Nghệ ~~ Bảo bối

Quyển 3 - Chương 30: Yến hội (Hạ)




Vẫn ngồi yên không nói Lý Lăng Tiêu đứng lên, nói với Triển Đình Hiển: “Hoàng thượng, vì sao không thấy thân ảnh của Nghệ công tử. Thần hôm qua cùng hắn nhất kiến như cố, hôm nay lại nghe nói hắn tài hoa hơn người, sao không mượn cơ hội này để cho mọi người thưởng thức một chút!”

Nghe lời nói của Lý Lăng Tiêu, Triển Đình Hiển diện vô biểu tình bỏ chén rượu trong tay xuống, nhìn Lý Lăng Tiêu đứng ở phía trước. “Lý ái khanh quá khen, muốn nói tài hoa hơn người, tài tình của hắn thực không thể so với tài hoa của các các vị đại thần ở đây, trẫm xem hay là thôi đi!”

“Hoàng thượng!” Lý Lăng Kỳ cũng đứng lên, “Hoàng thượng, Nghệ công tử ở trong hậu cung, lại được thái hậu yêu thích, lẽ ra hôm nay nên ra đây hiến nghệ chúc thọ thái hậu.” Cũng không tin lần này trở về Nghệ Bảo Bối ham ăn biếng làm kia còn không mất mặt. “Thỉnh hoàng thượng chấp thuận cho hắn tham gia.”

Trong triều cũng có nhiều  đại thần nghe nói ‘Nghệ công tử’, dù sao hoàng thượng cũng vì hắn trục xuất hai quý phi, bọn họ thật đúng là muốn kiến thức một chút nam tử đang được hoàng thượng sủng hạnh, vì thế cũng đều thỉnh hoàng thượng mời Nghệ công tử đi ra.

“Hoàng thượng!” Vũ vương cũng đứng lên, “Thần đệ mới vừa vào cung liền nghe nói người gọi là ‘Nghệ Bảo Bối’ Nghệ công tử này được nhiều sủng ái, nghe nói lúc nào cũng lưu lại tẩm cung của hoàng huynh thị tẩm, thần đệ hết sức hiếu kỳ là một diệu nhân như thế nào có thể lọt vào thánh nhãn của hoàng huynh.”

Triển Đình Hiển nhìn một vòng mọi người đang ngồi, cùng với Lý Lăng Tiêu và Lý Lăng Kỳ đứng chờ mình trả lời, mỉm cười nói với Triển Đình Vũ: “Hoàng đệ hiểu lầm, Nghệ công tử kia là bạn ở ngoài cung của ta, chúng ta ở chung một chỗ cũng bất quá là chơi cờ mà thôi! Hoàng đệ lúc nào cũng thích nghe chuyện thị phi trong cung.” Cầm lên chén rượu trên bàn, “Hoàng huynh chẳng qua là không nghĩ tới tin tức của hoàng đệ lại linh thông như vậy, mới vừa vào cung đã biết chuyện hậu cung của trẫm! Vậy chuyện thượng triều ngươi cũng nhất thanh nhị sở có đúng hay không?” Lời nói của Triển Đình Hiển làm cho Vũ vương quẩn bách, càng khiến mọi người có mặt sợ đến run rẩy.

Hoàng thượng đây là ám chỉ Vũ vương Triển Đình Vũ ở trong triều và trong cung có tay mắt! Cả đám lập tức câm miệng, sợ bị hoàng thượng hiểu lầm, mọi người đều biết hoàng thượng và Vũ vương bất hòa, nếu không phải là ý chỉ của tiên hoàng, hoàng thượng sớm đã hạ sát thủ.

“Nếu như các khanh đều muốn kiến thức vị Nghệ công tử này, vậy trẫm cũng không tiện phá hỏng hứng thú của mọi người. “Người đâu tuyên Nghệ công tử đến đây hiến nghệ!” Cười với Lý Lăng Tiêu nói: “Ái khanh có hài lòng!”

“Thần tạ ơn hoàng thượng thành toàn!” Lý Lăng Tiêu quỳ trên mặt đất.

“Miễn lễ!” Liếc mắt trừng Lý Lăng Kỳ bên cạnh Lý Lăng Tiêu, người này nhất định là muốn nhìn Bảo Bối mất mặt. Cũng chẳng thể trách Bảo Bối rất thích trêu chọc hắn.

Tất cả mọi người không chú ý tới, khi Thích Lặc vương tử nghe tới ba chữ ‘Nghệ Bảo Bối’ thì bị rượu trong miệng làm cho sặc ứa nước mắt, vẻ mặt biểu tình buồn nôn.



“Thiếu gia ngươi làm gì thế?” Tử Nghiên đẩy cửa đi vào, thấy Thượng Quan Nghệ thay một cái áo khoát màu xanh nhạt, ở ống tay áo và cổ có thêu viền bạc, tóc buộc lên cao, buộc một dây màu xanh nhạt cùng với tóc đen như tơ được tôn lên sáng chói.

Tử Nghiên thả đồ vật trong tay xuống, tiến lên giúp Thượng Quan Nghệ thắt lại dây nơi ống tay áo, đeo bao tay. “Thiếu gia, người trong cung đều đi tham gia thọ yến rồi, ngươi mặt như vậy cho ai xem.” Bất quá cách ăn mặc này của thiếu gia làm cho người ta cảm thấy thật lão luyện, hoàn toàn không có hình ảnh ‘nhỏ nhắn đáng yêu’ như thường ngày, tựa như biến thành một người khác.

“Một chút ngươi sẽ biết!” Thượng Quan Nghệ lấy ra một món phối sức tinh mỹ đeo ở bên hông. “Ta bảo Thiệu Lam nấu canh loãng sắp xong chưa, bảo hắn đem mì cán xong luộc đi, một hồi sẽ có người tới đón chúng ta!” Thượng Quan Nghệ rót cho mình một chén trà. “ta cũng không tin Lý Lăng Kỳ kia sẽ không bỏ qua một cơ hội để ta ‘mất mặt’.”

“Thiếu gia là nói bọn họ sẽ làm khó hoàng thượng để cho ngươi lên sân khấu hiến nghệ, còn mượn cơ hội làm cho ngươi nhục nhã?”

“Đúng vậy! Kẻ ngốc mới bỏ qua một cơ hội tốt như vậy! Không uổng công ta giả bộ…” Thượng Quan Nghệ đếm ngón tay, “Ngoài cung hai tháng, trong cung ba tháng, vậy là làm ‘thùng cơm’ năm tháng!” Hiện tại ngoại trừ Hiển ca ca, đoán chừng tất cả mọi người đều cho là hắn ham ăn biếng làm, vô lại ăn vạ, dựa vào khuôn mặt ăn cơm của người ta đi? (thùng cơm: ý nói là kẻ ăn hại, đồ vô dụng)

Trong lúc Thượng Quan Nghệ và Tử Nghiên trêu chọc nhau thì lão thái giám Lý Phúc thở hổn hển chạy vào, nói: “Bảo Bối đản nhi, nhanh chuẩn bị, hoàng thượng cho ngươi đi tham gia yến hội.” Tiểu tổ tông của ta, hắn hôm nay thật là…lão thái giám nhìn Thượng Quan Nghệ đăm đăm, đây là Bảo Bối bình thường không ra khỏi cửa cũng không rửa mặt sao?

“Được!” Ưu nhã đứng lên. “Bất quá chúng ta phải đợi một chút, ta phải đem theo lễ vật tặng cho thái hậu tỷ tỷ.” Hướng trù phòng đi tới.

Thọ yến vốn đang huyên náo, khi Thượng Quan Nghệ đi tới trong nháy mắt thay đổi an tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn về phía một thân ảnh thủy lam sắc mang trên mặt nụ cười tự tin.

Người này thật sự là Nghệ Bảo Bối thích mặc y phục thoải mái, xỏa tóc, đứng trong ngự hoa viên chống nạnh cãi nhau sao? Tất cả phi tần đang ngồi hoài nghi.

Đây thật là Nghệ Bảo Bối thích chiếm tiện nghi nhỏ, một bụng xấu xa, thích nũng nịu sao? Chu Sùng Văn nhìn thân ảnh thuần thủy lam sắc từng bước đi lên trước, đã quên uống ly rượu trong tay. Dường như toàn bộ muôn hoa khoe sắc hôm nay cũng là vì làm nền cho thuần lam sắc này để tồn tại. Cái miệng thanh nhã kia hé ra nụ cười tràn đầy tự tin, giống như yến hội này là vì hắn mà chuẩn bị.

Lý Lăng Tiêu xiết chặt cái ly trong tay, nhìn Thượng Quan Nghệ đi qua trước mặt mình. Bởi vì mình rõ ràng trông thấy trong nháy mắt khi người này tiến vào, trong mắt Đình Hiển tràn đầy hào quang. Là xúc động, là kiêu hãnh, là cảm tình nồng đậm.

Này không có khả năng! Tại sao lại như vậy! Đây thật là Nghệ Bảo Bối mà hắn biết sao, là cái tên lưu manh nhìn  trộm nữ nhân trên đường phố kia sao? Lý Lăng Kỳ trợn to hai mắt.

Một người như vậy thật sự là nam sủng kia trong truyền thuyết sao? Sao có thể! Tất cả các đại thần ở trong lòng bác bỏ. Một thân y phục thủy lam sắc, lẳng lặng đứng ở đó, giống như một hồ nước, khiến cho người ta không dám động chạm, không dám khinh nhờn. Rõ ràng một khuôn mặt khả ái thuần khiết, mà lại minh diễm khiến cho người ta không dám nhìn gần. Một người toàn thân tràn đầy khí tức cao quý như vậy,  sao có thể là nam sủng thấp hèn kia, cho nên nhất định là tin đồn sai, nếu không sao người này làm cho thái hậu yêu thích như thế.

“Nghệ Bảo Bối thỉnh an bệ hạ.” Thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, không có quỳ lạy, chỉ là cung kính cúi đầu hành lễ. Sau đó lộ ra một nụ cười rung động tất cả mọi người, ngọt ngào nói: “Bảo Bối thỉnh an thái hậu, chúc ngài thọ dữ thiên tề, dữ nhật nguyệt đồng huy!” Tiếp nhận khay trong tay nội thị phía sau, mở ra cái nắp phía trên, một mùi thơm ngát tức khắc truyền ra toàn trường, khiến cho người ta thèm ăn. “Bảo Bối biết thái hậu nhất định không thích thức ăn trên tiệc này, cho nên tự mình làm một bát mì trường thọ bưng cho thái hậu.” Giao cho Phó ma ma tiến lên. (thọ dữ thiên tề, dữ nhật nguyệt đồng huy: thọ cùng trời đất, rực rỡ cùng nhật nguyệt.)

Chỉ là ngửi thôi đã muốn ăn rồi, thái hậu vội vàng ăn một miếng, cảm thấy nước mì thanh đạm không ngán, sợi mì lại dai, hơn nữa vắt mì này còn là một sợi. “Tốt lắm! Bảo Bối thật có lòng, đây là lễ vật năm nay mà ai gia thích nhất!” Thái hậu trong lòng vui vẻ.

“Bảo Bối tạ thái hậu khích lệ!” Hành lễ xong, quay đầu hiểu ý cười với Triển Đình Hiển, hướng Lý Lăng Tiêu đi tới, đi qua bàn Vũ vương, lúc nhìn thấy Thích Lặc vương tử Thượng Quan Nghệ sửng sốt một chút, sau đó điều chỉnh tâm tình, đi tới trước mặt Lý Lăng Tiêu. “Hôm qua thất lễ với Lý tướng quân rồi, Bảo Bối tự phạt một ly!” Đưa qua ly rượu nội thị đưa lên, một hơi cạn sạch!

“Đâu có!” Lý Lăng Tiêu cũng uống ly rượu trong tay.

Thượng Quan Nghệ rót thêm một ly rượu nói: “Phu thảo chi tinh tú giả vi anh, thú chi đặc quần giả vi hùng. Thị cố thông minh tú xuất vị chi anh, đảm lực quá nhân vị chi hùng. Sau khi gặp Lý tướng quân Bảo Bối mới biết ‘kẻ anh hùng chính là hào kiệt trong đám người, là người đầu tiên vì thiên hạ’, ta lại kính Lý tướng quân một ly!” Uống một ngụm rượu.

(Phu thảo chi tinh tú giả vi anh, thú chi đặc quần giả vi hùng. Thị cố thông minh tú xuất vị chi anh, đảm lực quá nhân vị chi hùng: hiểu nôm na là người xuất sắc trong đám người bình dân là anh hùng, con thú đặc biệt trong bầy đàn là con đực(hùng: giống đực).Vậy cho nên thông minh xuất sắc gọi là anh hùng, dũng cảm hơn người là gọi là hùng dũng(hùng: anh hùng, hùng mạnh))

“Ngu muội được Nghệ công tử khích lệ, tại hạ thật không dám nhận!”

“Nghe nói Lý tướng quân mong muốn Bảo Bối hiến nghệ, Bảo Bối sao từ chối được!” Bước tới trước bàn đã được dọn lên, “Bảo Bối tài sơ học thiển mong rằng Lý tướng quân không nên chê cười, một bức tự không thành kính ý!” Nhấc bút lên nhanh chóng bay lượn trên giấy, sau cùng ở dưới góc ấn xuống con dấu khắc chữ “Nghệ’. Đem tự giao cho nội thị, để cho họ cầm đến trước mặt Lý Lăng Tiêu.

“Nam nhi sự trường chinh, thiểu tiểu u yến khách

Đỗ thắng mã đề hạ, do lai khinh thất xích

Sát nhân mạc cảm tiền, tu như vị mao trách

Hoàng vân lũng để bạch vân phi, vị đắc báo ân bất đắc quy

Liêu đông tiểu phụ niên thập ngũ, quán đạn tỳ bà năng ca vũ.

Kim quy khương địch xuất tắc thanh, sử ngã tam quân lệ như vũ.” Chu Sùng Văn đứng lên thì thầm.

“Viết hay!” Trịnh thái phó khen lớn một tiếng, “Nghệ công tử thật tài hoa! Hay cho một câu ‘Vi đắc báo ân bất đắc quy’ thơ hay, tự lại tốt!” Lời Trịnh thái phó vừa dứt, những lời ca tụng khác cũng không ngừng tuông ra.

Lý Lăng Tiêu nhìn bút tích mạnh mẽ hữu lực trước mặt, nếu như không phải là tận mắt chứng kiến tại chỗ, hắn nhất định không tin đây là xuất phát từ tay người này. “Tạ ơn Nghệ công tử!” Người này…tuyệt đối không đơn giản.

“Bảo Bối lại đây!” Triển Đình Hiển ngồi ở ghế trên mở miệng nói.

“Được!” Thượng Quan Nghệ ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh Triển Đình Hiển.

“Ngươi hôm nay thật là nổi trội!” Triển Đình Hiển nhỏ giọng ở bên tai Thượng Quan Nghệ nói.

“Ta cũng không muốn nhá!” Nhún nhún vai, “Đây đều là bị bắt buộc thôi!” Thượng Quan Nghệ cảm khái nói.

“Ngươi chính là lắm mồm đi!” Triển Đình Hiển nhìn về phía thái hậu, “Mẫu hậu, đêm đã lạnh, ngài nên về sớm một chút nghĩ ngơi đi!”

“Cũng được!” Thái hậu đứng lên, kéo Triển Minh Vũ buồn ngủ “Bảo Bối cùng đi với ai gia chứ!” Lớn tuổi rồi, không thích hợp với những thứ này nữa.

“Được!” Thượng Quan Nghệ đi theo phía sau thái hậu rời khỏi yến hội, thừa dịp người khác không chú ý nháy mắt mấy cái với Thích Lặc vương tử, ám chỉ hắn đi ra bên ngoài.

“Vương gia, tại hạ đi ra ngoài hít thở không khí một chút!” Thích Lặc vương tử khước từ Vũ vương đi cùng, hướng ngự hoa viên đi tới.

“Uy, ngươi có cảm thấy Nghệ công tử kia nhìn rất quen mắt không?” Sứ thần Thiên Vũ hỏi đồng bạn bên cạnh. “Ta thật sự cảm thấy hình như đã gặp qua hắn ở đâu!” Rốt cuộc là ở đâu?

“Là ngươi nhớ lầm!” Một sứ thần Thiên Vũ khác vỗ vỗ người bên cạnh, bất quá thật đúng là có chút quen mắt!

***

Thích Lặc vương tử đi tới một chỗ yên tĩnh ở ngự hoa viên, móc ra từ trong ngực một bình sứ, mở nắp đậy ra, một mùi hương tỏa ra. Cất bình sứ, Thích Lặc vương tử nhảy đến trên một thân cây đợi Thượng Quan Nghệ, nhân tiện thưởng thức một chút hoàng cung trong bóng đêm.

“Không nghĩ tới ngươi sẽ tiến cung như thế, không thanh thúy như giọng nói của ‘Nghệ Bảo Bối’, một giọng nói tràn đầy từ tính vang lên. Tiếp theo là một thân ảnh quỷ mị bất thình lình xuất hiện ở bên cạnh Thích Lặc vương tử. “Lá gan của ngươi thật sự là không phải lớn bình thường!” Thượng Quan Nghệ ngồi xuống bên cạnh Thích Lặc vương tử.

Thích Lặc vương tử không để ý tới lời nói của Thượng Quan Nghệ, chỉ đem một quả táo mang ra ngoài đưa cho Thượng Quan Nghệ. “Ta cũng thật tò mò nguyên nhân ngươi tiến cung, ngươi cứ như vậy thích làm nam sủng cho người ta.” Quay đầu lại hỏi Thượng Quan Nghệ.

“Ta đây trải qua năm tháng rất vui vẻ!” Cắn quả táo trong tay một cái. “Nguyên lai cảm giác được người khác cưng chìu thoải mái như vậy, chuyện gì cũng không cần làm, mỗi ngày có người dỗ mình vui vẻ, mỗi ngày đều trôi qua vô tư vô lự.” Vẻ mặt chán ghét nhéo Thích Lặc vương tử một cái, hung tợn nói: “Không giống người nào đó luôn nghĩ thế nào khó dễ ta!”

“Ta đây không phải là sợ ngươi lão niên si ngốc sao!” Thích lặc vương tử ủy khuất xoa xoa hông của mình, ủy khuất nói: “Uy, ngươi cần phải nhớ rõ, người khác thích chính là ‘Nghệ Bảo Bối’ kia, không phải là Thượng Quan Nghệ ngươi. Trước không nói thân phận các ngươi rất khó xử, chỉ là vấn đề quyền chủ động trên giường cũng rất phiền phức. Ngươi không phải là muốn nói cho ta biết ngươi định ủy thân ở phía dưới chứ?” Móc ra chủy thủ bên hông, “Ta không ngại đến lúc đó giúp ngươi một đao ở sau lưng ~ hì hì hì…” Thô bỉ cười.

“Ngươi cút đi chỗ khác cho ta!” Hắn biểu tình đó là sao. Thượng Quan Nghệ đẩy ra khuôn mặt ‘buồn nôn’ của Thích Lặc vương tử. “Chúng ta còn chưa tới giai đoạn đó, tới lúc đó hãy nói!” Để cho hắn ở phía dưới cũng không làm được, trong lòng có thể tiếp nhận, nhưng về sinh lý thì…cho nên vẫn là thôi đi, hắn sợ đau!

“Chỉ sợ sau này không có cơ hội!” Thích Lặc vương tử nhìn về phương xa, “Ngươi định không nói cho hắn biết thân phận của ngươi sao, cứ như vậy mà đi? Thượng Quan Nghệ ở tất cả mọi chuyện đều tràn đầy tự tin, duy chỉ có chuyện tình cảm này là sợ đông sợ tây!” Thở dài, “Nếu lúc trước ngươi biết sẽ không có kết quả, ngươi cũng không nên tự mình hãm vào, tham luyến ôn nhu nhất thời này.”

“Ai cần ngươi lo!” Ra sức ‘cắn’ quả táo trong miệng hả giận, “Ngươi và Vũ vương kia là xảy ra chuyện gì?” Không nghĩ tới tên này sẽ bán đứng nhan sắc làm mỹ nam kế. “Ngươi cũng đừng tới gây thêm phiền phức, ta đây cũng đủ rối loạn rồi, ngươi cũng đừng chen vào một cước! Chuyện Khánh Nguyên triều đình người ta, ngươi đứng ở một bên xem là được.”

Thích Lặc vương tử cười, nói: “Vậy ngươi tiến vào và tham gia thì tính là cái gì. Ngươi không phải là muốn đem mọi thứ cản trở đều diệt trừ, lưu lại một thái bình thịnh thế đưa cho ‘Hiển ca ca’ và nhi tử của ngươi rồi lại đi chứ!” Sờ lên mặt Thượng Quan Nghệ, “Nghệ, ngươi đúng thật là mệnh gian khổ. Hắn là đế vương, biết phải làm sao. Ngược lại là ngươi…ngươi không nghĩ tới sẽ có một ngày khi ngươi và lợi ích của hắn xung đột, hắn sẽ vứt bỏ ngươi sao? Hắn dù sao cũng là vua một nước, hắn có quá nhiều trách nhiệm, cùng loại người tùy tiện như chúng ta không giống nhau, hắn từ nhỏ học chính là làm sao bảo hộ vương quyền của mình.”

“Hắn mới sẽ không làm như vậy!” Thượng Quan Nghệ tự tin nói: “Hơn nữa cũng sẽ không có chuyện như vậy xảy ra, chuyện nguy hại tới lợi ích của ta…ngươi biết mà!” Nhưng trong lòng Thượng Quan Nghệ vẫn là vì lời nói của Thích Lặc vương tử mà hoảng sợ một chút.

“Vậy chúng ta liền đánh cuộc một ván đi! Thua thì cùng ta trở về, thắng thì ta giúp ngươi!” Thích Lặc vương tử nhìn về phía Thượng Quan Nghệ, “Đây là lần đầu tiên ta hy vọng ngươi thắng, cũng hy vọng ngươi lần này ánh mắt nhìn tình nhân và ánh mắt nhìn bằng hữu chuẩn như nhau.” Từ trên cây nhảy xuống, “Nếu như người nào đó biết ngươi dùng mặt của hắn ở bên ngoài giả danh lừa bịp, còn chạy vào cung làm ‘nam sủng’, không biết hắn có tức điên hay không, đem mặt ngươi cào nát.” Hướng yến hội đi tới.

Thượng Quan Nghệ sờ mặt mình run rẫy, la lên: “Chỉ cần ngươi không bán đứng ta, thì hắn nhất định không biết!” Chết cũng không thể để cho người nào đó biết mình chỉa vào mặt hắn ở bên ngoài tiêu dao. Đứng lên hướng tẩm cung của Triển Đình Hiển bay đi.



Thượng Quan Nghệ xoay người nhìn Triển Đình Hiển ôm mình ngủ say, nhẹ nhàng sờ lên gương mặt anh tuấn kia, “Ta tin tưởng ngươi!” Tin tưởng ngươi sẽ không vì lợi ích mà vứt bỏ ta.

“Ta nguyện ý tin tưởng ngươi!” Đừng để cho ta thất vọng, Thượng Quan Nghệ nhắm mắt lại.