Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 126: 126: Nhan Nhã Tịnh Mang Thai Con Của Kẻ Ngốc





Đến tận giờ họ vẫn chưa từng leo xuống vách núi nào mù mịt như thế này.

Chẳng may phía dưới có thú hoang ăn thịt người, vết thương trên lưng Lưu Thiên Hàn còn chưa khỏi hẳn, xuống đấy chỉ có nước chịu chết thôi!
Hơn nữa, vách núi này còn cao như thế, cứ coi như Lưu Thiên Hàn có kỹ năng rất tốt đi chăng nữa, leo được xuống đó cũng không phải chuyện dễ dàng.
Đương nhiên bọn họ có thể chọn đi đường vòng để xuống vách núi, nhưng nếu đi đường vòng từ Nam Kiên này thì phải mất hơn nửa ngày, Lưu Thiên Hàn không thể chờ đợi lâu như vậy được!
Lưu Thiên Hàn ném một đầu dây thừng cho Cao Bắc Vinh và Nhạc Dũng, giọng nói chắc như đinh đóng cột: “Giữ chặt lấy đầu dây này, tôi phải leo xuống!”
Cao Bắc Vinh sốt ruột vô cùng: “Lưu Cửu, cậu không thể leo xuống đó được! Cậu làm vậy là liều mạng quá đấy! Chị dâu Cửu cũng không muốn cậu lấy tính mạng ra làm trò đùa như thế đâu!”
Nhạc Dũng cũng lo lắng nói: “Đại ca, anh Cao nói đúng đấy.

Nếu cô Nhan trên trời có linh, chắc chắn cô ấy cũng không muốn anh đi xuống đó một mình đâu.

Anh không thể…”
“Cô ấy chưa chết!”
Không đợi Nhạc Dũng nói xong, Lưu Thiên Hàn đã lạnh lùng cắt lời anh ta: “Nếu cô ấy đã chết thì tim tôi cũng theo cô ấy xuống mồ rồi.

Vậy nên dù tôi có sống hay chết cũng không còn quan trọng nữa!”
Cao Bắc Vinh và Nhạc Dũng nhìn nhau, hai người bỗng chốc không biết phải khuyên Lưu Thiên Hàn thế nào cho phải.
Trong lòng bọn họ, Lưu Thiên Hàn vẫn luôn cao ngạo, dứt khoát, tàn nhẫn, lạnh lùng, vô tình.


Ai có thể ngờ rằng, người đàn ông nhìn có vẻ vô tình nhất kia lại cũng khiến người ta xúc động thắt lòng.
Nếu Nhan Nhã Tịnh chết thì tim của anh cũng theo cô xuống mồ…
Cao Bắc Vinh bỗng thấy hơi cảm động, xúc động vì trên thế giới này vẫn còn có tình cảm sâu đậm đến chết cũng không đổi thay.
Anh ta không ngăn Lưu Thiên Hàn lại nữa.

Anh ta vỗ mạnh lên vai anh: “Lưu Cửu, cậu và chị dâu Cửu phải khỏe mạnh trở về nhé! Nếu cậu mà chết, tôi có thành quỷ cũng sẽ không tha cho cậu đâu!”
Nhạc Dũng cũng biết mình không thể khuyên nổi Lưu Thiên Hàn.

Anh ta siết chặt sợi dây trong tay: “Đại ca, chúng tôi chờ anh trở lại!”
Cao Bắc Vinh và Nhạc Dũng nhìn nhau.

Vách núi cao thế này, với kỹ năng của bọn họ thì đúng là không thể xuống được.

Hai người chỉ có thể đi đường vòng, nhanh chóng dẫn người đến hỗ trợ Lưu Thiên Hàn thôi.
Nhìn vách núi mù mịt, Cao Bắc Vinh thầm cầu nguyện trong lòng, chỉ mong Lưu Cửu và chị dâu Cửu làm người tốt ắt sẽ được trời giúp, cùng nhau sống sót trở về!
“Tô Thái An, đồ điên này, cút ngay! Anh cút ngay cho tôi!”
Nhan Nhã Tịnh nắm chặt cổ tay Tô Thái An, không để cho anh ta chạm vào mặt cô.
Phụ nữ đều yêu cái đẹp, Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn trên mặt mình đầy vết dao.
“Tao giết mày! Tao giết chết mày!”
Đôi mắt Tô Thái An đỏ ngầu, khuôn mặt tuấn tú giờ trông như một ác quỷ, không nhìn ra hình dáng ban đầu đâu nữa.
Đối mặt với tròng mắt đầy tơ máu của Tô Thái An, tim Nhan Nhã Tịnh đập loạn cả lên.

Cô biết Tô Thái An quyết tâm muốn cô phải chết, nhưng cô lại muốn sống!
Nhan Nhã Tịnh cúi xuống, cắn mạnh vào cổ tay Tô Thái An.

Anh ta đau đến nỗi làm rơi con dao trên tay “keng” một tiếng xuống đất.
Nhan Nhã Tịnh cúi người xuống, cô định nhặt con dao trên đất kia lên.

Nhưng cô còn chưa chạm được vào con dao kia thì đã cảm thấy bả vai đau nhói, bị Tô Thái An đè xuống giường gỗ.
“Nhan Nhã Tịnh, tao giết chết mày!”
Vừa nãy Tô Thái An bị thương không nhẹ, anh ta cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực nữa rồi.

Nhưng không biết bây giờ anh ta lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy, cứ như hồi quang phản chiếu, khỏe đến đáng sợ, Nhan Nhã Tịnh không đủ sức để đánh trả.

Thấy con mắt như chứa cả ngọn lửa đang bùng cháy của Tô Thái An, Nhan Nhã Tịnh hoảng sợ.

Chẳng lẽ trong thuốc kia còn lẫn thêm cả thứ thuốc không tốt lành gì nữa hay sao?
Cảm nhận được Tô Thái An đến gần, Nhan Nhã Tịnh thấy buồn nôn, cô tát mạnh vào mặt anh ta: “Tô Thái An, anh coi mình thành con chó điên thật rồi đấy à? Cút ngay! Đừng chạm vào tôi!”
“Nhan Nhã Tịnh, tao giết chết mày! Giết chết mày!”
Tô Thái An lặp đi lặp lại những lời này.

Bây giờ anh ta đã hoàn toàn mất lý trí, không khác gì con vật, chỉ còn lại bản năng mà thôi.
Giết chết bà nội nhà anh!
Nhan Nhã Tịnh tức đến nỗi muốn văng tục, cô vừa định tát Tô Thái An cái nữa thì đã bị Tô Thái An đấm mạnh một phát vào bụng, làm cô đau đến nỗi như không thở nổi.
“Nhan Nhã Tịnh, không phải mày muốn dụ dỗ Lưu Thiên Hàn sao? Mày nói xem, nếu mày mang thai đứa con của tao, Lưu Thiên Hàn có còn muốn mày nữa không? Nhan Nhã Tịnh, bây giờ tao sẽ cho mày mang trong mình đứa con của tao!”
“Đúng vậy, mang trong mình đứa con của tao! Đời này chúng ta đừng hòng buông tha cho nhau!”
Tô Thái An điên cuồng cười phá lên.

Ý tưởng của anh ta thật tuyệt vời biết bao.

Nhan Nhã Tịnh hận anh ta như vậy, để cô mang thai đứa con của anh ta thì chắc chắn sẽ khiến cô đau khổ hơn nhiều so với việc giết cô!
Chờ đến khi anh ta biến thành thằng ngốc rồi, đứa con trong bụng cô cũng là nòi giống của kẻ ngốc mà thôi!
Nhan Nhã Tịnh, tao biến thành thằng ngốc là bi kịch, nhưng mày cũng mang mầm mống của một kẻ ngốc mà thôi.

Xem mày có thể cao quý được đến đâu!
Nhan Nhã Tịnh bị Tô Thái An đè mạnh trên chiếc giường lạnh như băng, đánh cô thùm thụp từng cái: “Nhan Nhã Tịnh, mày đã hủy hoại tao rồi thì mày cũng đừng mong có thể sống yên bình.”
Mi trên mi dưới của Nhan Nhã Tịnh không ngừng díp vào nhau, cô cắn mạnh môi mình, không để cho bản thân chìm vào giấc ngủ.

Cô dùng hết sức bình sinh muốn đẩy Tô Thái An ra.

Cô hận đến run cả người.

Nhưng phải làm sao bây giờ? Cô thật sự không đánh lại được Tô Thái An.
Người chưa rơi vào cảnh tuyệt vọng thì mãi mãi không bao giờ tưởng tượng nổi việc cơ thể mình bị người khác khống chế đáng sợ đến nhường nào.

Toàn thân Nhan Nhã Tịnh đau đớn đến nỗi hoàn toàn không nghe cô sai khiến nữa, cô chỉ có thể cam chịu những đòn đấm đá từ Tô Thái An trong tuyệt vọng.
Ngay khi Nhan Nhã Tịnh nghĩ rằng cuối cùng trên cơ thể cô sẽ lưu lại dấu vết của Tô Thái An thì cả người Tô Thái An cứ như diều đứt dây, ngã phịch xuống đất, Lưu Thiên Hàn đứng giữa căn nhà gỗ nhỏ, căn phòng nhỏ bé cũng không thể che giấu được ánh sáng rực rỡ trên người anh lúc này.
“Lưu Thiên Hàn!”
Nhìn thấy Lưu Thiên Hàn, Tô Thái An hoảng sợ, nhưng hơn thế vẫn là nỗi oán hận.
Anh ta bị Lưu Thiên Hàn ép đến đường cùng.

Dù sao anh ta cũng không thể sống được nữa, chi bằng kéo Lưu Thiên Hàn xuống lót đường cho anh ta!
Nơi Tô Thái An ngã xuống vừa đúng chỗ vươn tay ra là có thể nắm lấy con dao vừa rơi.

Anh ta nắm chặt con dao trong tay, đâm mạnh về phía ngực Lưu Thiên Hàn.
“Lưu Thiên Hàn, đi chết đi!”.