Nghệ ~~ Bảo bối

Quyển 5 - Chương 57: Xin lỗi




“Thiếu gia! Thiếu gia! Thiếu ~~~~ gia ~~~~~” Nhận được tin tức Thượng Quan Nghệ trở về, ba người Tử Nghiên vội vàng đánh xe vào tới biệt viện trong kinh thành Yến Khánh. Xe ngựa vừa dừng lại, Tử Nghiên liền nhảy xuống, gào thét chạy vào trong phòng, thấy Thượng Quan Nghệ đi ra, phi thân một cái nhào tới.

“Nghiên nhi!” Thượng Quan Nghệ thấy Tử Nghiên hướng mình nhào tới, cao hứng quát to một tiếng, cơ thể dời qua bên cạnh một chút, nhìn Tử Nghiên ngã sấp trên mặt đất. “Ha ha ha ~~~ ngã bẹp lép!” Vỗ tay cười ầm.

“Thiếu gia…” Tử Nghiên bò dậy, dùng mắt to chảy nước mắt nhấp nháy nhấp nháy nhìn Thượng Quan Nghệ, bộ dáng kia nói đáng thương bao nhiêu thì có bấy nhiêu  đáng thương.

Thượng Quan Nghệ cười đủ rồi, hướng Thiệu Lam và Lục vẫy vẫy tay, nói: “Hai người các ngươi trở về thu thập đồ đạc một chút, sau đó trở về Khánh Nguyên, giúp ta đi chiếu cố Tiểu Vũ.” Đem lệnh bài tiến cung giao cho Lục.

Lục nhận lấy lệnh bài trong tay nhìn một chút, “Thiếu gia không quay về sao?” Đi một vòng lớn, cuối cùng thiếu gia vẫn là về Khánh Nguyên.

“Ta còn có việc phải đi xử lý, về trễ chút, các ngươi đi trước!”

Tử Nghiên đáng thương kéo y phục Thượng Quan Nghệ nói: “Thiếu gia, Nghiên nhi đâu? Ngươi không cho Nghiên nhi đi sao?”

Thượng Quan Nghệ cười chọt chọt khuôn mặt Tử Nghiên, “Ngươi ngoan ngoãn ở đại trạch cùng với các tổng quản học tính toán sổ sách, ngươi nếu như lại lơ mơ tính sai, ta liền đem ngươi vứt tới quan quán làm ‘cha’.” Hắn cũng không phải bị điên, mang theo một người cứ cướp đồ với mình trở về. Lần trước là không có cách nào, sợ hắn mật báo mới mang hắn theo, kết quả tiểu tử này một lòng vì tự do đi chơi.

“Người ta biết rồi!” Tử Nghiên dẩu môi cúi đầu.

“Thiếu gia…việc đó…” Thiệu Lam đi lên trước, “Ngài thật sự muốn cùng hoàng thượng hồi cung, sau đó vứt bỏ đế vương mệnh sao?” Trên đời này chẳng có bao nhiêu người mơ tưởng mà đạt được quyền lực chí cao vô thượng, nhưng thiếu gia cứ như vậy bỏ qua, thật sự là…

Thượng Quan Nghệ cười lắc đầu, nói: “Thiệu Lam, ngươi biết con người của thiếu gia ta lười nhác muốn chết, không phải là dự liệu làm hoàng đế kia. Có đôi khi con người vẫn là thực tế một chút thì tốt hơn, ta đời này lý tưởng lớn nhất chính là cơm đến miệng, y phục đưa tới tay, cái gì cũng không cần lo. Ta hy vọng nửa đời sau của mình có thể khoái khoái lạc lạc, không cần sa vào vòng xoáy quyền lực, chuyện hoàng đế cật lực không được cám ơn, vẫn là để lại cho người khác làm đi!” Vỗ vỗ vai Thiệu Lam. “Đem bản lĩnh sở học của ngươi giao cho Tiểu Vũ, bồi dưỡng một hoàng đế nếu so với phụ tá một hoàng đế càng có cảm giác thành tựu hơn.”

“Thiệu Lam đã biết!” Nhìn Thượng Quan Nghệ gật đầu.

“Biết rồi, thì mau cùng với Lục chuẩn bị đi!” Kéo Tử Nghiên qua, nói: “Nghiên nhi, sau này ngươi phải tiếp nhận chức vụ của các tổng quản, ngươi nên học tập thật tốt. Nếu không tới lúc đó xảy ra chuyện, ta cũng không bảo vệ được ngươi, Tiểu Cẩn cũng sẽ không nói tình cảm. Nhớ kỹ, đương gia tương lai này của chúng ta cũng không phải là dễ gạt gẫm.”

“Nghiên nhi sẽ nhớ kỹ lời của thiếu gia.”

“Vậy thì tốt, đều trở về đi!”



Thượng Quan Nghệ ngáp một cái đi vào phòng, thấy Triển Đình Hiển ngồi ở bên cạnh bàn đọc sách, liền đi qua, ôm cổ Triển Đình Hiển hỏi: “Sao còn chưa ngủ? Đợi ta hả!”

“Đúng vậy! Đợi ngươi!” Triển Đình Hiển kéo Thượng Quan Nghệ lên trên đùi. “Bảo Bối hiện tại bận rộn như thế, hại ta ngay cả mặt cũng không thấy.” Nắm tay lên hôn nhẹ. “Mới có mấy ngày a, Bảo Bối đã gầy đi.” Quan sát mấy ngày nay, hắn mới thật sự cảm nhận được Thượng Quan gia to lớn, mà Bảo Bối của hắn lại đem một gia tộc to lớn như thế quản lý ngay ngắn rõ ràng. Thật là không thể tin được ở dưới tình huống bận rộn như thế, hắn còn có thể đóng tốt vai Nghệ thân vương.

“Không sao, trở về ngươi dưỡng ta lại không phải tốt rồi!” Cầm điểm tâm trên bàn.

Triển Đình Hiển ôm Thượng Quan Nghệ, đem đầu tựa trên lưng Thượng Quan Nghệ, nghe nhịp tim có tiết tấu, hỏi: “Bảo Bối, ngươi thật sự sẽ không hối hận theo ta trở lại cái lồng chim màu vàng kia sao?” Ta sợ, ta sợ sẽ có một ngày ngươi sẽ chán ghét cuộc sống khô khan đó, mà lựa chọn ly khai.

“Vậy ngươi sẽ luôn cùng ta sao?” Quay đầu lại hỏi.

“Sẽ, luôn luôn cùng ngươi!”

“Vậy ta vì sao phải hối hận!” Thượng Quan Nghệ cười hôn nhẹ Triển Đình Hiển. “Ta cùng ngươi ở nơi này mười năm, nhưng sau này mỗi mười năm ngươi đều phải cùng ta trải qua cuộc sống ta mong muốn, mua bán này ta thật là quá lời!”

Nghe Thượng Quan Nghệ nói Triển Đình Hiển nở nụ cười. “Đồ đạc ta đã chuẩn bị xong, ngày mai chúng ta liền xuất phát đi Tiêu Dao cung.”

“Ân!” Thượng Quan Nghệ hừ hừ, thuận miệng hỏi: “Có thể không đi hay không?”

“Ngươi nói đi!”

“Ngủ sớm một chút,  ngày mai phải lên đường đấy!” Thượng Quan nghệ gục đầu, bò lên giường. “Thông thường thái tử mấy tuổi sẽ chiêu thị tẩm?”

A? Triển Đình Hiển sửng sốt một chút, ngẫm lại nói: “Khoảng mười ba tuổi thì sẽ có người dạy hắn nên hành phòng thế nào, vì sao hỏi như vậy?”

“Chỉ cần đồ vật Thượng Quan Cẩn hắn thừa nhận chính xác, nhất định sẽ thu vào tay, hắn là ta một tay nuôi lớn, ta so với cha mẹ hắn còn hiểu người này hơn.” Mị mắt. “Đoán chừng Tiểu Vũ chắc chắn là chạy không thoát, nhưng cũng tuyệt đối không thể để cho người ta đè cả đời!” Chăm chú nhìn Triển Đình Hiển. “Ta trở về đích thân dạy hắn trên giường…”

“Ngủ!” Triển Đình Hiển dùng chăn phủ lên Thượng Quan Nghệ giãy dụa, người này lại đoán mò cái gì! Một cái bạt tay vỗ lên mông Thượng Quan Nghệ.

***

“Chúng ta… hay là… trở về đi!”

“Ngươi sợ!”

“Ai nói!”

“Vậy ngươi run cái gì? Ta cũng không biết lá gan ngươi nhỏ như vậy, thiên quân vạn mã cũng không sợ, chỉ có một người ngươi đến nỗi thế này sao?”

“Ai nói ta run, ta đây bị lạnh! Thượng Quan Nghệ ta là người nào, ta hiện tại ngay cả chó cũng không sợ!” Thượng Quan Nghệ ưỡn ngực. “Hắn tính là cái gì, ta phải sợ gặp hắn?”

Triển Đình Hiển rút ra tay mình bị nắm đau. “Vậy ngươi dùng sức như vậy nắm ta làm gì, ngươi đi tới a!” Chỉ chỉ Tiêu Dao cung nằm ở đỉnh núi.

Thượng Quan Nghệ nhìn đỉnh núi, quay đầu lại. “Bổn đại gia hôm nay chân đau, không thích hợp leo núi, ngày khác đi!” Nói xong xoay người rời đi.

“Đi đâu hả?” Triển Đình Hiển kéo lại Thượng Quan Nghệ. “Ba ngày liền một cái lý do, chính ngươi không cảm thấy không có ý nghĩa sao?” Nói gì hôm nay cũng không thể chiều hắn, Triển Đình Hiển nhấc một cái khiên Thượng Quan Nghệ lên trên vai, thi triển khinh công lên núi.

“Thả…ta xuống…muốn ói!” Ta kháo, ngươi cứ phải dùng khiên mới được sao, cũng không thể dùng cõng. “Ta… mãnh liệt yêu cầu… đổi tư  thế, đổi lại cõng!”

Muốn chết! Thượng Quan Nghệ bụm bụng, ngồi phịch ở trên ghế, trừng Triển Đình Hiển bên cạnh. “Ngươi tên hổn đản, dám đối xử với ta như vậy. Xem buổi tối ta làm sao thu thập ngươi!” Bên trong dạ dày hắn hiện tại phiên giang hải đảo.

“Ta làm sao biết có mấy bước như vậy ngươi đã ói ra.” Triển Đình Hiển đau lòng nhìn Thượng Quan Nghệ, lúc này miệng lộ ra bên ngoài đều trắng bệch, vậy sắc mặt dưới lớp mặt nạ kia nhất định cũng không tốt gì.

“Triển Đình Hiển, ngươi chờ đó cho ta, xem…”

“Khách quý đến thăm không có từ xa tiếp đón, mong rằng hai vị thứ lỗi!” Tiêu Ti Ninh cười đi tới, trong tay còn dắt một người. Sau khi đi tới chỗ ngồi ngồi xong, Tiêu Ti Ninh hỏi: “Thượng Quan nhị thiếu đến Tiêu Dao cung của ta là vì chuyện gì?”

“Nhớ ngươi!” Thượng Quan Nghệ hừ lạnh, đem một thẻ bài ném qua. “Cha mẹ hắn muốn gặp hắn!” Chỉ chỉ bạch y nhân bên cạnh Tiêu Ti Ninh vẫn cúi đầu.

Triển Đình Hiển nghe ngữ khí của Thượng Quan Nghệ, nhíu mày lại, “Bảo Bối!” Sau đó nhìn về phía bạch y công tử đứng ở một bên. Hắn hiện tại rốt cuộc biết Bảo Bối vì sao không muốn gặp người này, bởi vì hắn lớn lên đích thật rất giống cô cô. Vóc dáng không cao, thân thể đơn bạc, nguyên nhân là bởi vì vẫn ở trong quan quán sao. Hắn đáng lẽ cũng có thể giống như Lăng Tiêu bọn họ rong ruổi ở chiến trường, nhưng hiện tại…Hoàn cảnh thật sự có thể thay đổi một người.

Triển Đình Hiển nắm chặt tay Thượng Quan Nghệ. Nếu như Bảo Bối lúc đó không có bị vứt ra quan quán…hắn thật sự không dám nghĩ tới.

Thấy Triển Đình Hiển vẫn nhìn chằm chằm Bạch Yên, Tiêu Ti Ninh không vui đứng lên. “Vị này là ai, tại sao phải nhìn chằm chằm Yên nhi.”

“Xì!” Thượng Quan Nghệ bĩu môi, “Ngươi thật coi mọi người đều giống như ngươi.” Thượng Quan Nghệ hừ lạnh.

“Thượng Quan Nghệ rốt cuộc ngươi tới làm gì!” Thái độ của Thượng Quan Nghệ chọc giận Tiêu Ti Ninh.

“Ngươi cho là ta muốn tới hả!” Thượng Quan Nghệ cũng tức giận đứng lên. “Tiêu Dao cung của ngươi tuy là đứng đầu bốn cung, nhưng Thượng Quan Nghệ ta vẫn không để vào mắt! Cha mẹ hắn muốn gặp hắn, các ngươi thích đi hay không!” Xoay người rời đi.

“Thượng Quan Nghệ ngươi đứng lại đó cho ta!” Triển Đình Hiển ngồi ở trên ghế la lên. “Tối hôm qua ngươi cam đoan với ta thế nào! Ngươi đã quên chúng ta rốt cuộc vì sao tới!”

Thượng Quan Nghệ nhìn Bạch Yên đầy tự trách, càng tức giận. “Ngươi đừng giả bộ dáng vẻ đáng thương nhìn về ta, ngươi biết cái bộ dáng này của ngươi có bao nhiêu giống người mẹ chết tiệt kia của ngươi không! Ngươi biết nàng hại mẫu tử chúng ta thế nào không! Vì sao mỗi người đều nói là lỗi của ta!” Vung tay một cái đánh vỡ cái bàn trong phòng. “Vì sao vẫn không có người nghĩ tới ta!”

“Xin lỗi! Xin lỗi!” Bạch Yên lau nước mắt liều mạng nói xin lỗi. “Đều là mẹ ta không tốt, ta thay nàng đến bồi hoàn có được hay không!” Mặt đầy nước mắt nhìn Thượng Quan Nghệ.

Nhìn Bạch Yên khóc thương tâm, Tiêu Ti Ninh vội vàng đi dỗ, đồng thời dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Triển Đình Hiển và Thượng Quan Nghệ.

Thượng Quan Nghệ nhìn Bạch Yên khóc thở không ra hơi, bình phục một chút tâm tình kích động, tháo xuống mặt nạ trện mặt, xoay người nhìn Bạch Yên, hít sâu một hơi nói: “Ngươi không cần xin lỗi ta, kỳ thực cần phải nói xin lỗi là ta, ta năm đó không nên đem bực tức đổ lên người vô tội như ngươi. Ta không quan tâm trong lòng ngươi rốt cuộc là suy nghĩ gì, nhưng có câu nói ta cần phải nói với ngươi.” Liếc mắt nhìn Triển Đình Hiển, Thượng Quan Nghệ ngẩng đầu lên.

“Thật xin lỗi!” Nhìn chằm chằm mắt Bạch Yên nói.

Nói xong Thượng Quan Nghệ nở nụ cười, bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy mây đen đè ở trong lòng mười mấy năm lại toàn bộ tản ra, có lẽ hắn nên sớm một chút bỏ xuống cừu hận này. Đem mặt nạ đeo lên mặt, Thượng Quan Nghệ đi ra ngoài cửa.

“Vậy…cái kia…” Bạch Yên chạy mấy bước, lại dừng lại, cẩn thận nhìn Thượng Quan Nghệ. “Ta… ta biết mình không xứng, nhưng mà…” Ngẩng đầu nhìn người trước mặt. “Ta có thể…gọi ngươi là ca ca không?”

Tay đẩy cửa của Thượng Quan Nghệ run một chút, nhắm mắt lại một lát, “Ân!” Hơi cúi đầu, đẩy cửa ra ngoài.

Triển Đình Hiển đi tới cửa nói với Bạch Yên và Tiêu Ti Ninh: “Chúng ta ngày mai hồi cung, các ngươi nếu như nguyện ý hồi cung đi gặp công chúa, thì tới nhà trọ dưới chân núi tìm chúng ta.”

“Bệ hạ!” Tiêu Ti Ninh gọi lại Triển Đình Hiển. “Cám ơn ngài, chuyện này vẫn là một cái nút thắt trong lòng Yên nhi.” Hiện tại rốt cuộc đã giải khai.

“Không cần!” Triển Đình Hiển đi về phía Thượng Quan Nghệ đang chờ mình ở trong sân. Hắn chưa từng nghĩ tới giúp người nào, hắn chỉ là không đành lòng Bảo Bối vì thế dằn vặt bản thân mà thôi.