Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 122: 122: Con Đường Chết





“Tô Thái An, anh điên rồi! Dừng xe! Mau dừng xe lại ngay!”
Nhan Nhã Tịnh vô cùng nôn nóng, Tô Thái An muốn chết, anh ta có bệnh, tại sao cô phải chết cùng anh ta chứ!
“Tô Thái An, anh mau dừng xe lại! Dừng xe!”
Ý cười trên khóe môi Tô Thái An gần như vặn vẹo: “Nhan Nhã Tịnh, tôi dừng xe thì sao chúng ta cùng chết được? Nhan Nhã Tịnh, cô tưởng hủy hoại tôi là cô sẽ được bình yên à? Tôi sẽ không để cô sống thoải mái được đâu! Nhan Nhã Tịnh, chúng ta làm bạn trên đường xuống suối vàng nhé!”
Vừa nói Tô Thái An vừa đạp mạnh chân ga, lao thẳng xuống vách núi.
Chiếc xe thể thao rơi mạnh xuống, thế giới của Nhan Nhã Tịnh cũng trở nên tối tăm theo đó.
Trên thế giới này, luôn có vài người như vậy, bản thân sống không tốt thì sẽ chọn dùng những phương thức cực đoan để khiến người khác cũng khổ sở theo mình.
Một giây trước khi mất đi ý thức, Nhan Nhã Tịnh không nhịn được suy nghĩ, liệu hai nhóc con kia có buồn khi biết tin cô chết không nhỉ?
Sao có thể không buồn được chứ?
Hai đứa nhỏ không còn mẹ nữa, cho dù tâm trí có trưởng thành sớm đến mấy thì chúng vẫn luôn khát khao tình yêu thương của ba mẹ.
Cô thật sự không nỡ để hai đứa khóc, cô muốn được ôm hai cục cưng mình yêu nhất một lần nữa, nhưng cô đã không còn cơ hội.
An Bảo, An Mỹ, nghe lời ba và dì Thu Quỳnh nhé.

Cho dù mẹ không còn nữa, những mẹ vẫn mãi mãi yêu các con...
Không biết đã ngủ bao lâu, Nhan Nhã Tịnh mở mí mắt nặng trĩu ra.
Phản ứng đầu tiên khi tỉnh lại là, cô đã chết rồi ư?
Cả người nóng rát đau đớn, Nhan Nhã Tịnh hít một hơi lạnh, chắc là vẫn chưa chết, nếu chết thì sao có thể đau như vậy chứ!
Cửa xe thể thao bị đụng nát, Nhan Nhã Tịnh bị nước sông cuốn vào bãi cát mềm ở ven bờ.

Cô giãy dụa đứng lên, muốn nhanh chóng nghĩ cách để báo bình an cho anh Lưu.

Anh Lưu nhận được cuộc điện thoại kia, nhất định sẽ cho rằng cô xảy ra chuyện không may, cũng không biết hai nhóc con kia có biết không nữa? Cô phải bảo anh Lưu nói với hai đứa rằng hiện tại cô đang rất khỏe mạnh.
Nhan Nhã Tịnh nhấc chân lên thì phát hiện chân mình rất nặng, không thể nâng lên được.
Cô cúi đầu, phát hiện Tô Thái An đang ngất xỉu, vẫn nắm chặt lấy chân cô.
Nhan Nhã Tịnh bị tình huống này dọa sợ, cô dồn sức vào chân định đá văng tay của Tô Thái An ra.
Cô không biết hiện tại Tô Thái An còn sống hay đã chết, mà cô cũng không muốn quan tâm.

Tuy nói lương y như từ mẫu, nhưng Tô Thái An muốn cô chết, chẳng lẽ cô còn cứu sống anh ta để anh ta lại lấy mạng cô à?
Cô không ngu như vậy!
Sau khi gắng sức rút chân ra khỏi tay Tô Thái An, Nhan Nhã Tịnh thấy điện thoại của anh ta vẫn nằm trong túi.

Cô lập tức thử xem nơi này có tín hiệu hay không, gọi điện cầu cứu.
Vừa nãy cô đã quan sát hoàn cảnh nơi này, phía trước là một ngọn núi nhỏ, bên cạnh còn có một rừng cây tươi tốt xanh um.

Một mình cô không dễ gì mà ra khỏi nơi này được, chỉ có thể cầu cứu bên ngoài.
Cô còn chưa cầm được điện thoại của Tô Thái An thì đã cảm nhận được một ánh mắt âm u nhìn mình chằm chằm.
Nhan Nhã Tịnh ý thức được điều gì đó, bèn cúi đầu nhìn, quả nhiên Tô Thái An cũng đã tỉnh lại.
Tô Thái An rất nguy hiểm!
Nhan Nhã Tịnh không muốn ở gần anh ta, cô nhấc chân lên, khập khiễng chạy về phía trước.
Chân cô bị thương nên đi rất chậm, cô còn chưa đi được mấy bước thì đã bị Tô Thái An chặn ở trước mặt.
Anh ta nhìn cô chằm chằm đầy hung ác, dáng vẻ độc ác kia giống hệt như ác quỷ bò ra từ địa ngục.
“Nhan Nhã Tịnh, cô vẫn chưa chết!”
Giọng của Tô Thái An cực kỳ âm hiểm lạnh lẽo: “Xem ra, ngay cả ông trời cũng cảm thấy để cô chết dễ dàng như vậy là quá lời cho cô!”
Lúc trước Tô Thái An ôm quyết tâm phải chết, nhưng người đã chết một lần rồi thì sẽ không còn muốn chết nữa.
Hiện tại Tô Thái An muốn sống, hơn nữa còn phải sống một cách thoải mái.
Khuôn mặt điển trai của anh ta đầy vẻ tàn bạo, bởi vì ánh mắt anh ta quá âm trầm nên bị anh ta nhìn chằm chằm như vậy cũng có hơi đáng sợ.
Anh ta hận Nhan Nhã Tịnh, hận cô đến chết.

Nếu không phải cô giở trò thì Lưu Thiên Hàn sẽ không nhằm vào Tô Thị, mặt tối của Tô Thị cũng sẽ không bị phơi bày, khiến anh ta không những đánh mất thân phận cậu chủ với gia tài bạc tỷ mà còn phải đối mặt với án tù chung thân, thậm chí là án tử hình kinh khủng.
Nếu anh ta đã không thể sống dưới ánh mặt trời, không thể quay lại cuộc sống quần áo lụa là lúc trước.

Vậy nguồn vui sướng duy nhất của anh ta chính là tra tấn Nhan Nhã Tịnh!
Nơi này quả là một địa điểm tốt, cảnh sát sẽ không tìm được chỗ này.

Anh ta có thể thích làm gì thì làm với Nhan Nhã Tịnh, tra tấn cô từng chút một, khiến cô chết không được mà sống cũng không xong!
Tô Thái An quan sát kĩ càng hoàn cảnh xung quanh.


Trong mấy năm nhà họ Tô kiếm được nhiều nhất từ việc buôn người, ba của anh ta đã từng dẫn anh ta đến nơi này.
Anh ta biết, xuyên qua khu rừng kia, phía trước chính là thôn Quang Côn.

Nơi đó nghèo khó lạc hậu, cả thôn mà có tới mấy trăm người đàn ông, còn phụ nữ thì lại chẳng có mấy người.

Để có thể sinh thêm đời sau mà đàn ông ở đấy gom góp tiền mua phụ nữ bên ngoài.

Sợ những cô gái họ mua được về chạy trốn nên nhốt lại.

Cuộc sống của đám phụ nữ đó vô cùng thê thảm.
Đã từng có người muốn chạy trốn, nhưng cuối cùng đều bị bắt lại.

Người phụ nữ bị bắt về trực tiếp bị đánh gãy chân, về sau không còn ai dám chạy trốn nữa.
Tô Thái An nắm chặt cổ tay Nhan Nhã Tịnh, khi nào chơi chán cô, anh ta sẽ bán cô cho đám đàn ông ở thôn độc thân đó, khiến cả đời cô không được nhìn thấy ánh mặt trời giống như anh ta!
Nhan Nhã Tịnh không biết trong đầu Tô Thái An có suy nghĩ đáng sợ và tàn nhẫn gì.

Nhưng cô sợ hãi ánh mắt của Tô Thái An từ tận đáy lòng.
Ánh mắt của anh ta quá giống rắn độc, khiến toàn thân cô thấy không thoải mái.
Nhan Nhã Tịnh bất giác lùi về sau một bước, lại bị Tô Thái An kéo vào lòng rồi nhìn chằm chằm dữ tợn.

Đột nhiên, anh ta đè cô xuống đất, sau đó bóp chặt lấy cổ cô.
“Nhan Nhã Tịnh, cô làm tôi khổ sở thì cô cũng đừng hòng sống thoải mái.

Đời này, hai chúng ta cứ ở đây đi, không chết không thôi!” Nói xong, Tô Thái An cắn mạnh lên môi Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh ớn lạnh, cô dồn hết sức tát mạnh lên mặt Tô Thái An.


Sau đó, cô như được tiếp thêm sức mạnh, đẩy cơ thể của Tô Thái An ra.
“Tô Thái An, anh đừng chạm vào tôi!”
Thấy Tô Thái An lại nhào về phía mình, Nhan Nhã Tịnh vội khập khiễng chạy về phía trước.

Cô hoảng sợ nên không chọn đường, không ngờ lại chạy về phía bờ sông.
Nhan Nhã Tịnh không biết bơi, phía trước là sông, phía sau là Tô Thái An, cô đã không còn đường lui nữa.
Thấy Tô Thái An sắp bắt được mình, Nhan Nhã Tịnh nhanh nhẹn nghiêng người.

Anh ta lập tức không phanh lại được, ngã xuống sông.
Nhan Nhã Tịnh biết, Tô Thái An biết bơi, nhưng cô không thể để anh ta lên khỏi mặt nước được.

Anh ta đã quyết tâm muốn giết cô, sau khi anh ta lên bờ, cô chỉ còn một con đường chết thôi!
Hôm nay, không phải anh ta chết thì là cô chết!
Nhan Nhã Tịnh cắn răng, cô ra sức đè đầu Tô Thái An xuống.

Chỉ cần cô cố sức dìm chết Tô Thái An trong nước, vậy thì cô sẽ an toàn!
Nhan Nhã Tịnh chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ giết người.

Tay cô không ngừng run rẩy, chẳng lẽ hôm nay cô thật sự sẽ phải giết chết Tô Thái An ư?.