Thượng Quan Nghệ ở trong hồ tắm lớn bơi qua bơi lại. “Thoải mái!” Kể từ khi xuất môn hắn đã không tắm rửa thật tốt. Xem ra hoàng cung này cũng không phải là tồi tệ.
“Thiếu gia, ngươi xác định đây là y phục sao?” Tử Nghiên giơ lên y phục cung nữ mang vào, nói cái gì mà lúc ‘hầu hạ’ hoàng thượng nhất định phải mặc, nhưng này cũng quá mỏng, quá trong suốt rồi đi!
Bơi tới bên thành hồ, nữa người trên ghé vào thành hồ, chân ở trong nước vỗ nước. Thượng Quan Nghệ nhìn Tử Nghiên giơ lên ‘thấu thị trang’ (trang phục trong suốt), nói: “Không hiểu sao, cởi hết ra da thịt nhẵn nhụi có cái gì tốt mà nhìn, như ẩn như hiện mới có cảm giác, cái này gọi là ‘tình điều’!” Leo lên bờ tiếp nhận y phục trong tay Tử Nghiên mặc vào, quay một vòng.
“Thế nào, ta đẹp không?” Bày ra dáng vẻ khêu gợi.
“Đẹp…” Tử Nghiên đỏ mặt. Nếu như thiếu gia dùng diện mạo chân thực càng đẹp hơn.
Thượng Quan Nghệ đi tới trước gương soi, thấy mình vẫn rất xinh đẹp, rất khêu gợi. Đặc biệt là làn da như tuyết bên dưới lớp sa mỏng màu đỏ, càng thêm dụ người phạm tội.
“Vậy đi thôi ~” Đi cho Hiển ca ca của hắn thấy, trêu chọc một chút!
“Hả?” Sẽ mặc cái này đi? Xem ra hoàng đế kia cũng không dễ chịu rồi!
Triển Đình Hiển cố nén buồn ngủ đợi Thượng Quan Nghệ. Cũng không biết tiểu nhân nhi này tắm xong chưa,Triển Đình Hiển tựa vào trên giường, đang lúc mệt mỏi muốn ngủ thì nghe thấy tiếng kêu quen thuộc, vừa mở mắt nhìn, thiếu chút nữa đem mình tức chết!
“Ngươi mặc đây là cái gì vậy!” Triển Đình Hiển rống to.
“Y phục a!” Thượng Quan Nghệ vô tội nói.
“Ta biết đây là y phục, nhưng ai kêu ngươi mặc!” Thật là đáng chết…‘xinh đẹp’! Triển Đình Hiển hiện tại cảm thấy toàn thân mình khô nóng khó chịu.
“Là các cung nữ tỷ tỷ nói đây là khi cùng ‘ngủ’ với hoàng thượng nhất thiết phải mặc. Lẽ nào Bảo Bối mặc không đẹp sao? Lúc mới soi gương thấy đẹp vô cùng mà!” Cố ý quay một vòng trước mặt Triển Đình Hiển, đem hương khí (mùi thơm) trên người quạt bay qua.
“Rất…rất đẹp!” Cố sức rót một chén nước, hạ thân sưng lên.
“Vậy là tốt rồi!” Kéo Triển Đình Hiển, “Đi, đi ngủ thôi!”
Còn đi ngủ, hắn hiện tại ngủ được sao!
Thượng Quan Nghệ đi phía trước, Triển Đình Hiển đứng tại chỗ bất động. ‘Tê’ một tiếng, truyền đến âm thanh xé y phục. Chỉ thấy y phục trên người Thượng Quan Nghệ ít đi hơn phân nữa, một nữa kia nằm ở trên tay Triển Đình Hiển.
“Y phục này chất lượng thật là tệ quá!” Thượng Quan Nghệ nhìn y phục trên người biến thành vải vụn.
Sau đó cố ý nói: “Nắm tay thì nắm tay đi, làm gì đi nắm y phục, chẳng lẽ không biết ‘y phục làm việc’ của nam sủng trong ‘truyền thuyết này’, không nhịn được xé xuống à!” Khinh bỉ liếc mắt nhìn Triển Đình Hiển.
“Ngươi…” Nhìn mảnh vải trên tay cùng với nửa thân trần của Thượng Quan Nghệ.
“Thiếu gia, ta biết rồi! Y phục này trong suốt gọi là ‘tình điều’, y phục kia dễ xé có phải gọi là ‘tình thú’ hay không?” Tử Nghiên nghe được âm thanh xé rách y phục từ ngoài cửa chạy vào.
“Ngủ đi!” Triển Đình Hiển quát to một tiếng, lập tức yên tĩnh, đem nửa thân trần của Thượng Quan Nghệ kéo lên giường, dùng chăn đắp kín, ôm thật chặc. Hắn hiện tại rất muốn Bảo Bối, nhưng là hắn không thể. Hắn muốn để cho Bảo Bối cam tâm tình nguyện đem mình giao cho hắn, không phải là bởi vì hắn là hoàng thượng.
“Chờ chút!” Thượng Quan Nghệ xốc chăn lên, ngồi dậy. “Những mảnh vải này quấn lên người thật sự rất khó chịu!” Động thủ đem mảnh vải trên người đều kéo xuống hết, sau đó ‘khỏa thân’ chui vào trong chăn. “Oa! Lạnh quá đi!” Lộ đầu nhỏ ở bên ngoài lắc lắc.
“Ngươi ngủ trước đi, ta đi tắm!” Đợi thêm nữa, hắn nhất định sẽ điên mất. Vội vã đi hướng phòng tắm, cố gắng để cho mình tĩnh táo một chút.
“Có cần ta đi cùng ngươi không?”
“Ngươi ngủ đi!”
“Vậy ngươi đi sớm về sớm!” Vểnh mông lên đẩy Triển Đình Hiển lảo đão.
Cho đến khi Thượng Quan Nghệ ngủ say, Triển Đình Hiển mới đứng dậy, đi tới ngoài điện, kêu lão thái giám vẻ mặt kinh ngạc, “Lý Phúc, hậu phi gần đây nhất là ai vậy?” Hắn hiện tại cần phải giải nhiệt rồi trở về.
“Là Tiêu quý phi!”
“Bãi giá!”
“Tuân mệnh!” Sao đang ngủ ngon lành lại muốn đến chỗ Tiêu quý phi? Chẳng hiểu, chẳng hiểu!
“Còn nữa đem cung nữ đưa y phục kia xung quân biên thùy!” Thiếu chút nữa hại chết mình rồi!
Nghe bên ngoài yên tĩnh lại, Thượng Quan Nghệ trên giường mở mắt ra. Triển Đình Hiển này còn rất thú vị, vậy mà nhẫn thành cái bộ dáng này! Nằm thành hình chữ đại (大) chiếm giữ cả long sàng, lăn cuồn cuộn. Long sàng lục đại quốc thiên hạ này hôm nay rốt cuộc bị Thượng Quan Nghệ hắn toàn bộ ngủ qua. Nếu vừa nãy ‘Hiển ca ca’ hắn nghĩ muốn miễn cưỡng, hắn để cho hoàng đế này nếm thử tư vị bị XXOO!
Tên thái giám kia bị xử lý rồi, ‘Hiển ca ca’ của hắn cũng bị trêu ghẹo rồi, giờ đến phiên cái tên gia hỏa Lý Lăng Kỳ kia! Đắp kín chăn, xoay người đi ngủ.
***
Hoàng thượng ngài bây giờ là muốn đi sao?” Nữ nhân trên giường đứng dậy, phủ thêm một kiện áo khoác, tiến lên giúp Triển Đình Hiển thay y phục. Hoàng thượng hồi cung tìm nương nương thị tẩm đầu tiên chính là mình, xem những nữ nhân kia còn có thể nói cái gì.
“Trẫm phải trở về, còn có một đống tấu chương đang chờ phê duyệt mà!” Bảo Bối hẳn là sắp thức dậy rồi, tiểu yêu tinh này căn bản là cố tình, cố ý mặc như vậy chọc hắn kích động tức giận.
“Nhưng thần thiếp luyến tiếc hoàng thượng!” Mượn cơ hội khoác lên người Triển Đình Hiển, dùng bộ ngực lộ ra bên ngoài ra sức cọ cọ, cố gắng khơi mào dục vọng nam nhân trước mắt lần nữa.
Triển Đình Hiển không kiên nhẫn kéo nữ nhân ra, “Trẫm còn phải bận rộn, Tiêu phi bởi vậy cần phải biết được chừng mực mới phải chứ!”
“Vâng, thần thiếp biết sai rồi!” Thấy hoàng thượng sầm mặt, Tiêu quý phi vội vàng quỳ xuống, “Thần thiếp chỉ là quá nhớ nhung bệ hạ, mới có thể lỡ lời.”
“Đứng lên đi!” Kéo nữ nhân trên đất, “Trẫm trở về ngự thư phòng đây, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi!” Cất bước rời khỏi tẩm cung.
Tiêu quý phi quỳ dưới đất đứng dậy kêu thiếp thân thị nữ, “Mộc dục!” Ngày mai nàng có thể khoe khoang rồi. (mộc dục: tắm rửa)
“Nô tỳ đi chuẩn bị ngay!”
Lập tức tin tức hoàng đế hồi cung lâm hạnh Tiêu quý phi đầu tiên ngay ở trong hoàng cung truyền ra. Ngoài nàng ra những phi tần nhận được tin tức đều đố kị ở trong cung điện của mình đập bể đồ đạc, cũng đều đã quên có một công tử ban ngày được hoàng đế ôm về tẩm cung. Dù sao một nam nhân được sũng ái cũng không ngồi lên được hoàng hậu vị đã bỏ trống năm năm.
Triển Đình Hiển nhanh chóng tắm rửa, sau khi xóa bỏ hương khí trên người, liền vội vàng chạy về tẩm cung của mình, sợ Bảo Bối thức dậy tìm không được mình.
“Bảo Bối thức chưa?” Thấy vẻ mặt Lục quái dị giữ ở ngoài cửa.
Lục không có lên tiếng, chỉ là gật đầu một cái, chỉ chỉ bên trong, sau đó hành lễ với Triển Đình Hiển xong liền lui xuống.
Đây là ý gì, mang theo nghi hoặc Triển Đình Hiển cho người lui ra, lặng lẽ đi vào, lại thấy tiểu nhân nhi mà hắn lo lắng mặc một bộ áo choàng tắm màu trắng, quỳ gối trên giường, vểnh mông lên, chẳng biết đang làm gì.
Cảm thấy có người đến gần, Thượng Quan Nghệ nhanh chóng đem đồ vật giấu kỹ, đắp chăn lên, giả bộ thở ra.
“Bảo Bối, ngươi mới vừa làm gì thế?” Kéo chăn ra, cởi giày lên giường, đem người kéo đến trong ngực mình.
“Đi ngủ!” Vẻ mặt kiên định.
“Nga, phải không?” Triển Đình Hiển đùa giỡn nói: “Vậy ngươi đi ngủ ôm cái thìa làm gì?” Rút ra cái thìa bạc Thượng Quan Nghệ giấu ở phía sau. Chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, rất muốn cắn lên một ngụm.
“Ta là thấy cái thìa này quá đẹp, mới ôm nó.” Nói mà mặt không đỏ tim không loạn.
“Bảo Bối!” Vỗ vỗ mông Thượng Quan Nghệ, “Trong cung mới vào một nhóm chó săn ‘hung hãn’, có muốn cùng đi xem với Hiển ca ca không?” Không tin hắn không sợ.
Vừa nghe Triển Đình Hiển muốn dẫn mình đi xem chó, Thượng Quan Nghệ cấp tốc nhảy qua góc giường. Chó chính là thứ hắn sợ nhất, nếu có một ngày hắn bị bắt, không cần nghiêm hình tra tấn, chỉ cần dắt con chó đi một vòng ngay trước mặt hắn, hắn nhất định nhận tội.
“Bảo Bối chỉ là…” Dùng ngón tay chỉ đầu giường long sàng.
Thượng Quan Nghệ theo tay Triển Đình Hiển nhìn sang, đã nhìn thấy một viên dạ minh châu rất lớn khảm ở giữa tượng gỗ long chủy (miệng rồng) trên đầu giường, nhất thời minh bạch.
Đem người ở chân giường kéo qua, “Bảo Bối, viên dạ minh châu này không thể dời đi, nó dùng để chấn phong thủy, nếu như ngươi thích, ta sẽ tặng ngươi một số trong những viên dạ minh châu khác, được không?”
“Được!” Bảo bối người ta chấn phong thủy, hắn vẫn không nên lấy đi. Nếu như người này tức giận một cái kéo mình đi xem những con chó ‘đáng yêu’ kia sẽ không tốt.
“Bảo Bối vì sao thích dạ minh châu như vậy?” Loại đồ vật này ở gia đình giàu có thường dùng để chiếu sáng.
Thượng Quan Nghệ không thôi sờ sờ hạt châu trong long chủy, nói: “Bởi vì chúng nó ở ban ngày cùng với những châu bảo khác giống nhau, rất bình thường không có gì lạ. Nhưng khi đến tối, nó lại có thể trong đêm đen phát ra ánh sáng, thật giống như ánh sáng trong bóng tối luôn đại biểu cho hy vọng vậy. Mà nó cũng không giống như ngọn nến, sau khi tự cháy hết thì không còn gì cả. Miễn là ngươi cần, nó có thể phát sáng vĩnh viễn.”
“Bảo Bối muốn làm một viên dạ minh châu phát sáng vĩnh viễn?” Nguyên lai Bảo Bối luôn nghĩ như thế.
“Không!” Thượng Quan Nghệ lắc đầu, luôn ‘phát sáng’ rất mệt mỏi.
“Bảo Bối muốn làm chính là một viên dạ minh châu được đặt ở trong hộp, chỉ ở những lúc cần thiết mới có thể được lấy ra. Hơn nữa so với những viên ‘dạ minh châu’ khác đều phải sáng hơn. Bất luận trong nghịch cảnh nào cũng có thể mang cho người cần nó hy vọng vô hạn.
Triển Đình Hiển ôm chặc Thượng Quan Nghệ, “Bảo Bối nguyện ý làm ‘dạ minh châu’ của ta không?”
“Không có khả năng đó!” Kéo tay Triển Đình Hiển, “Bất quá Bảo Bối hy vọng Hiển ca ca sẽ không cần dùng đến ‘nó’ để chiếu sáng.” Cứ bình bình an an thật là tốt.
“Bài tử của ta ngươi sai người làm xong chưa?” Thượng Quan Nghệ chợt nhớ tới ‘miễn quỳ’ của mình.
“Làm xong rồi, cho ngươi!” Đưa cho Thượng Quan Nghệ bốn tấm bài tử nhỏ, “Cất kỹ, đừng để mất. Có thời gian đi ngự hoa viên chơi đùa, mấy ngày nay ta rất bận, chờ mấy ngày nữa hết bận, ta sẽ cùng ngươi!”
“Không cần, ngươi đi làm việc là tốt rồi, đại sự quốc gia trọng yếu hơn! Bảo Bối sở trường nhất chính là ‘tự ngu tự nhạc’, ngươi yên tâm đi!” (ngu: tiêu khiển, nhạc: vui)
Đúng vậy, ngươi sẽ tự mình tìm thú vui! “Bảo Bối lại bồi Hiển ca ca ngủ tiếp, có được không?” (bồi: theo, cùng)
“Được!” Ngoan ngoãn nằm bên cạnh Triển Đình Hiển, “Lẽ nào Hiển ca ca vừa mới ở chiếu cố một vị tẩu tẩu vận động mà quên ngủ sao?” Tò mò hỏi.
“Câm miệng!” Triển Đình Hiển đen mặt đè chặt Thượng Quan Nghệ, “Ngoan ngoãn ngủ, không có lần sau, nếu không ta liền dẫn ngươi đi nhìn cẩu đấy!” Người không thành thật.
“Ta là muốn nhắc nhở ngươi miệt mài quá độ sẽ đối với thân thể không tốt…” Nhỏ giọng nói.
“Nghệ Bảo Bối!”
“Ngủ!” Lập tức nhắm mắt lại. Nếu như thời gian có thể dừng lại ở thời khắc này thì tốt biết bao! Thượng Quan Nghệ ở trong lòng thì thầm.
***
“Thật là nhàm chán!” Ngồi ở dưới gốc cây than thở. ‘Hiển ca ca’ của hắn bận thanh lý triều đình, mỗi ngày chỉ có buổi tối rãnh mới cùng mình ăn cơm. Sau khi ôm dỗ hắn ngủ xong, phải đi tìm một lão bà nào đó cổn (lăn, lộn) sàng đan.
“Thiếu gia, ngươi vừa rồi mới cùng một tần phi cãi vã, tại sao lại nhàm chán!” Tử Nghiên cũng ngồi xổm một bên.
“Ngươi có ý gì!” Cho Tử Nghiên một cái bạo lật (cú đầu?), “Ngươi là nói thiếu gia ta thích cùng những bà tám nhàm chán đó cãi cọ!” Hắn có nhàm chán như vậy sao! Nhìn ở xa xa nữ nhân vây cùng một chỗ với nhau khoe khoang. “Các nàng cũng không ngẫm lại, nếu không phải là ta mỗi ngày châm lửa, các nàng nào có cơ hội thay phiên dập lửa!” Còn cố ý đến cảnh cáo hắn không nên độc chiếm hoàng thượng.
“Thiệu Lam đâu? Sao không thấy?” Sẽ không bị thất lạc chứ!
“Bị ‘hồ ly’ kia gọi đi rồi!”
“Nga, vậy chúng ta đi những nơi khác đi dạo một chút!”
Thượng Quan Nghệ dọc theo đường nhỏ đi thẳng, bỗng nhiên nghe thấy có người đang khảy đàn, liền theo tiếng đàn đi tới một tẩm cung.
“Nghệ công tử nếu đã tới, mời vào đây ngồi một chút!” Tiếng đàn dừng lại, một giọng nữ dễ nghe truyền tới.
“Tỷ tỷ làm sao biết ta?” Thượng Quan Nghệ đi vào viện tử ngây thơ hỏi.
“Ở hậu cung này ngoại trừ hoàng thượng ra, cũng chỉ có thái giám với thị quân. Cách ăn mặc của công tử không phải là nội thị, mà thị quân lại không thể tùy ý ly khai viện tử của họ. Vậy ngươi chính là người bạn kia mà hoàng thượng từ ngoài cung mang về.” Mỹ nhân cười.
“Chẳng lẽ ta thì không thể là thị quân?” Thượng Quan Nghệ đi tới ngồi xuống bên cạnh cầm.
“Ngươi không giống!”
“Nhưng ngươi đây rất giống những ‘tẩu tẩu’ kia của ta! Xin hỏi ngươi là vị nương nương nào?” Nhận lấy nước trà cung nữ đưa tới.
“Tẩu tẩu?” Nữ nhân che miệng cười khẽ. “Ta là hoàng thượng sắc phong Văn phi.”
“Cái gì? Ngươi mới là tần phi!” Thượng Quan Nghệ khiếp sợ đứng lên, vẻ mặt tức giận nói: “Hiển ca ca cũng thật quá không có ánh mắt rồi, ngươi so với những quý phi nương nương kia mạnh hơn nhiều, nhất định là ngươi không có tranh thủ tình cảm, mới không thăng cấp được nữa, ta giúp ngươi!”
Từ ngày đó trở đi, Thượng Quan Nghệ ngày nào cũng chạy đến chỗ Văn phi, thường xuyên qua lại, Triển Đình Hiển cũng chú ý đến, lại cũng cố ý đến chỗ Văn phi ngồi một chút, muốn nhìn xem rốt cuộc là nữ nhân thế nào có thể khiến cho Bảo Bối chú ý, có thể làm cho Bảo Bối tiến cung mới có năm ngày luôn nói tốt giúp nàng. Thời gian dài, mới phát hiện nữ tử này không sảo không náo, lại cùng một chỗ với Bảo Bối rất tốt, sẽ hạ chỉ phong quý phi. (sảo = náo: tranh cãi, ồn ào, ầm ĩ)
Sau khi Thượng Quan Nghệ liên tục mười ngày đến chỗ Văn quý phi, mỗi ngày đều đợi đến rất khuya mới trở về. Sau đó ở ngày thứ mười một, hắn thận trọng lại tới đây, đuổi lui toàn bộ thái giám cung nữ, kéo Văn quý phi vào trong phòng, móc ra một phong thư giao cho Văn quý phi.
“Tỷ tỷ…cái này…cái này cho ngươi!” Đỏ mặt kín đáo đưa cho Văn quý phi.
“Đây là cái gì?” Văn quý phi nhìn hai chữ to trên phong thư khiếp sợ.
“Thư…thư tình…”
“Cái này…”
“Ta…ta biết…” Cuốn vạt áo, “Nhưng ta vẫn là không nhịn được liền…Ngươi xem xong thì thiêu hủy!” Thượng Quan Nghệ hoang mang chạy ra ngoài.
“Nương nương, đây chính là một cơ hội tốt!” Sau tấm bình phong đi ra một cung nữ.
“Ta biết!” Nhìn mặt trên hai chữ ‘thư tình’, trên mặt Văn quý phi không còn nụ cười trang nhã, mà là cười âm hiểm khiến cho người ta sợ hãi. “Hiện tại hoàng thượng ở đâu?”
“Ở ngự thư phòng cùng với Chu đại nhân, Lý tướng quân nghị sự. Có phải chúng ta đi ngay bây giờ không, nhiều người dễ dàng hơn…”
“Đương nhiên, chúng ta không phải đợi một ngày như vậy sao?” Nàng có lòng tin lợi dụng hoàng thượng hổ thẹn mà một bước bước lên ngôi vị hoàng hậu.
Nghệ công tử, Nghệ Bảo Bối, ngươi cũng coi như chết có ý nghĩa rồi!
Văn quý phi mang theo mọi người một đường chạy khóc thúc thít hướng ngự thư phòng đi ‘thú tội’. Mà lúc này Thượng Quan Nghệ đang ở trên long sàng vuốt dạ minh châu của hắn.