Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1143




Chương 1143

Ai bảo giữa bọn họ có một bà mối tích cực như vậy cơ chứ!

Thẩm Quyện nghiêng mặt, ga-lăng cầm áo khoác của mình khoác lên người Nhan Nhã Tịnh, “Nghỉ ngơi sớm, ngày mai gặp.”

Nói xong, Thẩm Quyện lên xe, chiếc siêu xe màu bạc không nhanh không chậm lái khỏi Tầm Viên.

“Cậu Thẩm!” Nhan Nhã Tịnh không muốn khoác áo khoác của Thẩm Quyện, cô muốn trả lại áo khoác, nhưng Thẩm Quyện đã lái xe đi mất, cô cũng chỉ đành để chiếc áo khoác này tiếp tục khoác trên người cô vậy.

Ngày khác, nhờ người đưa trả áo khoác cho anh ta vậy.

Mắt cá chân của Nhan Nhã Tịnh vẫn như cũ rất đau, cô vịn lấy bức tường bên cạnh, có chút khó nhọc xoay người, cô còn chưa có đứng vững, một thân hình giống như con sói từ một nơi âm u không xa mạnh mẽ nhảy ra, hung ác ấn cô lên bức tường bên cạnh.

Nhan Nhã Tịnh tưởng mình gặp phải kẻ xấu, cô bị tình huống xảy ra bất ngờ này doạ đến nhảy dựng, cho đến khi một luồng hương cỏ xanh nhè nhẹ quen thuộc bao bọc lấy thân thể cô, cô mới ý thức được, người đàn ông trước mặt không phải kẻ xấu, mà là Anh Lưu mà cô nhớ mong đến đau đớn trái tim.

“Anh Hai…”

Bởi vì âm thanh nghèn nghẹn, nên giọng nói của Nhan Nhã Tịnh nghe lên có chút khàn, cô ngẩng mặt, đáng thương tội nghiệp mà nhìn anh, vừa nghĩ tới cô gọi điện thoại cho anh cách nào cũng gọi không được, trong lòng cô liền uất ức đến nói không nên lời.

“Nhan Nhã Tịnh, cô thật đúng là được lắm!”

Trên người Lưu Thiên Hàn mang theo cơn giận dữ bùng nổ, anh cũng không biết anh rốt cục là trúng cái gió gì, vốn dĩ đã hạ quyết tâm cả đời này không thèm để ý đến cô nữa, nhưng ma xui quỷ khiến, anh vẫn theo đuôi xe của Thẩm Quyện đến Tầm Viên.

Anh vốn còn có thể miễn cưỡng khắc chế bản thân, nhưng khi anh nhìn thấy Thẩm Quyện cõng cô, vừa tự nhiên lại vừa thân mật như vậy, lửa giận trong lòng anh không thể nào khắc chế thêm được nữa.

Đặc biệt là nhìn thấy Thẩm Quyện cởi áo khoác phủ lên người cô, anh ta nghiêng mặt, tựa hồ như còn hôn cô, lý trí của Lưu Thiên Hàn hoàn toàn tan rã.

“Anh Hai, anh hiểu lầm rồi, giữa em và Cậu Thẩm không có gì cả.” Nhan Nhã Tịnh không muốn hiểu lầm giữ hai người sâu thêm, vội vàng giải thích nói với Lưu Thiên Hàn.

“Không có gì?”

Độ ấm trong mắt Lưu Thiên Hàn càng thêm lạnh xuống một chút, “Ha! Không có gì mà anh ta hôn cô ôm cô, còn buộc dây giày cho cô! Nhan Nhã Tịnh, trong mắt cô, các người phải làm đến bước nào thì mới tính là có gì?!”

Hôn cô?

Nhan Nhã Tịnh nghệt mặt, cô cảm thấy mình đúng là oan còn hơn cả Thị Kính mà, “Anh Hai, Cậu Thẩm không có hôn em. Anh ấy ôm em cũng là vì…”

“Nhan Nhã Tịnh, cô cho là tôi mù hay sao?!”

Nếu cô thừa nhận có quan hệ thân mật với Thẩm Quyện, Lưu Thiên Hàn tức, hiện giờ cô phủ nhận, trong lòng Lưu Thiên Hàn cũng không thoải mái.

Anh cũng không biết phải làm thế nào mới có thể khiến lòng mình dễ chịu hơn một chút, nhưng hiện giờ, trong lòng anh chính là lửa cháy hừng hực đến cáu kỉnh, muốn bóp chết cô gái nhỏ tức chết người không đền mạng trước mặt!

Lưu Thiên Hàn không chịu nói lý như vậy, Nhan Nhã Tịnh cũng có chút tức giận, cô giận dỗi ngoảnh mặt sang một bên, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Anh Hai, anh chính là mù!”