Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 11




CHƯƠNG 11

“Ba ơi, mẹ một mình kiếm tiền nuôi gia đình vất vả lắm. Sau này ba phải giúp mẹ kiếm tiền, mua đồ ăn ngon cho con nha! An Mỹ muốn ăn thật nhiều sô cô la!”

Khóe môi Nhan An Bảo run rẩy liên tục, ba câu không rời bản tính sành ăn, Nhan An Mỹ, em giỏi nhất rồi đấy! Ăn nhiều sô cô la như thế cũng không sợ béo, sau này không gả nổi à!

Lưu Thiên Hàn ghét nhất là người khác chạm vào mình, anh cho rằng mình bị Nhan An Mỹ nhào vào lòng nhất định sẽ ghét bỏ đẩy cô bé ra, nhưng bất ngờ là anh lại cảm thấy cái ôm của bé con hơi ấm áp.

Làm cho trái tim cứng rắn của anh thoáng mềm mại.

Anh có chút không nỡ nói thật ra anh không phải ba bọn nhỏ.

Dù Nhan An Bảo có ông cụ non đến đâu cũng chỉ là đứa bé bốn tuổi rưỡi thôi, đối mặt với người rất có thể là ba mình trước mặt, cậu bé cũng không cách nào duy trì dáng vẻ lạnh nhạt không dao động.

Cậu bé tiến lên từng bước, giọng nói kích động hẳn: “Chú thật sự là ba chúng cháu ạ? Tối ngày 8 tháng 6 năm 2022, chú có từng tới khách sạn Lập Thiên không?”[1][1]

Cậu đã nghe Tô Thu Quỳnh nói qua rằng mẹ đã mang thai cậu và Nhan An Mỹ vào đêm ở khách sạn Lập Thiên ngày 8 tháng 6 năm 2022. Nếu đêm đó Lưu Thiên Hàn cũng đến khách sạn Lập Thiên thì cậu gần như có thể chắc chắn rằng Lưu Thiên Hàn chính là ba của hai người họ.

Lưu Thiên Hàn khẽ giật mình, anh không khỏi nhớ tới cái đêm năm năm trước đó đẹp đẽ điên cuồng đến như thế nào.

Nhưng về sau Nhan Vũ Trúc tới gần anh thì anh lại không còn cảm thấy như vậy nữa.

Anh nghĩ đêm đó anh điên cuồng như vậy chắc là do bị hạ thuốc quá mạnh.

“Ừm, đêm hôm đó tôi đã đến khách sạn Lập Thiên.”

Nghe thấy giọng nói của Lưu Thiên Hàn, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ gần như nhảy cẫng lên vì phấn khích. Nhan An Mỹ ôm cổ Lưu Thiên Hàn, kích động kêu một tiếng: “Ba ơi, con biết ba là ba con mà!”

Nói rồi, Nhan An Mỹ còn hôn một cái thật kêu lên khuôn mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn.

Nhan An Bảo cố gắng hết sức kìm nén lại nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu cũng tràn đầy vẻ hưng phấn, không khỏi đi tới bên cạnh Lưu Thiên Hàn, ôm lấy anh.

Lưu Thiên Hàn nhìn hai đứa nhỏ nép trong ngực mình, trái tim anh đã mềm như không thuộc về mình nữa.

Anh mấp máy môi, muốn nói là mặc dù tối hôm đó tôi đã đến khách sạn nhưng tôi không phải là ba của các cháu.

Tuy nhiên, khi đối mặt với ánh mắt tràn đầy hy vọng và niềm vui của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, rốt cuộc anh lại không đành lòng nói ra câu này.

Câu nói này đối với hai đứa trẻ là quá tàn nhẫn. Sau khi chúng gặp được Hách Trung Văn rồi thì anh sẽ nói cho chúng biết sự thật, vậy thì chúng sẽ dễ dàng chấp nhận hơn.

Bệnh viện thành phố rất gần Cư Xá Thiên Mệnh, nên dù có tắc đường thì cũng không mất đến nửa giờ đi xe.

Hách Trung Văn đã đợi sẵn ở bãi đậu xe từ lâu. Vừa nhìn thấy chiếc xe thể thao của Lưu Thiên Hàn, anh ta liền vội vàng đi tới, trên khuôn mặt giống Lưu Thiên Hàn đến bảy tám phần rõ ràng có vẻ bối rối.

“Cậu nhỏ, cậu muốn cháu làm với ai…”

Cửa kính xe thể thao từ từ hạ xuống, khi nhìn thấy hai đứa nhỏ bên trong chiếc xe thể thao, Hách Trung Văn lập tức nghẹn họng không nói được nốt phần sau.