Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1487




Chương 1487

Cao Chí Minh biết, đố ky là một còn quỷ sẽ ăn mòn lương tâm từng chút một.

Nhưng phải là sao đây, thế giới này chính là thắng làm vua, có Lê Mặc chèn trên đầu anh thì cả đời anh cũng không thể nào ngẩng cao đầu được, vậy nên anh chỉ có thể nghiền ép tài năng của Lê Mặc để dọn đường cho bản thân.

Mà một khi không thể lợi dụng Lê Mặc nữa thì anh chỉ có thể triệt để hủy hoại anh!

Cao Chí Minh ác ý nheo mắt lại, anh một mặt mong chờ nhìn chằm chằm lối vào sàn catwalk, anh chờ đợi nhìn Tô Thu Quỳnh và Nhan Nhã Tịnh mặc bộ trang phục 99 nghìn mua trên shopee bị cả thế giới cười nhạo.

Ý cười trên mặt Cao Chí Minh vấn luôn không giảm, nhưng khi nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh đi lên sàn catwalk thì anh không thể cười nổi nữa.

Anh cứ nghĩ, đoạn thời gian ở Cung Đình mấy năm trước là đỉnh cao tài năng của Lê Mặc, nhưng anh không ngờ đến Lê Mặc của hiện tại vậy mà lại có thể thiết kế ra tác phẩm còn kinh diếm hơn mấy năm trước nữa.

Đều nói cái gì mà hết thời, nhưng tài năng thiết kế của Lê Mặc sao lại dùng không hết vậy!

Càng quan trọng hơn là, bộ trang phục dự thi của Lê Mặc không phải đã bị hủy mất rồi sao?

Trận hỏa hoạn đó đã thiêu rụi cả tòa phòng làm việc của Nhân Gian rồi, trong thời gian ngắn như vậy Lê Mặc tìm đâu ra trang phục dự thi chứ?

Trang phục tinh xảo như vậy, kết hợp với thêu Tô Châu, thêu Thục và nhiều kiểu thêu khác không phải là một sớm một chiều liền có thể hoàn thành, bộ trang phục này chắc chăn là Lê Mặc mua lại từ nhà thiết kế, anh ta đây là đang gian lận!

Lê Mặc cầm micro đứng ở mép sàn catwalk, nhìn Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh chậm rãi đi lên sàn catwalk, tầm nhìn của anh dần dần có chút mờ.

Mưa nhỏ tầm tã.

Tên của bộ sưu tập này là “Mưa nhỏ tầm to Khi anh diễn giải ý tưởng thiết kế thì tâm tư không khỏi bay xa.

Anh nhớ rất rõ, hôm tang lễ của Liều Đào là một ngày mưa.

Hôm đó, mưa nhỏ tầm tã, anh đứng trước mộ cô tiễn cô lên đường.

Mưa nhỏ tầm tã khiến gò má cô bị ướt, cũng làm ướt cả tầm mắt anh,lúc đó anh. Í đã không còn phân rõ được ướt át ở đuôi mắt rốt cuộc là nước mưa hay là nước mặãặt.

Khi Liêu Đào còn sống, cô là linh cảm của anh, là tín ngưỡng của anh, cô đi rồi, tín ngưỡng của anh vấn không thay đổi.

Tất cả thiết kế của anh đều là vì tín ngưỡng trong lòng anh, cho dùa là cả đời này cô không còn cơ hội mặc những bộ trang phục anh thiết kế cho cô nữa thì anh vĩnh viễn sẽ không buông bút trong tay xuống, anh cũng sẽ không bao giờ để cây kim trong tay mình rỉ sét.

Tối nay thật sự khá trùng hợp, màu sắc của “Mưa nhỏ tầm tã” và “Tại nước một phương” cũng có chút trùng nhau.

Bộ trang phục trên người Nhan Nhã Tịnh cũng là màu xanh khói, nửa thân trên vấn là thiết kế phục cổ, tà váy dài chạm đất dùng thiết kế hình giọt nước.

Phần lót trong của tà váy là màu trắng thuần sạch sẽ, lớp váy voan màu xanh khói che lấp, ôm lấy lớp váy lót bên trong giống như mưa bụi màu xanh khói, chậm rãi mà thâm tình rơi vào tim người xem.

Tầng tầng lớp lớp, mưa nhỏ tầm tã, dường như có thể tránh xa tất cả những ồn ào và hôn loại nơi chốn trần gian, giông như một đóa sen xanh lạnh lùng kiêu ngạo nở rộ nơi bồng lai tiên cảnh.