Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 334




Chương 334

Trong mắt Dương Mai cũng tràn ngập khiếp sợ, trong đầu cô ta cũng nhanh chóng suy nghĩ, không lẽ Nhan An Bảo với Nhan An Mỹ thật sự là con của anh Lưu sao?

Khi Anh Lưu với Nhan An Bảo đứng cạnh nhau, bọn họ quả thật giống như từ một khuôn khắc ra.

Ngay lập tức, Dương Mai liền nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ này, Nhan An Bảo lớn lên cũng rất giống Hách Trung Văn, hơn nữa Hách Trung Văn cũng thừa nhận Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ là con của anh ta.

Nghĩ tới chuyện này, Dương Mai mở to hai mắt.

Lưu Thiên Hàn yêu Nhan Vũ Trúc sâu đậm, anh cùng với Nhan Nhã Tịnh lại xuất hiện ở đây, nhất định là vì anh Lưu cảm thấy Nhan Nhã Tịnh là em gái của Nhan Vũ Trúc nên mới tới giúp đỡ Nhan Nhã Tịnh.

Nếu Lưu Thiên Hàn biết việc cô ta bắt cóc Nhan An Bảo với Nhan An Mỹ là chủ ý của Nhan Vũ Trúc, thật ra Nhan Vũ Trúc với Nhan Nhã Tịnh không hòa thuận, anh nhất định sẽ giúp cô ta, giúp cô ta đối phó với mẹ con Nhan Nhã Tịnh!

Nghĩ như vậy, Dương Mai vội vàng nói: “Anh Lưu, cứu tôi! Tôi là chị em tốt của Nhan Vũ Trúc! Hôm nay tôi bắt cóc hai đứa nhóc này là ý của chị Nhan Vũ Trúc!”

Nước mắt Dương Mai từ từ rơi xuống, cô ta không thể phá hỏng hình tượng tốt đẹp của Nhan Vũ Trúc trong lòng Lưu Thiên Hàn được.

“Anh Lưu, anh đừng hiểu lầm, chị Nhan Vũ Trúc bảo tôi bắt cóc hai đứa nhóc này không phải vì chị ấy tàn nhẫn độc ác gì đâu, mà ngược lại, chị Nhan Vũ Trúc là người thiện lương nhất trên thế giới này! Là do Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh đã nhiều lần hãm hại chị Nhan Vũ Trúc, chị Nhan Vũ Trúc thật sự bị ép tới đường cùng mới ra tay với Nhan Nhã Tịnh!”

“Anh Lưu, Nhan Nhã Tịnh thật đáng sợ, cô ta đã nhiều lần muốn lấy tính mạng của chị Nhan Vũ Trúc, nếu không phải mạng chị Nhan Vũ Trúc lớn thì chị ấy đã chết dưới tay của Nhan Nhã Tịnh từ lâu rồi!”

“Anh Lưu, anh thật sự không thể giúp Nhan Nhã Tịnh khi dễ tôi! Anh là bạn trai chị Nhan Vũ Trúc, tôi là chị em tốt nhất của chị Nhan Vũ Trúc, chúng ta mới cùng chiến tuyến.”

Nghe Dương Mai nói xong, chân mày Lưu Thiên Hàn khẽ nhíu lại.

Khí chất trên người anh vốn dĩ đã áp đảo người khác rồi, bây giờ khi anh nhíu mày, bộ dạng càng làm người ta phải sợ hãi cách xa vạn dặm.

Không nghĩ tới người sai Dương Mai bắt cóc hai đứa nhỏ lại là Nhan Vũ Trúc.

Nhan Vũ Trúc, thật sự càng ngày càng không biết an phận!

Ánh mắt Lưu Thiên Hàn lạnh lùng, sắc bén như dao, cũng bởi vì năm năm trước Nhan Vũ Trúc cứu anh, nếu không chỉ với việc Nhan Vũ Trúc cứ liên tục hại Nhan Nhã Tịnh thì cũng đủ để cô ta hoá thành một thi thể lạnh băng từ lâu rồi.

Bởi vì Nhan Vũ Trúc cứu mạng anh, anh sẽ không tự tay giết chết Nhan Vũ Trúc, nhưng nếu Nhan Nhã Tịnh dẫm chết Nhan Vũ Trúc, anh sẽ dung túng.

“Anh Lưu, anh giúp tôi dạy dỗ Nhan Nhã Tịnh với hai đứa nhỏ được không? Nhan Nhã Tịnh khi dễ chị Nhan Vũ Trúc như vậy, anh dạy dỗ Nhan Nhã Tịnh, chị Nhan Vũ Trúc nhất định sẽ càng yêu anh! Anh nhất định cũng muốn chị Nhan Vũ Trúc yêu anh mà nhỉ!” Dương Mai hung hăng trừng mắt với Nhan Nhã Tịnh, ngay sau đó nhìn Lưu Thiên Hàn nói.

Chân mày Lưu Thiên Hàn càng nhíu chặt lại, người phụ nữ tên Dương Mai này, thế mà lại muốn anh dạy dỗ giáo huấn Nhan Nhã Tịnh? Kẻ não tàn còn thông minh hơn cô ta!

“Bốp!”

Lưu Thiên Hàn không lên tiếng, Nhan Nhã Tịnh đã hung hăng tát lên mặt của Dương Mai.