CHƯƠNG 1698
“Tôn Đại Sơn, là anh đẩy Tinh Tinh từ trên lầu xuống có đúng không?!”
Một vị phóng viên già hai mai điểm bạc giơ micro trong tay chất vấn Tôn Đại Sơn, “Tôn Đại Sơn, Tỉnh Tinh vẫn chỉ là một đứa bé!
Là đứa bé mà anh một tay nuôi lớn, anh phải lòng lang dạ sói đến mức nào, mới có thể đem một đứa bé gọi anh là ba tự tay đẩy xuống lầu?!”
“Ông nói bậy!” Tôn Đại Sơn gân cổ la lớn, nếu không phải sợ bị phóng viên ghi lại vẻ xấu xí của mình, hắn ta càng không cách nào tẩy trắng được, hắn ta đều muốn vung †ay đánh người rồi.
“Các người đều bị Nhan Nhã Tịnh và Lê Mặc mua chuộc rồi! Các người đúng thật là một chút giới hạn đạo đức cũng không có mài”
“Tôi vẫn luôn cho rằng, phóng viên sẽ nói chuyện thay những dân chúng nhỏ nhoi như bọn tôi, không ngờ tới, trong mắt các người chỉ có thể nhìn được thấy tiền! Các người và Nhan Nhã Tịnh còn có loại ác ma như Lê Mặc đó, suy cho cùng chính là cùng một giuộc!”
“Tỉnh Tỉnh là con gái ruột của tôi, hổ dữ cũng còn không ăn thịt con, sao tôi có thể làm ra loại chuyện đó với con gái ruột của mình được chứ! Rõ ràng là Nhan Nhã Tịnh ép Tỉnh Tinh của tôi phải nhảy lầu tự sát!”
“Cô ta ép Tỉnh Tinh của chúng tôi nhảy lầu mà còn chưa hài lòng có phải không?! Có phải nhất định phải ép chết cả nhà chúng tôi, cô ta mới hài lòng?! Dưới gầm trời sao lại có người đàn bà độc ác như cô ta chứt!
Các người nói chuyện giúp người đàn bà độc ác này, tôi nguyên rủa các người, các người cũng sẽ giống như con đàn bà độc ác đó, đều không được chết tử tế!”
“Tôn Đại Sơn, người làm qua chuyện khuất tất mới phải gặp báo ứng, không được chết tử tế! Chúng tôi không làm chuyện khuất tất, không sợ lời nguyền rủa của anht”
Vị phóng viên lớn tuổi nọ từng chữ vang vang, “Phải, hổ dữ còn không ăn thịt con, đáng tiếc Tôn Đại Sơn anh so với hổ còn độc ác hơn! Huống hồ chi, Tinh Tinh căn bản không phải là con gái ruột của anh!
Cái loại cặn bã xã hội như anh, căn bản không xứng làm cha của Tỉnh TinhI”
“Tôn Đại Sơn, anh làm tổn thương Tinh Tỉnh như vậy, anh dẫn dắt dư luận công kích Lê Mặc và Nhan Nhã Tịnh, anh nợ bọn họ một lời xin lỗi!”
“Tôn Đại Sơn, anh bây giờ không nên bày ra một bộ tư thái của người bị hại để tranh thủ sự đồng cảm, anh nên nhận thức được lỗi lâm của mình, nhận lỗi với bọn họ!”
Nghe thấy lời nói của vị phóng viên lớn tuổi nọ, không ít phóng viên đều bắt đều hoà theo, ‘Đúng, Tôn Đại Sơn, anh nên xin lỗi!”
“Xin lõi!”
Nghe thấy những tiếng yêu cầu hắn ta xin lôi đồn dập vang lên, Tôn Đại Sơn tức tới mặt đều biến dạng.
Hăn ta nghiến răng hung ác nhìn chăm chằm những phóng viên đó, hắn ta là người miệng lưỡi lanh lẹ, nhưng các phóng viên càng là lời lẽ sắc bén, trước mặt nhiều phóng viên như vậy, hắn ta căn bản không chiếm được thế thượng phong.
Nghĩ đến gì đó, hắn ta đột nhiên đem Tinh Tỉnh đẩy tới trước mặt hắn.
Hắn chỉ vào Tinh Tinh đang ngồi trên xe lăn, ánh mắt nhìn về phía con bé mang theo sự uy hiếp rõ ràng.
“Tinh Tinh, nói cho bọn họ biết, rốt cuộc là ai ức hiếp con?! Người ép con nhảy lầu, lại là ai?!
“Ngoan, đừng sợ, nghe lời papa đem nồi uất ức trong lòng con nói cho bọn họ biết, papa sẽ đòi lại công bằng cho con!”
Tôn Đại Sơn biết, bây giờ tình thế hoàn toàn bất lợi với hăn, thủ đoạn duy nhất để hắn có thể xoay chuyển tình thế, chính là tiếp tục lợi dụng Tỉnh Tỉnh.
Chỉ cần Tỉnh Tỉnh một lời cắn chặt nói Lê Mặc có ý đồ xâm hại cô bé, là Nhan Nhã Tịnh ép cô bé nhảy lầu, mấy đoạn clip trên mạng đó, căn bản là không đáng ngại.