“Sùng Văn, chứng cứ chúng ta cần chuẩn bị xong chưa?” Triển Đình Hiển đem tấu chương phê xong đặt ở một bên. “Trẫm không muốn đến lúc đó còn có chỗ sơ suất.” Hắn muốn một lần hành động tóm hết.
“Tất cả ổn thỏa, bệ hạ không cần lo lắng. Nhân viên bổ sung sau đó thần cũng đã chọn xong rồi! Đến lúc đó chỉ cần để cho bọn họ bổ khuyết vào chỗ trống là được. Mọi hoạt động của triều đình cũng sẽ không bị ảnh hưởng.”
“Vậy thì tốt! Bất quá vẫn là để đề phòng có thời cơ ‘cẩu cấp khiêu tường’, phòng thủ kinh thành phải làm cho tốt chuẩn bị hoàn toàn, Lăng Kỳ ngươi đích thân phụ trách chuyện này.”
“Thần sẽ an bài tốt, bệ hạ yên tâm xử lý việc trên triều đình. Binh quyền của kinh thành đã thu hồi toàn bộ, trước mắt mọi chuyện đều ở trong lòng bàn tay chúng ta.”
“Về việc sáng nay lâm triều đại thần nói đến chuyện lập hậu, hoàng thượng còn muốn kéo dài nữa sao? Rốt cuộc hậu vị này đã để trống suốt năm năm rồi, thái tử vị cũng chưa có chọn người. Hoàng thượng có phải đúng lúc mượn chuyện lần này trực tiếp xử lý luôn hay không?” Chu Sùng Văn nghĩ đến sáng nay thái hậu kêu mình lên căn dặn.
“Đúng vậy, nháy mắt mà hoàng hậu qua đời đã năm năm rồi.” Hậu vị này bỏ trống đã quá lâu, hậu cung nhất định sẽ đại loạn, đến lúc đó cũng sẽ ảnh hưởng đến triều đình. “Các ngươi chọn người nào?” Bất quá vị trí hữu danh vô thực này ai ngồi cũng không sao cả. Ngẫm lại nếu mà Bảo Bối là nữ tử thì tốt biết bao, hắn cũng sẽ không lo lắng như vậy rồi. Nếu như hoàng hậu là một người đố kỵ, nhất định không thể để cho Bảo Bối tồn tại.
“Chọn người đương nhiên là có mấy người, chỉ là không biết ý của bệ hạ thế nào.” Chu Sùng Văn đem tấu chương đưa lên, “Có mấy người đủ tư cách cạnh tranh vị trí hoàng hậu này.”
Nhìn thoáng qua bốn danh tự trên tấu chương, khép lại tấu chương ném cho Lý Lăng Kỳ. “Ngươi có ý kiến gì không?” Theo quan điểm chủng loại mà nói, bốn người này là rất thích hợp với hậu vị này, nhưng…
“Thần cho rằng có lẽ Tiêu quý phi và Văn quý phi khá thích hợp.”
“Nga, có ý gì?” Triển Đình Hiển nhìn về phía Lý Lăng Kỳ.
“Phụ huynh của hai vị Tiêu, Văn quý phi này chỉ là quan chức nhỏ ở địa phương mà thôi, trong tay cũng không có quyền lực gì. Cho dù sau này hoàng tử của các nàng ấy làm thái tử, bệ hạ cũng không cần phải lo lắng ngoại thích sẽ tham gia vào chính trị.” (ngoại thích: họ ngoại)
“Sùng Văn, ngươi thấy thế nào?” Triển Đình Hiển nhìn hai cái tên này. Tiêu quý phi nữ nhân này tuy rằng kiêu ngạo, nhưng nội tâm không sâu sắc, tương đối dễ dàng đề phòng, cũng không nhấc lên nổi sóng gió lớn gì. Mà người được hắn phong Văn quý phi này không xảo không nháo, biết cái gì là bổn phận của mình, có thể cũng bởi vì như vậy mới tiến cung lâu như vậy cũng không có được hắn lâm hạnh qua mấy lần, thậm chí không nhớ rõ còn có một người như vậy.
“Lăng Kỳ nói rất có lý, nhưng chắc chắn một quốc gia chi mẫu, cuối cùng vẫn là phải do tự bệ hạ lựa chọn.” Hắn đương nhiên biết hoàng thượng đang lo lắng cái gì, còn không phải là sợ Nghệ Bảo Bối kia bị người ức hiếp.
Vậy thì chọn Văn quý phi đi, quan hệ của nàng và Bảo Bối tương đối tốt, làm hoàng hậu cũng sẽ chiếu cố tốt Bảo Bối. “Cứ…” Triển Đình Hiển vừa muốn tuyên bố đã bị tiếng khóc ngoài cửa ngắt lời. “Người nào huyên náo ở ngoài điện?” Triển Đình Hiển không vui.
Thị vệ bên ngoài đẩy cửa đi vào, “Hồi hoàng thượng, là Văn quý phi, nàng nói là có chuyện muốn gặp mặt hoàng thượng.”
“Tuyên!” Nữ nhân này tới đây làm cái gì.
“Hoàng thượng!” Văn quý phi vừa vào thư phòng liền trực tiếp quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng nói: “Đều là lỗi của thần thiếp, hoàng thượng muốn trách phạt thì phạt thần thiếp, tất cả cùng Nghệ công tử không liên quan.”
“Rốt cuộc có chuyện gì, ngươi nói rõ ràng đi!” Vừa nghe cùng Thượng Quan Nghệ có liên quan, Triển Đình Hiển khẩn trương lên. Bảo Bối nhà hắn sẽ không lại gây chuyện gì chứ?
“Hoàng thượng, thần thiếp vẫn luôn thương yêu Nghệ công tử giống như thân đệ đệ, nhưng ai ngờ lại khiến Nghệ công tử hiểu lầm.” Dập đầu một cái, “Thần thiếp chính là phi tử của hoàng thượng, xảy ra chuyện như vậy, thần thiếp nguyện lấy cái chết để bày tỏ sự trong sạch!” Nói xong cũng lấy ra từ trong tay áo một bình sứ, muốn uống hết đồ vật bên trong.
“Nương nương, ngươi làm cái gì vậy!” Lý Lăng Kỳ động tác nhanh chóng đoạt lấy bình sứ trong tay Văn quý phi. “Vô luận xảy ra chuyện gì hoàng thượng cũng sẽ làm chủ cho nương nương.”
“Đúng vậy! Nương nương hà tất quyết liệt như vậy! Vô lễ!” Lúc Triển Đình Hiển tỏ ý, Chu Sùng Văn tiến lên đỡ Văn quý phi đứng dậy.
“Thần thiếp không còn mặt mũi gặp bệ hạ!” Dùng ống tay áo lau nước mắt.
“Nói! Làm sao vậy!”
“Sáng sớm hôm nay Nghệ công tử chạy đến chỗ thần thiếp, cho lui tất cả nô tài, đem phong thư này giao cho thần thiếp, nói là sau khi xem xong kêu thiếp thân thiêu hủy đi.” Lấy thư ra để cho thị nữ trình lên.
‘Thư tình’, nhìn hai chữ trên phong thư, Chu Sùng Văn vẻ mặt cười xấu xa, Lý Lăng Kỳ thì có chút hả hê, đang mong đợi Thượng Quan Nghệ bị đuổi ra khỏi hoàng cung.
“Văn phi, ngươi biết ngươi đem thư này trình lên sẽ có hậu quả gì không?” Triển Đình Hiển đè xuống lửa giận trong lòng.
“Thần thiếp đương nhiên biết!” Văn phi quỳ trên mặt đất, “Thần thiếp nguyện lấy cái chết để bày tỏ, mong rằng bệ hạ không nên truy cứu tội của Nghệ công tử nữa, hắn không hiểu chuyện, là thần thiếp…”
“Đủ rồi!” Cắt đứt nữ nhân khóc lóc kể lể, “Người đâu! Đi mời Nghệ công tử đến đây cho trẫm!” Tiểu nhân nhi này đùa càng ngày càng không có giới hạn.
“Vâng, lão nô đi ngay!” Lý Phúc ở bên ngoài lập tức hướng tẩm cung chạy đi. Ngươi nói Bảo Bối này đùa cái gì không được, lại cố ý viết thư tình cho quý phi.
Trong thư phòng yên tĩnh, ngay cả tiếng hô hấp cũng không nghe rõ. Văn quý phi cúi đầu đứng ở một bên, ngầm lộ ra nụ cười đắc ý.
“Hiển ca ca, ngươi tìm Bảo Bối làm gì?” Ước chừng một khắc, Thượng Quan Nghệ xách theo một con thỏ chạy vào. “Nha, hồ ly ca ca, ngươi về lúc nào vậy, tạp phiến của Bảo Bối ngươi có phát hết không?” Nghẩng đầu hỏi Chu Sùng Văn.
Chu Sùng Văn cười, Nghệ Bảo Bối này thật đúng là… “Đã phát hết rồi, thiếu chút nữa là không đủ dùng!” Người này cũng không biết sợ hãi!
“Vì sao?” Sao có thể không đủ, có tới mười lăm tờ mà!
“Bảo Bối qua đây!” Triển Đình Hiển gọi Thượng Quan Nghệ còn muốn hàn huyên với Chu Sùng văn.
“Đợi một chút!” Thượng Quan Nghệ chạy đến trước mặt Văn quý phi, “Văn tỷ tỷ, con tiểu bạch thỏ này tặng cho ngươi!” Cười ngọt ngào.
“Lớn mật!” Thị nữ bên người Văn quý phi hất tay Thượng Quan Nghệ ra, mà con thỏ trên tay Thượng Quan Nghệ cũng thừa cơ chạy ra ngự thư phòng.
“Tiểu thố thố!” Thượng Quan Nghệ đáng thương nhìn tiểu bạch thỏ chạy mất tăm. Đó là hắn hôm nay…
Triển Đình Hiển đi xuống, kéo Thượng Quan Nghệ trở lại trên long ỷ, ôm Thượng Quan Nghệ ngồi trên đùi mình, “Phong thư này là ngươi giao cho Văn quý phi?” Đem ‘thư tình’ trên bàn đưa cho Thượng Quan Nghệ.
“Sao nó lại ở chỗ của ngươi?” Thượng Quan Nghệ hoảng sợ nhìn Triển Đình Hiển, sau đó vẻ mặt bi thương nhìn về phía Văn quý phi.
“Văn nương nương! Sao ngươi đem thư giao cho Hiển ca ca! Ngươi đây là…” Bi thương cúi đầu. Sao nàng có thể như vậy, len lén nhìn thoáng qua Triển Đình Hiển đang tức giận.
“Nghệ công tử, ta là người của bệ hạ, không thể nào đáp ứng ngươi, nếu như ta làm chuyện gì khiến ngươi hiểu lầm…” Văn quý phi bất đắc dĩ.
“Văn nương nương, ngươi không phải là đáp ứng Bảo Bối đem thư thiêu hủy sao!” Thượng Quan Nghệ kích động đứng lên. “Ngươi làm như vậy là làm khó Lý tướng quân sao?” Chỉ vào Lý Lăng Kỳ.
“Cái gì!” Mọi người nhìn Lý Lăng Kỳ ngốc tại chỗ.
“Nghệ Bảo Bối! Ngươi đừng vu hãm ta!” Lý Lăng Kỳ hét lên, “Hoàng thượng minh giám!” Quỳ xuống. (vu hãm: vu cáo+hãm hại)
“Bảo Bối, đừng náo loạn! Là ai viết?”
“Là sáng nay Lý tướng quân nhờ ta đem thư giao cho Văn quý phi.” Thượng Quan Nghệ ghé vào trong lòng Triển Đình Hiển. “Thật mà, ta nếu nói dối thì cái đèn lồng kia liền sẽ sáng lên.” Tay chỉ đèn trên thư đài, “Xem đi! Không có sáng lên.”
“Bảo Bối, ngươi muốn đi xem con chó có phải hay không?” Vỗ vỗ cái mông Thượng Quan Nghệ.
“Phía trong góc mặt sau thư có tên Lý tướng quân.” Thượng Quan Nghệ giãy giụa một chút, sau đó ngoan ngoãn bất động. “Người xấu, lại dùng con chó hù dọa người ta!”
Chu Sùng Văn đem phong thư lật lại, quả nhiên thấy ba chữ ‘Lý Lăng Kỳ’ ở góc bên phải, nét chữ cũng không sai.
“Hoàng thượng này…” Lý Lăng Kỳ mê muội, Văn phi đến cáo trạng cũng mờ mịt. Nàng không nghĩ tới chuyện này lại liên quan đến Lý tướng quân, mà sự tình ngày càng phức tạp.
Chu Sùng Văn xé mở phong thư, lấy thư bên trong ra xem một chút, vừa nhìn vừa lắc đầu đem thư đưa cho Triển Đình Hiển.
Nhìn nội dung viết trong thư, Triển Đình Hiển tức giận đem thư ném xuống đất, giận dữ: “Văn quý phi, ngươi tự xem đi, rốt cuộc trong thư viết cái gì!”
Văn quý phi tiến lên nhặt thư trên mặt đất, sau khi xem xong mặt tái nhợt quỳ dưới đất, tại sao lại có thể như vậy, không phải…
“Văn quý phi, ngươi có biết nếu hôm nay ngươi không tới, ngày mai ngươi nhất định là hoàng hậu rồi! Thật đáng tiếc!” Chu Sùng Văn nói với Triển Đình Hiển: “Hoàng thượng, xem ra Văn quý phi không có đức hạnh, mong rằng hoàng thượng chọn người khác cho ngôi vị hoàng hậu.”
Lý Lăng Kỳ tiếp nhận thư từ tay Văn quý phi, chỉ thấy trên đó viết: ‘Ngẫu nhiên gặp được ngươi, ta bối rối không biết làm sao, cặp mắt kia của ngươi ẩn tình gợi tình, ta vô pháp lãng tránh, hiểu rõ tâm ý của ngươi, ta ra sức né tránh, ngươi lại theo sát, ta kêu khóc “Chó của nhà ai đó!”’ Phía dưới lạc khoản (chỗ viết tên) vẽ một cái mặt cười nhỏ, bên cạnh viết ‘cười một cái, trẻ mười tuổi!’
Mọi người trong phòng hiểu rõ hôm nay Văn quý phi đưa thư là có mục đích.
“Bệ hạ thần thiếp sai rồi!” Văn quý phi quỳ bò qua, “Hãy cho thần thiếp thêm một cơ hội nữa!” Lại chuyển hướng sang Thượng Quan Nghệ, “Nghệ công tử, xin ngươi van cầu hoàng thượng giúp ta!”
Triển Đình Hiển kêu Lý Phúc đến, “Đem người dẫn xuống, từ giờ trở đi Văn quý phi cách chức xuống làm thị tỳ, đày vào bộ phận giặt y phục, suốt đời làm nô!” Hóa ra nàng từ đầu chí cuối đều là lợi dụng Bảo Bối.
“Không! Không! Hoàng thượng, nể tình thần thiếp đã từng hầu hạ ngài mà xem xét tha thứ cho thần thiếp đi!” Văn quý phi bị thị vệ kéo ra ngự thư phòng kêu khóc. Nàng không thể làm nô tài, nàng thà rằng đi lãnh cung.
Nhìn Văn quý phi kêu khóc bị kéo đi, Thượng Quan Nghệ đuổi theo, đỏ mắt nói: “Văn tỷ tỷ, ngươi tại sao phải làm như vậy, Bảo Bối chỉ nghĩ làm cho ngươi vui vẻ.” Kề vào tai Văn quý phi, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được nói: “Thích diễn kịch như thế, vậy ngươi cứ tự mình cầu nguyện kiếp sau làm đào hát đi, bất quá nhớ kỹ nhất định phải chọn đúng đối thủ!” Vỗ vỗ khuôn mặt cứng đờ của nữ nhân. “Đừng để cho những nô tài kia ức hiếp nha, ta sẽ đi thăm ngươi!” Biểu tình từ thương tâm biến thành lãnh khốc chế giễu.
“Quỷ…ma quỷ!” Văn quý phi sợ hãi kêu lên bị thị vệ kéo đi.
Hướng mọi người rời đi vẫy vẫy khăn tay, lại thay vào biểu tình khả ái dành riêng cho ‘Nghệ Bảo Bối’, “Tiểu thố thố! Ngươi đừng chạy!” Hướng ngự hoa viên chạy đi. Nếu không đêm nay sẽ không có thịt thỏ kho tàu ăn!
“Bảo Bối đâu?” Sao vừa mới quay đầu đi đã không thấy bóng dáng.
Chu Sùng Văn nhìn về phía ngoài cửa, “Đi đuổi theo tiểu bạch thỏ của hắn rồi!” Lau mồ hôi lạnh trên người Lý Lăng Kỳ. “Sao ngươi đi đắc tội Nghệ Bảo Bối lòng dạ hẹp hòi kia. Hoàn hảo hắn chỉ dùng bút tích của ngươi để viết một chuyện cười, nếu như hắn thật sự viết cái gì, ngươi nói rõ ràng được sao?”
Đúng vậy, nếu như thật là một phong thư tình, vậy thật đúng là nói không rõ ràng rồi. May mà Nghệ Bảo Bối này chẳng qua là chỉ đùa một chút. Lý Lăng Kỳ nhìn ‘thư tình’ trong tay, bỗng nhiên phát hiện có một nhóm chữ viết cực nhỏ ở bên trong phong thư. “Đây là cái gì?” Đem phong thư xé ra, sau khi xem xong ra một thân mồ hôi lạnh.
‘Lần sau chính là một phong mật hàm ngài thông đồng địch! Nghệ Bảo Bối yêu thương của ngươi!’ Mấy chữ nhỏ viết ở bên trong phong thư.
“Ma quỷ!” Lý Lăng Kỳ chỉ có thể hình dung Thượng Quan Nghệ như thế. Đem thư và phong thư vo lại.
***
Lúc Triển Đình Hiển đi vào tẩm cung, Thượng Quan Nghệ đang bò ở trên long sàng ‘phiền muộn’, rượu và thức ăn trên bàn một chút cũng không có ăn. “Bảo Bối sao chưa ăn cơm?” Ngồi ở bên giường kéo Thượng Quan Nghệ, “Tâm tình không tốt sao?”
“Người ta mỗi tháng đều có vài ngày không thoải mái!” Nói xong lại mềm nhũng nằm xuống.
Triển Đình Hiển lúc đầu không có phản ứng kịp, cho đến khi Tử Nghiên ở bên cạnh vẻ mặt cười xấu xa chỉ chỉ nữa người dưới của cung nữ đỏ mặt bên cạnh, mới hiểu được Bảo Bối chỉ là ‘quỳ thủy’, “Bảo Bối…” Tiểu gia hỏa này lý do gì cũng nghĩ ra được.
“Được rồi! Được rồi!” Thượng Quan Nghệ chợt ngồi dậy. “Ta thừa nhận là ta đang thương tiếc nhân tính sa ngã!” Từ dưới gối đầu móc ra thịt bò khô ăn một miếng. Ăn rất ngon, lần sau kêu Thiệu Lam làm cay cho hắn.
Nguyên lai là bởi vì chuyện của Văn quý phi. “Bảo Bối rất thương tâm sao?” Đoạt lấy thịt bò khô trên tay Thượng Quan Nghệ ăn một miếng.
“Thương tâm cái gì?”
“Chuyện của Văn quý phi!”
“Bảo Bối sao phải vì nàng mà thương tâm?” Cùng nữ nhân này có quan hệ gì.
“Bởi vì nàng lừa cảm tình của Bảo Bối.” Sờ đầu Thượng Quan Nghệ, “Bảo Bối hôm nay làm ra chuyện này xuất phát từ hai mục đích, Thứ nhất là phải thử một chút nữ nhân kia có thật lòng hay không, nếu như nàng không phải thật lòng, nhất định sẽ lợi dụng phong ‘thư tình’ này, như thế ngươi liền có thể trêu ghẹo Lăng Kỳ rồi, đây chính là mục đích thứ hai của Bảo Bối, đúng không?”
Người này sao cái gì cũng biết, Thượng Quan Nghệ nghi hoặc nhìn Triển Đình Hiển, sau đó gật đầu. “Bất quá không hoàn toàn đúng.”
Nga, đến đây có hứng thú rồi. “vậy Bảo Bối nói xem.” Triển Đình Hiển ngồi lên giường đối mặt với Thượng Quan Nghệ.
“Ta biết nàng sẽ đem thư giao cho ngươi, chỉ là muốn nhìn xem nàng sốt ruột thế nào, không nghĩ tới nàng lại gấp đến độ ngay cả thư cũng chưa xem đã chạy đi tìm ngươi! Ta cho là ít ra nàng sẽ thay đổi nội dung thư!” Bĩu bĩu môi, “Như thế Lý Lăng Kỳ kia càng thảm hơn!”
“Ngươi đã sớm phát hiện là nàng muốn lợi dụng ngươi mới đối xử tốt với ngươi như vậy sao?”
“Đúng vậy, thứ người như vậy ta đã gặp nhiều rồi!” Ôm đủ loại mục đích tiếp cận người của hắn cũng sắp có một đội rồi. “Ta biết ngươi tiếp cận ta cũng có mục đích!”
“Ngươi…” Triển Đình Hiển ngẩn ra, “Ta…”
“Nhưng ngươi cũng là thật lòng đối xử tốt với ta, ta biết!” Tuy rằng lúc đầu mục đích không thuần khiết. “Nếu không ta cũng sẽ không đến chỗ ngươi ở! Ngươi sẽ không lợi dụng ta chứ?”
“Sẽ không!” Hôn nhẹ mặt Thượng Quan Nghệ. “Bảo Bối buồn bực là bởi vì không có làm cho Lăng Kỳ sợ gần chết?”
“Không phải!” Thượng Quan Nghệ lắc đầu.
“Vậy thì vì cái gì?”
Thượng Quan Nghệ chỉ thức ăn trên bàn, “Bởi vì nó!”
Triển Đình Hiển đi tới, chỉ thấy thịt thỏ kho tàu, đợi đã…trong mâm này sẽ không phải là con thỏ mà Bảo Bối ôm trong ngực sáng nay chứ?
“Lúc đầu người ta hôm nay muốn ăn thịt thỏ kho tàu, tiếc là để nó chạy mất, ta bắt cả buổi chiều, thật vất vả mới làm xong, lại phát hiện mình không có khẩu vị. Ngươi nói một ngày này ta bận rộn uổng phí rồi sao!” Trọng yếu hơn là trù sư của ngự thiện phòng giấu đi chân thỏ của hắn, thật là không có nhân tính, đó là phần ăn ngon nhất!
Chỉ vì cái này? “Nghệ Bảo Bối, ngươi qua đây ăn cơm cho ta!” Xem ra hắn thật sự là quá rãnh rỗi.
Cứ như vậy chuyện Triển Đình Hiển phong hậu cuối cùng không được giải quyết!