Hậu trường
“Can nương như vậy được không?” Thượng Quan Nghệ cúi đầu nhìn một chút y phục trên người, nếu không ta cứ giả làm nữ nhân cho xong, cũng không phải chưa làm qua!” Đầu năm nay còn lưu hành vẻ đẹp trung tính không? Không phải là lỗi thời rồi chứ!
Lão bản nương của Vân Thường quán cười to mấy tiếng, “Bảo bối tin tưởng can nương chọn trúng gương mặt này, tuyệt đối không có vấn đề, an tâm đi!” Vui vẻ sờ sờ, bảo bối nhà nàng thật sự rất có tài, có thể tự hình dung về bản thân, bảo bối liền đem khuôn mặt này bày ra bên ngoài thực hiện mộng tưởng này của nàng, thực sự là quá hoàn mỹ. Cũng là nam, cũng là nữ, thắng bại khó phân biệt. Chẳng những có sự quyến rũ của nữ tính, lại vừa không thiếu dương cương của nam tính, hoàn mỹ, hoàn mỹ a!
Phải không? Thượng Quan Nghệ hoài nghi, vén lên một đầu tóc đen ra để ở trước ngực, ngắm nghía. “Ta nói can nương nha, ngươi nhìn xem đại tổng quản có thể hay không phát hiện ra, ‘ta’ hiện tại cũng nên ở bên trong bao sương lầu ba.” Cũng không biết Lục một mình có được không.
“Tuyệt đối không thành vấn đề!”
Vừa nói câu này xong, Thượng Quan Nghệ nhìn lên phía trên một đội so tài thi họa, một thành ba châu này chỉ cần tên hiệu nổi tiếng đương gia đầu bài của Tần lâu Sở quán cũng đều được gọi đi ra.
Bất kể nam nữ, chỉ cần còn là thanh quan, thì có tư cách lên sân khấu thử một lần cao thấp, đoạt danh hiệu ‘hoa khôi’.
“Can nương, ngươi nói bọn họ tranh danh hiệu này rốt cuộc là làm cái gì?”
“Còn có thể vì cái gì! Tiền, danh tiếng, tìm một người tốt thôi!” Lão bản nương đưa ánh mắt về phía trên đài. “Thắng tiền thì có thể vì mình chuộc thân ly khai, nói không chừng còn có thể cưới hoặc gả một người tốt, làm một giáo đầu. Không được nữa, ít nhất cũng có thể gìn giữ trong sạch bản thân, qua vài năm thì làm ‘nương’, làm ‘cha’.
“Vậy ta còn phải thật có lỗi với hy vọng ấp ủ của người khác.” Phủ lên một nụ cười lạnh lùng, đem sa mỏng đeo ở trên mặt, “Mộng tưởng và hy vọng của bọn họ để cho ta chính tay phá hủy!” Đi lên sân khấu, bắt đầu trận đấu thi họa của hắn.
“A ~ ” Toàn trường phát sinh tiếng kêu. Lúc đầu người này mang sa mỏng lên sân khấu, ngăn trở tướng mạo không biết là nam hay nữ, đã làm cho mọi người rất tò mò. Nhưng người nọ hiện tại lại hai tay cùng lúc cầm bút, một tay viết chữ, một tay vẽ tranh, động tác lưu loát, hạ bút hữu thần, không một tia tạm dừng. Viết chữ xong đổi tay cầm bút, hai tay đồng thời vẽ tranh đưa đến giữa sân một trận kinh ngạc thán phục.
Khi những người khác mới vừa hoàn thành một nữa thì Thượng Quan Nghệ đã hoàn thành hai bức tác phẩm. Càng làm cho người ta kinh ngạc hơn chính là bút tích trên hai bức tác phẩm hoàn toàn bất đồng. Một là tinh tế thể chữ Lệ, một là không bị cản trở lối viết Thảo.
Trong lúc mọi người đang vỗ tay, Thượng Quan Nghệ làm một cái cúi chào, xoay người xuống sân khấu.
Sau khi thi văn, hai mươi lăm người dự thi chỉ còn lại mười người.
Giờ nghỉ giải lao, thư họa của mười tuyển thủ được lấy ra bán đấu giá, cuối cùng quyên được hơn một vạn lượng, hai bức thi họa của Thượng Quan Nghệ chiếm hai phần ba giá tiền. Và nhắc tới thư họa lão bản ở lầu ba đang thảo luận.
“Nếu như không phải là tận mắt chứng kiến, thật là khó tin hai tác phẩm này lại xuất phát từ đôi tay của một người, phong cách hoàn toàn bất đồng.
“Không sai, đặt biệt là câu này ‘Xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu.’ Có thể nói là kiệt tác. “Văn này đạo đức tốt, thanh nhã thoát tục, ngắn, dễ nhớ, thật là khó có được hoàn mỹ. Thể chữ tinh tế tú lệ, rõ ràng là xuất phát từ đôi tay nữ nhân. Và ‘Khánh Nguyên sơn hà đồ’ này tuy rằng chỉ vẽ cục bộ nhưng non sông tráng lệ mà bừng bừng trên giấy, vẽ gió to khí thế như cầu vòng, bên trên đề tự càng hào khí đầy trời, khí phách mười phần. Các ngươi nói người này rốt cuộc là nam hay nữ?”
“Vô luận là nam hay nữ, hắn đều là một nhân vật. ‘Đầu khôi’lần này dù sao cũng là vật trong tay Vân Thường quán rồi!” Một lão bản nói.
“Chưa chắc! Lúc này mới so một trận, còn có hai trận nữa! Biết đâu hắn chỉ có tài văn chương mà thôi, ta cũng không tin hắn mọi thứ đều tinh thông!” Một người khác lơ đểnh nói.
“Vậy chúng ta đánh cuộc đi! Mỗi người đặt cược tên mình hợp ý, người thua đêm nay phải quyên tiền nhiều nhất.”
“Ha ha…được! Ta cược…”
Mấy vị lão bản vây cùng một chỗ, bắt đầu đánh cược.
Tay cầm ‘Khánh Nguyên sơn hà đồ’, Triển Đình Hiển trong lòng sục sôi. Rốt cuộc hạng người gì mới có thể vẽ ra tác phẩm phong vận như thế, lời tựa này càng rung động lòng người. Vân Thành này quả nhiên là không đơn giản, ngay cả một thanh quan nhi nho nhỏ trong vũ quán đều có tài hoa như thế, tin tưởng tài hoa của người này không chỉ như vậy, bản thân đối với hắn thật là hứng thú cực kỳ!
“Có tài hoa đi nữa thì thế nào cũng chỉ là một quan nhi.” Lý Lăng Kỳ bĩu môi. Hắn xưa nay xem thường nhất chính là những người tự cho là thanh cao, lại là người không nguyện xuất lực vì quốc gia.
“Lăng Kỳ, không thể nói như vậy!” Chu Sùng Văn không đồng ý lắc đầu, “Ngươi cũng biết có bao nhiêu người bộc lộ tài năng nhưng vì xuất thân mà bị chặn ngoài cửa. Bởi vì không có bối cảnh mà bị xem thường. Chỉ nhìn vào đương gia Thượng Quan gia, tay trắng làm nên sự nghiệp, càng làm cho gia nghiệp trải ra khắp đại lục, quản lý gọn gàng, nhận được người thiên hạ kính trọng, thiên hạ có mấy người có khả năng làm được. Nếu như người này có thể vào triều làm quan, làm cho Khánh Nguyên giàu có biết bao.
“Vậy sao hắn không vào triều…” Đúng vậy, hắn sao lại quên rồi, Thượng Quan gia là thương nhân, thương nhân ở Khánh Nguyên không có địa vị, trong vòng ba đời là không cho phép lam quan.
“Đình Hiển, xem ra luật lệ tổ tiên đặt ra chúng ta nên sửa đổi một chút, chúng ta đã bị năm nước kia bỏ rơi quá xa rồi, nguy cơ à nha!”
“Các vị, trận thứ hai so tài vũ kỹ bắt đầu!” Người điều khiển tuyên bố dưới sân khấu.
Đầu tiên lên sân khấu chính là Vân Thường Quán. Một bên trống to được mười mấy tráng hán gác ở trên vai nâng lên đài, đứng trên mặt trống là một hồng y vũ giả, mạn che trên mặt không có tháo xuống, chẳng qua là đổi thành màu đỏ, chân trần mà đứng, tay chân và trên thắt lưng đều có treo chuông bạc.
Chuông bạc trên người theo nhạc công đàn ca khúc có tiết tấu vang lên. Một tay áo như nước tản ra, xoay người, hạ thắt lưng, ngoáy đầu lại… mỗi động tác đều có sức hấp dẫn. Khi tiết tấu tăng nhanh, người đứng trên trống dùng chân đạp ra tiếng trống, ca khúc duyên dáng chợt thay đổi vang dội dâng lên làm cho nhiệt huyết sôi trào. Thượng Quan Nghệ lại lần nữa quán quân toàn cuộc, rời sân khấu trong tiếng vỗ tay như sấm.
“Bảo bối, ngươi thật sự là quá tuyệt vời!” Lão bản nương nhào tới trên người Thượng Quan Nghệ vừa xuống sân khấu. Thiên a! Đây thật sự là nhi tử của ta sao? Thật là quá thần kỳ! Báu vật a! Báu vật a!
“Thắng chắc rồi!” Nữ nhân chống nạnh kiêu ngạo cười to nói.
“Can nương!” Thượng Quan Nghệ ôm được nữ nhân treo ở trên người, ở bên tai nàng nói nhỏ: “Một lát ta phải tự mình ra mặt, giúp ta chống đỡ chút!”
“Không thành vấn đề!” Sờ một cái trên đầu bảo bối. Báu vật a! Báu vật a!
“Các vị! các vị! Bây giờ bắt đầu lần quyên góp cuối cùng, chúng ta phải hạch tổng số ngay.” Tiếng nói người đều khiển vừa dứt thì có tên tiểu tư từ lầu ba đi xuống trên tay đích xác là một cái mâm ở giữa có một xấp ngân phiếu. Đi lên đài, trước mặt mọi người đem ngân phiếu đặt bên cạnh thùng quyên góp. Một lát sau, thấy không còn ai lên đài quyên tiền nữa, người điều khiển tuyên bố hạch tổng số.
Mở ra tất cả các thùng, đương gia các ngân hiệu Thượng Quan gia đi lên đài, bắt đầu thống kê dưới con mắt soi mói của mọi người. Ước chừng nửa nén hương đi qua, một người đương gia đem hóa đơn giao cho người điều khiển hội trường. Người điều khiển tay run run tiếp nhận tờ hóa đơn mở to hai mắt, “Đến… đến…hiện nay … cho đến, tổng cộng lạc quyên …” Ngẩng đầu nhìn về phía mọi người đang có mặt, nuốt nước miếng một cái, “Đêm nay tổng cộng lạc quyên được một nghìn ba trăm sáu mươi bốn vạn lượng bạc trắng.
“Ồ!” toàn trường nổ tung, vung cánh tay hô to. Sau đó tất cả mọi người đưa ánh mắt về phía lầu ba hướng tới một chỗ từ đầu tới cuối không có vén rèm lên, chờ đợi Thượng Quan gia thực hiện lời hứa trước đó. “Im lặng! Mọi người im lặng!” Người điều khiển đứng lên cũng cùng mọi người nhìn về phía gian phòng ở lầu ba từ đầu tới cuối cũng không có phản ứng.
Không riêng gì bách tính ở lầu một, ngay cả người ở lầu hai, lầu ba cũng đứng lên, đi tới trước lan can, nhìn đối diện cùng chờ đợi.
Trong lúc mọi người im lặng chờ đợi, sa liêm màu trắng được thị nữ vén lên, một người toàn thân tuyết trắng, tay cầm cây quạt, nam tử mặt mang mặt nạ bằng bạc đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.