Chương 1264
Cho dù anh không hề nói lời nào nhưng Nhan Nhã Tịnh cảm thấy dường như cô biết thuật đọc tâm vậy, giờ đây cô hoàn toàn có thể biết được chính xác những gì giấu trong ánh mắt của Lưu Thiên Hàn.
Nhan Nhã Tịnh, cô được lắm!
Mí mắt của Nhan Nhã Tịnh không khỏi co giật vài cái, cô không muốn để bầu không khí trong căn phòng trở nên căng thẳng hơn, bèn mỉm cười nói với Thẩm Quyện: “Chắc anh hai không biết uống rượu đâu, cậu Thẩm, vậy để tôi thay anh ấy mời anh một ly nhé!”
Không biết uống rượu?
Gương mặt đẹp trai của Lưu Thiên Hàn ngày càng trở nên u ám hơn, người con gái này coi thường anh đến như thế ư?
Hừm!
Lưu Thiên Hàn kiêu ngạo cầm ly rượu trước mặt lên, ngửa cổ uống cạn một hơi.
Thẩm Quyện nhìn thấy Lưu Thiên Hàn uống hết ly rượu, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta còn tưởng là Lưu Thiên Hàn rất ghét anh ta, nhưng giờ xem ra chắc tính anh như thế sẵn rồi, dù đang vui hay đang cáu giận thì đều là dáng vẻ của kẻ bị người khác nợ mấy trăm triệu vậy.
Nghĩ đến những lời đồn đại về cậu hai Lưu ở Vân Hải, gì mà kẻ ăn tươi nuốt sống, rồi gì mà diêm vương sống đời kế tiếp, trong lòng Thẩm Quyện cùng dần dần thấy dễ chịu hơn.
Đã là diêm vương sống thì đương nhiên là dáng vẻ càng đáng sợ thì càng tốt rồi!
Chứ lẽ nào anh ta lại còn mong chờ một diêm vương sống lại tỏ ra ôn hòa nở một nụ cười hiền lành với mình sao?
Thẩm Quyện nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy dáng vẻ Lưu Thiên Hàn với cái mặt cau có như thế này hợp lý hơn, diêm vương sống mà nở nụ cười hiền lành gì gì đó thì giống người quá!
Ban đầu bầu không khí giữa Thẩm Quyện và Lưu Thiên Hàn căng thẳng như thế khiến Vu Khiêm âm thầm cảm thấy lo lắng cho thằng cháu họ nhà mình, bây giờ nhìn thấy Lưu Thiên Hàn uống hết ly rượu đó mới cảm thấy yên tâm hơn.
Sớm biết trước thì ông sẽ không vì muốn kéo gần quan hệ hơn với cậu hai Lưu mà mời anh đến ăn như thế này, ở cùng phòng với diêm vương sống quả thật quá đáng sợ!
Chỉ một buổi tối như thế này thôi mà đã muốn đoản thọ mười năm rồi!
Vì muốn làm sôi động bầu không khí trong phòng ăn lên một chút, Vu Khiêm đằng hắng giọng rồi pha trò bật cười vài tiếng, sau đó đứng dậy nâng ly rượu trước mặt lên, hào sảng nói: “Gặp được nhau đều là có duyên cả, tối nay chúng ta không say không về! Đây, tôi xin tự mình cạn ly trước!”
Nói xong, Vu Khiêm ngửa cổ uống hết rượu trong ly của mình.
Dù tửu lượng của Nhan Nhã Tịnh rất kém, nhưng vì Vu Khiêm đã cạn ly trước rồi, cô mà không dính tý hơi rượu nào thì lại thành không nể mặt ông chủ Vu.
Thế là cô cũng cầm ly rượu trước mặt mình lên, định học theo dáng vẻ của Vu Khiêm, một hơi cạn sạch.
Ly rượu trong tay cô vẫn còn chưa kịp chạm môi thì một bàn tay trắng trẻo với những ngón tay dài thon thả đã đặt lên ly của cô.
Thẩm Quyện mỉm cười cướp lấy ly rượu trong tay của Nhan Nhã Tịnh: “Con gái không nên uống rượu! Nhã Tịnh, để anh uống giúp em!”
Nhã Tịnh?
Lần trước gặp mặt Thẩm Quyện vẫn còn gọi cô là Nhan Nhã Tịnh, sao lần này đã đổi thành Nhã Tịnh rồi? Cô với anh ta đâu có thân quen đến vậy đâu!