Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1755




Chương 1755

Lưu Thiên Hàn trong lòng run lên ớn lạnh, ánh mắt căm phần: “Cho nên, bởi vì không yêu tôi, cô thà gi ết chết đứa con của chúng †a sao?!”

“Đúng, anh hai, em không yêu anhI”

Nhan Nhã Tịnh khẽ mỉm cười, nụ cười như đến từ phương trời xa xăm, tầm mắt của cô, cũng trôi đi từng li từng tí, như thể, cả linh hôn cô đều trống rồng.

Cô nhẹ nhàng thì thào như đang trong giấc mộng: ‘Anh hai, em không yêu anh! Em không yêu Lưu Gia Thành! Em chưa từng yêu Lưu Gia Thành! Trái tim em rất nhỏ, chỉ có thể chứa bóng hình của Thiên Hàn mà thôi, làm sao có thể yêu thêm Lưu Gia Thành?” !”

“Tốt! Rất tốt!”

Lưu Thiên Hàn tức giận cười đáp lại, ngón tay anh đột nhiên siết chặt, anh theo bản năng muốn vặn cổ Nhan Nhã Tịnh, nhưng cuối cùng tay anh lại không đặt lên cổ cô.

Anh sợ cô bị thương, anh không nỡ ra tay với cô.

Vì vậy, anh chỉ có thể năm chặt nắm đấm đến mức có tiếng rốp rốp, đau đến chết đi sống lại.

“Nhan Nhã Tịnh, cô giỏi lắm!”

“Anh hai, em không yêu anh, chưa từng có.

Cho nên, anh không cần lo lắng về sau em sẽ quấy rầy anh.”

Dừng một chút, Nhan Nhã Tịnh tiếp tục nói: “Anh hai, em có thể sẽ không tham gia hôn lễ của anh cùng Cung Tư Mỹ, em sẽ ra nước ngoài, sau này, có thể sẽ không bao giờ trở lại. Anh hai, tại đây, em chúc cho anh cùng Cung Tư Mỹ sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn!”

“Anh hai, anh nhất định phải hạnh phúc.”

Cho dù, người đi cùng anh đến cuối cùng không phải là em, anh cũng phải hạnh phúc.

Nhan Nhã Tịnh luôn là người phân biệt rõ ràng yêu hận, có thù tất báo, nhưng đối với anh, cho dù anh muốn cướp đi đứa con của cô, cô cũng không có một chút oán hận nào đối với anh.

Yêu không được, hận không xong, chỉ còn cách để anh được tự do biển trời.

Cô cho rằng, sau khi cô đi, anh và Cung Tư Mỹ còn có con của bọn họ một nhà ba người ở bên nhau, sẽ vô cùng hạnh phúc.

Thiên Hàn, sau tất cả, người phụ nữ khiến anh cảm thấy hạnh phúc, không phải là em.

Từng chút một cô nới lỏng những ngón tay của Lưu Thiên Hàn trên tay cô ra, Nhan Nhã Tịnh quay người, đờ đẫn đi về phía trước.

Trong đầu Lưu Thiên Hàn tràn ngập những gì cô vừa nói, cô nói rằng, cô ấy sẽ sớm ra nước ngoài, cô có thể sẽ không bao giờ quay lại.

Cô còn chúc anh và Cung Tư Mỹ có một gia đình hạnh phúc!

Cô còn mong anh và Cung Tư Mỹ sinh con, càng nhiều càng tốt?!

Trái tim của người phụ nữ này, thực sự độc ác!

Bởi vì cô không yêu anh, nên cô có thể không chút do dự mà hất tay anh ral Bởi vì không yêu anh, nên cô, có thể đẩy anh vào vòng tay của người phụ nữ khác mà không chút do dự!

Bởi vì không yêu anh, nên cô, có thể rời xa thế giới của anh mà không còn chút luyến tiếc!

Cô sao có thể tàn nhãn như vậy! Sao cô dám!

Đôi mắt của Lưu Thiên Hàn đỏ như máu, khi anh định thần lại, cô đã biến mất khỏi †âm mắt anh.

Bước chân dài thẳng tắp sải về phía trước, trong tiềm thức anh muốn đuổi theo cô, hỏi cô tại sao lại nhân tâm như vậy.

Nhưng cuối cùng nhìn hai cái hộp gấm †rong ngực, anh cũng không đuổi theo cô nữa.