CHƯƠNG 1686
Càng nghĩ đến sự việc mới rồi bà càng tức khí, bà cầm gậy lên, gõ mạnh lên người Lưu Thiên Hàn.
Người bà yêu thương nhất, chính là Lưu Thiên Hàn và Lưu Gia Thành, nhưng bà là người yêu ghét rõ ràng, theo như bà thấy, cháu trai cưng cỡ nào mà phạm lỗi, cũng phải dạy dỗ đến nơi đến chốn.
“Bà nội, cháu sẽ không muốn đứa bé này!”
Lưu Thiên Hàn không né tránh, để mặc gậy của Lưu lão phu nhân đập từng nhát lên người anh, “Đứa bé trong bụng Cung Tư Mỹ, nhất định phải bỏ!”
Gậy đánh lên người Lưu Thiên Hàn, Lưu lão phu nhân đau lòng, nhưng nghe thấy lời nói khốn kiếp của anh, bà càng tức hơn.
Bà thấy dạy dỗ anh không có tác dụng, bà cắn răng, trực tiếp cầm gậy hung ác đánh lên người chính mình.
Nhìn thấy động tác của Lưu lão phu nhân, Lưu Thiên Hàn và Nhạc Dũng đều phát hoảng, bọn họ một trái một phải kéo lấy cánh tay bà, ‘Bà nội, bà đây là làm gì vậy?!”
“Gia Thành, cháu còn muốn làm chuyện khốn kiếp có phải không?!”
Lưu lão phu nhân nắm chặt cây gậy trong tay, Hôm nay, ta bỏ lời ở chỗ này! Cháu không được phép hại đến chắt của ta nữa!”
“Cháu nhất định phải chịu trách nhiệm với Tư Mỹ và chắt cưng của ta! Bằng không, †a bà già này, hôm nay liền chết trước mặt cháu!” Nói đoạn, Lưu lão phu nhân làm tư thế muốn đụng tường.
Lưu Thiên Hàn thực không thích người già động không động liền làm loại hành động tìm chết tìm sống này, nhưng anh cũng không thể không thừa nhận, có những lúc, l trò một khóc hai náo ba thắt cổ này, thực vô cùng hữu dụng.
Anh và Nhạc Dũng có thể ngăn được Lưu lão phu nhân lúc này, nhưng anh biết tính tình của bà, nói không chừng vào lúc bọn họ không nhìn thấy, bà lại bày ra trò gì không biết chừng.
Rất nhiều người cho răng Lưu Thiên Hàn trời sinh lạnh lùng vô tình, tâm ác tay độc, nhưng thực ra, anh cũng trọng tình nghĩa nhất.
Đặc biệt là đối với người thân của mình.
Bằng không, lúc đầu anh cũng không vì di nguyện của Lưu lão gia tử, mà kết hôn với người hoàn toàn không quen biết là Nhan Nhã Tịnh.
Lưu Thiên Hàn và Lưu Gia Thành đều được Lưu lão gia tử và Lưu lão phu nhân nuôi lớn, cho dù anh mất đi trí nhớ rồi, kính yêu của anh đối với Lưu lão phu nhân, như cũ vấn không thể hoàn toàn biến mất, anh đương nhiên không nhẫn tâm để bà xảy ra chuyện.
“Bà nội, bà đừng quậy nữa!” Lưu Thiên Hàn hạ nhẹ giọng, có chút bất đắc dĩ nói.
“Gia Thành, người quậy là cháu! Không cần biết cháu bị ai câu mất hồn, Tư Mỹ đối với cháu một tấm lòng thành, trong bụng con bé là cốt nhục thân sinh của cháu, cháu sờ thử lương tâm của chính mình xem, sao cháu có thể đối xử với con bé như vậy!”
Lưu lão phu nhân nặng nề nện nện cây gậy trong tay mình, “Lúc cháu mới tỉnh lại, là ai không rời không bỏ ở bên cạnh cháu?! Là Nhan Nhã Tịnh sao?! Là Tư MỹI”
“Gia Thành, bà không biết cháu vì sao lại mê tâm mà đi yêu thích vợ của em trai cháu, thậm chí vì người phụ nữ đó, muốn giế t chết cốt nhục của chính mình! Nhưng bà lão ta đây nhất định phải nói rõ với cháu, chỉ cần bà còn một hơi thở, cháu đừng hòng cùng Nhan Nhã Tịnh ở bên nhau! Người khác có thể bất chấp luân thường, nhưng nhà họ Lưu chúng ta, dung không được loại chuyện không biết xấu hố như vậy!”
Lưu lão phu nhân vốn dĩ đã không mấy thích Nhan Nhã Tịnh, lúc trước sở dĩ bà chấp nhận cô, cũng chỉ bởi vì cô đã sinh ra một đôi trai gái đáng yêu.
Bởi vì có hai đứa nhỏ ở đó, Nhan Nhã Tịnh bất luận là ở lại nhà họ Lưu, hay lựa chọn cải giá, bà đầu sẽ không để cô phải chịu thiệt thòi, nhưng bà không nhìn được cô cùng một đứa cháu đắc ý khác của mình ở bên nhaul Hít sâu vào một hơi, Lưu lão phu nhân từng câu từng chữ nói, ‘Gia Thành, bà tuyệt đối không cho phép người phụ nữ Nhan Nhã Tịnh đó huỷ hoại cháu!”