Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 21




CHƯƠNG 21

Nhan Vũ Trúc làm thế này là muốn cô đi vào chỗ chết!

“Hồ ly tinh thối tha không biết xấu hổ! Đánh chết con bồ nhí! Đánh chết mày!” Người phụ nữ kia nói xong, bắt đầu tiến lên nắm lấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh không muốn đánh người, nhưng bây giờ tình thế bức bách, cô cũng không thể mặc cho một đám phụ nữ chanh chua hoành hành ngang ngược trước mặt mình được.

Lưu Thiên Hàn nheo mắt lại đầy nguy hiểm, đôi chân dài thẳng tắp bước tới. Anh còn chưa đi tới trước mặt Nhan Nhã Tịnh thì cơ thể béo tròn của người phụ nữ kia đã bị ném mạnh xuống đất.

“Ôi giời ơi!” Người phụ nữ kia phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết: “Đứa nào đẩy tao? Bà đây liều mạng với mày!”

Hách Trung Văn rảo bước lên trước, chặn trước mặt Nhan Nhã Tịnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay mình: “Ôi chao ơi, nhiều dầu quá đấy!”

“Là mày? Thằng ranh con kia, mày dám đẩy tao à? Xem tao có đánh chết mày không!”

Người phụ nữ kia vẫy tay gọi trợ thủ của mình: “Các chị em, hôm nay chúng ta phải cho thằng ranh con tóc vàng này biết thế nào là lễ độ!”

Ranh con tóc vàng?

Hách Trung Văn vuốt tóc mình. Tóc anh ta đúng là màu vàng, nhưng gọi là thằng ranh con tóc vàng có vẻ hơi khó nghe đấy.

Anh ta không thèm đánh phụ nữ, nhưng nếu những người phụ nữ này dám bắt nạt chị đại của anh ta thì anh ta sẽ không ngại ra tay.

Người phụ nữ kia gào mãi mà đám trợ thủ không dám tiến lên, cô ta tức tối giậm chân thình thịch, vừa định nói gì đó thì một trong những chị em tốt đã run lẩy bẩy kéo cánh tay cô ta lại: “Vũ Điệp, hình… hình như cậu ta là cậu Hách…”

“Tôi quan tâm nó là cậu Hách hay cậu Dịch làm quái gì? Nó giúp con hồ ly tinh này thì hôm nay tôi cho nó chết!” Nói xong, cô ta tiếp tục nhào về phía Hách Trung Văn.

Bùi Bảo Bình giơ tay ra túm lấy cánh tay của người phụ nữ kia, ông ta lau mồ hôi lạnh trên trán, tươi cười rạng rỡ: “Cậu Hách, sao… sao cậu lại tới đây thế?”

“Làm sao? Bệnh viện nhà tôi, tôi không thể đến chắc?” Hách Trung Văn che chở Nhan Nhã Tịnh trong lòng mình rõ ràng vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ kia, nhưng vẻ uy nghiêm vô hình tỏa ra trên người anh ta lại đè ép những người kia đến mức không thở nổi.

“Được chứ được chứ, đương nhiên là được rồi!” Bùi Bảo Bình cười đến mức miệng cũng bị chuột rút: “Cậu Hách à, cậu và Nhã Tịnh…”

“Cái gì mà Nhã Tịnh? Đây là chị… là vợ tôi!” Hách Trung Văn ôm Nhan Nhã Tịnh càng chặt hơn, anh ta nheo mắt lại, nhìn Lý Tùng mặt đang tát mét: “Anh nói vợ tôi quyến rũ anh? Ha! Chuyện cười lố bịch gì vậy! Vợ tôi đã có được một người đàn ông như tôi rồi mà còn để mắt tới anh nữa sao?”

Nghe Hách Trung Văn nói như vậy, mọi người xung quanh bất giác so sánh Hách Trung Văn và Lý Tùng. Tất cả đều nhất trí cho rằng, dù có mù đi chăng nữa thì phụ nữ thà sờ bắp tay của cậu Hách cũng không muốn dính dầu mỡ trên người Lý Tùng.

Nghĩ thôi cũng biết đương nhiên là Nhan Nhã Tịnh bị đôi vợ chồng không biết xấu hổ này hãm hại.

“Ba! Mẹ!”

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nối gót nhau xông tới. Nhan An Bảo quan sát Nhan Nhã Tịnh một lượt từ trên xuống dưới, chắc chắn Nhan Nhã Tịnh không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.