Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 311




Chương 311

Cao Trúc cũng nhận được không ít lợi lộc, cô ta là một nhân vật nhỏ gần như trong suốt trong giới giải trí, vậy mà lại có thể làm nữ chính trong một bộ phim truyền hình chiếu mạng, cho nên cô ta ngày càng trung thành với Trịnh Kiều và Nhan Vũ Trúc.

Lúc Nhan Nhã Tịnh vừa mới đi đến bên cạnh hồ nhân tạo, Trịnh Kiều đã đi theo tới nơi: “Nhan Nhã Tịnh, cô đúng là không biết xấu hổ mà, đã bị anh Hách đuổi ra khỏi cửa, vậy mà còn có mặt mũi ra ngoài gặp người khác.”

Nhan Nhã Tịnh thật sự cạn lời, chẳng lẽ cô và Hách Trung Văn chia tay mà còn phải trốn tránh, sau này không thể gặp ai.

“Trịnh Kiều, cô thật là nhàm chán quá đi, tôi bị ai đuổi ra khỏi cửa thì có liên quan cái chó gì tới cô.”

Nhan Nhã Tịnh không thích phải nói tục, nhưng do Trịnh Kiều phiền phức quá nên cô mới nhịn không được.

“Ồ.” Trịnh Kiều cười lạnh: “Nhan Nhã Tịnh, không phải là cô cho rằng mình vẫn là mợ Hách đó chứ? Nhan Nhã Tịnh, không có nhà họ Hách che chở, cô còn có thể phách lối tới khi nào nữa. Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cô trở thành con chuột chạy qua đường, người gặp người đánh.”

“Trịnh Kiều, không ai có thể nói chính xác được chuyện tương lai, bây giờ cô vẫn nên làm con chuột qua đường cho tốt đi.”

Những gì Nhan Nhã Tịnh nói là thật, hiện tại anti của Trịnh Kiều còn nhiều hơn fan gấp mấy lần, bình luận trên Facebook đều là mắng chửi cô ta, bây giờ Trịnh Kiều chẳng khác gì một con chuột trốn chui trốn nhủi.

“Nhan Nhã Tịnh, cô!”

Trịnh Kiều vô cùng tức giận, cô ta thở hồng hộc mấy hơi, nhớ đến lời hứa hẹn của Nhan Vũ Trúc, trong nháy mắt tâm trạng của cô ta liền sảng khoái.

Nhan Nhã Tịnh không biết bơi.

Nếu như cô ta có thể nghĩ cách khiến Nhan Nhã Tịnh rơi xuống nước, chắc chắn Nhan Vũ Trúc sẽ rất vui vẻ. Đến lúc đó, chắc chắn Nhan Vũ Trúc có thể dìu dắt cô ta trong bộ phim được đầu tư khủng mà cô ta vừa mới nhận.

“Nhan Nhã Tịnh, cô nói xem tại sao lần nào chúng ta gặp nhau cũng phải giương cung bạt kiếm như thế làm cái gì, thật ra chúng ta có thể thử làm bạn mà.”

Trịnh Kiều vừa nói vừa lặng lẽ chú ý đến hành động của Cao Trúc ở sau lưng.

Cao Trúc đang rón ra rón rén bước về phía hồ nhân tạo, bên cạnh hồ nhân tạo không có camera, ở bên đây trống vắng như thế, ngay cả một bóng ma cũng không có, cho dù bọn họ đẩy Nhan Nhã Tịnh xuống hồ thì cũng không có người nào biết là bọn họ làm.

Nhan Nhã Tịnh rất tán thành với nửa câu đầu của Trịnh Kiều, đúng là giữa bọn họ không có hận thù sâu đậm, thật sự không cần phải vừa nhìn thấy nhau là đã bắt đầu châm chọc xỉa xói.

Nhưng mà làm bạn bè à? Cô và Trịnh Kiều thật sự không có khả năng đó.

Bất đồng quan điểm, miễn cưỡng làm bạn bè cũng chỉ khiến đối phương thấy buồn nôn, Nhan Nhã Tịnh không thích phải ngược đãi mình.

Đương nhiên, cô cũng biết là không phải Trịnh Kiều thật lòng muốn làm bạn với cô.

Rốt cuộc là Trịnh Kiều đang diễn vở kịch gì nữa đây?

Cao Trúc càng ngày càng đi đến gần Nhan Nhã Tịnh, Trịnh Kiều liếc mắt ra hiệu với cô ta, Cao Trúc liền ngầm hiểu, cô ta tiếp tục nhẹ tay nhẹ chân đi về phía trước. Đột nhiên, cô ta dồn hết sức lực toàn thân mà nhào ra phía trước, đẩy mạnh vào lưng Nhan Nhã Tịnh.

Ở đây phải nói là gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không hay, cho dù Nhan Nhã Tịnh có lớn tiếng kêu cứu đi nữa thì cũng không có người nào đến cứu cô.

Chắc chắn là ngày hôm nay Nhan Nhã Tịnh sẽ phải chết.