Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1013




 

Chương 1013

Rầm!

Lưu Thiên Hàn đạp mạnh một phát mở toang cửa phòng thử đồ ra, liền nhìn thấy Lâm Tư Hãn đang đè lên trên người Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh và Lâm Tư Hãn thực sự bất cẩn ngã vào nhau rất thuần khiết, ban nãy cô thực sự không chịu nổi sự tàn phá của diễn xuất của Lâm Tư Hãn, định tiếp tục mở cửa.

Nhưng Lâm Tư Hãn đang biểu diễn hết sức mình, sao cậu ta lại chịu buông tha cho khán giả Nhan Nhã Tịnh này được, cậu ta dồn sức kéo lấy Nhan Nhã Tịnh, để cô quay lại thưởng thức diễn xuất đáng kinh ngạc của cậu ta. Đúng lúc hôm nay Nhan Nhã Tịnh lại đi giày cao gót, đứng không vững, cơ thể mất khống chế ngã xuống đất.

Lâm Tư Hãn thấy Nhan Nhã Tịnh bị ngã, đương nhiên cậu ta không thể đứng im mặc kệ được, cậu ta vô thức vươn tay ra kéo lấy Nhan Nhã Tịnh, không ngờ rằng tay chân cậu ta không linh hoạt lắm, không những không thể kéo Nhan Nhã Tịnh dậy mà còn ngã lên trên người Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh vừa mới ngã xuống lại bị tổn thương lần thứ hai.

Mông Nhan Nhã Tịnh ngã tới đau rát, bây giờ bị Lâm Tư Hãn đập một cái như vậy, bụng cũng đau theo.

Cô tức lắm chứ, tức đến mức thực sự muốn cho Lâm Tư Hãn một đạp thành thái giám luôn, để cho cậu ta diễn nam thứ bảy đúng bản sắc luôn. Nhưng hành vi bạo lực của cô còn chưa kịp thực hiện thì Lưu Thiên Hàn đã đạp mở phòng thử đồ.

Lâm Tư Hãn nhập vai quá sâu, ngay lúc ngã xuống đó cũng chưa rút khỏi vai nam thứ bảy, cánh tay cậu ta đập vào cô, rất đau, cậu ta không nhịn được mà bật thốt thành tiếng với giọng điệu ban nãy: “Oh! Đừng mà! Đau quá…”

Sau khi phát huy diễn xuất, Lâm Tư Hãn mới nhận ra Nhan Nhã Tịnh đang ở bên dưới, cậu ta đập vào Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh chắc chắn còn ngã đau hơn cả cậu ta.

Nghĩ tới việc một tên đàn ông to tướng như cậu ta không những không thể bảo vệ Nhan Nhã Tịnh mà còn đập vào Nhan Nhã Tịnh, trong lòng cậu ta lập tức nảy sinh cảm giác hổ thẹn rất mạnh mẽ.

Cậu ta vừa đứng dậy kiểm tra xem Nhan Nhã Tịnh có bị thương hay không thì một bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng đã túm lấy cánh tay nhấc cậu ta lên một cách thô lỗ, sau đó ném mạnh xuống đất.

“Oh! Chân của tôi!” Lâm Tư Hãn đau đến mức nhe răng nhếch miệng: “Chân của tôi sắp gãy rồi…”

Lưu Thiên Hàn hoàn toàn không quan tâm Lâm Tư Hãn đang quỷ khóc sói gào, anh nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh từ trên cao xuống, trong mắt là vẻ lạnh lẽo, gần như có thể đông cứng người lại thành băng.

Trực giác Nhan Nhã Tịnh cảm thấy Lưu Thiên Hàn rất kì lạ, cô cũng đâu có chọc vào anh, sao anh phải nhìn cô bằng ánh mắt giết người đó chứ!

Không đợi cô lên tiếng, giọng nói lạnh lùng như từ trên đỉnh núi tuyết của Lưu Thiên Hàn đã vang lên trong phòng thử đồ: “Nhan Nhã Tịnh, cô giỏi thật đấy nhỉ!”

“Hả?”

Mặt Nhan Nhã Tịnh hoang mang, sao cô không biết cô giỏi chỗ nào thế?

Lâm Tư Hãn bị Lưu Thiên Hàn ném ngã không nhẹ, nhưng cậu ta cũng là một diễn viên rất chuyên nghiệp, cho dù người cậu ta đau như muốn rã ra, cũng không thể đánh tan được lòng nhiệt huyết làm nam phụ của cậu ta.

Cậu ta giãy dụa bò dậy từ mặt đất, hất đầu một cái lại quay lại dáng vẻ tổng giám đốc bá đạo trẻ trâu.

Cậu ta đi ba bước thành hai bước tiến lên trước, bảo vệ Nhan Nhã Tịnh ở đằng sau thật chặt chẽ: “Sao thế, muốn ức hiếp người phụ nữ của tôi à? Cậu hai Lưu, tôi nói cho anh biết, người phụ nữ của Lâm Tư Hãn này, không phải ai muốn ức hiếp là ức hiếp được đâu!”

Đôi chân Lâm Tư Hãn run rẩy, nhưng khuôn mặt điển trai trẻ trâu vẫn viết đầy bốn chữ dũng cảm vô địch.