấm ức đến đáng thương: “Anh Mục Hàng, anh… sao anh lại đối xử với em như vậy! Anh đã nói cả đời này anh chỉ đối xử tốt với một mình em, mà sao anh lại có thể làm tổn thương trái tim em như vậy!”

Nói rồi, những giọt nước mắt lăn dài bên khóe mắt An Tình: “Anh Mục Hàng, anh không thể đối xử với em như vậy được, anh không thể đối xử với em như vậy…”

“An Tình, đừng diễn nữa! Mấy giọt nước mắt này của cô làm người ta cảm thấy rất ghê tởm đấy!” Tô Thu Quỳnh cười mỉa. Sáu năm trước, An Tình đã thích dùng nước mắt của cô ta để chiếm lấy sự thương tiếc của Chiến Mục Hàng. Qua nhiều năm như vậy rồi mà chiến thuật vẫn chẳng tiến bộ thêm chút nào hết.