Trần Mưu nhìn Nguyên Phi Hòa đang ở rất xa, trong mắt hắn tràn ngập sự quyết tuyệt, cậu muốn nhanh chóng chạy nhanh đến ôm chặt Nguyên Phi Hòa, nhưng phát hiện bản thân không thể cử động.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Trần Mưu, đã lâu không gặp."
Nước mắt của Trần Mưu tràn ngập trong hốc mắt, cậu nói:
"Phi Hòa, em rất nhớ anh."
Nguyên Phi Hòa nghe được lời nói của Trần Mưu, nhưng không làm ra biểu cảm cảm động nào, thay vào đó, trên mặt hắn là sự lạnh nhạt chưa bao giờ có, hắn hơi ngẩng cằm, ánh mắt nhìn về phía Trần Mưu như đang nhìn một vật chết.
Trần Mưu cảm thấy không đúng, hoặc là nói, từ thời khắc mà cậu bị Nguyên Phi Hòa đông lại, hết thảy đều không đúng. Lúc trước, cậu thấy Nguyên Phi Hòa bị khinh nhục, nhưng bây giờ đây hắn lại biến thành một linh hồn vẹn toàn.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Trần Mưu, em mong anh hạnh phúc sao?"
Hắn nói câu đó xong, đứng dậy từ trên ghế, đi đến bên cạnh Trần Mưu.
Bóng đêm xung quanh đi theo Nguyên Phi Hòa mà càng dần trở nên đậm hơn, Trần Mưu nhìn Nguyên Phi Hòa đi đến trước mặt cậu, chậm rãi cong eo, hôn lên môi cậu.
Đó là một nụ hôn nóng bỏng, môi lưỡi giao nhau, như muốn dung hợp cả hai linh hồn, Nguyên Phi Hòa ôm lấy khuôn mặt của Trần Mưu, động tác cực kì dịu dàng, chỉ là hàm răng gặ,m cắn đôi môi của Trần Mưu cho đến khi nó rách da mới dừng lại.
Nguyên Phi Hòa lặp lại một lần nữa:
"Trần Mưu, em hi vọng anh hạnh phúc sao?"
Trần Mưu gật đầu, có lẽ mọi thứ đều sẽ thay đổi, nhưng đáp án này của Trần Mưu thì chưa từng thay đổi.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Em biết chuyện xảy ra sau đó là gì không?"
Biểu cảm của Trần Mưu cứng đờ, cậu biết Nguyên Phi Hòa đang hỏi đến khung cảnh mà chính cậu không nhìn được.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Em muốn biết không?"
Kỳ thật, Trần Mưu không muốn, cậu sợ, cậu sợ đến không chịu được, chỉ là nội tâm phẫn nộ lại làm cậu không tự chủ được mà gật đầu, cậu muốn nhìn bảo bối của cậu sẽ bị đám người đó tổn thương như thế nào, sau đó cậu sẽ tìm những người đó đòi lại toàn bộ.
Nhìn thấy Trần Mưu gật đầu, Nguyên Phi Hòa cười, nụ cười của hắn vẫn dịu dàng như thế, nhưng bên trong sự dịu dàng đó lại chứa đầy sự lạnh lẽo, hắn vẫy tay một cái, Trần Mưu lại thấy một khung cảnh xuất hiện trước mặt cậu.
Khung cảnh đó là Nguyên Phi Hòa mặt mày trắng bệch, dại ra ngồi dựa vào mép giường, ánh mắt đờ đẵn nhìn Vương Tử Chiếu đang kêu r.ên điên cuồng, vì đau mà ngất xỉu.
Nguyên Phi Hòa từ chiếc quần mới cởi ra, lấy điện thoại, run rẩy gọi một dãy số, hắn nói:
"Trần Trí Tường, tôi tìm được người ghép tủy thích hợp cho Trần Miên Miên rồi."
Rõ ràng, mạch lạc nói tin tức của người ghép tủy cho Trần Trí Tường, Nguyên Phi Hòa chậm rãi cuộn tròn người, hắn nhìn Vương Tử Chiếu đã mất đi ý thức, nhẹ nhàng gọi một tiếng:
"Mưu Mưu."
Nước mắt của Trần Mưu trong nháy mắt liền rơi xuống, cậu dùng tay ôm ngực mình, cảm giác bản thân không thể thở được.
Nhưng mà Nguyên Phi Hòa trong bóng đêm nhìn thấy Trần Mưu đau đớn muốn chết lặng thì lại nở nụ cười, trong ánh mắt của hắn hàm chứa sự khinh miệt và lạnh nhạt, hắn nói:
"Trần Mưu, Vương Tử Chiếu lừa Nguyên Phi Hòa."
Trần Mưu đột nhiên ngẩng đầu, làm ra biểu cảm không thể tin được.
Nguyên Phi Hòa vươn ngón trỏ, đụng đụng lên giữa mũi của Trần Mưu, sau đó từ giữa mũi chậm rãi trượt xuống cằm của Trần Mưu, hắn nói:
"Tin tức mà Vương Tử Chiếu cho Nguyên Phi Hòa, là giả."
Trần Mưu vẫn dại ra.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Trần Miên Miên đã chết."
Trần Mưu rít lên một tiếng như một con dã thú, cổ của cậu bởi vì dùng sức quá độ mà nổi lên những sợi gân xanh căng chặt, cả người dữ tợn cực kì.
Nguyên Phi Hòa lại cười, hắn vươn đầu lưỡi đỏ tươi, nhẹ nhàng liếm môi trên, như là đang nhấm nháp hương vị máu tươi của Trần Mưu còn lưu lại trên đầu môi, hắn nói:
"Nguyên Phi Hòa, cũng đã chết."
Trần Mưu hận cực kì, cũng giận cực kì, nhưng không thể nào tìm được người để giải tỏa, đến giờ phút này, cậu mới phát hiện, Nguyên Phi Hòa đang cùng cậu ở bóng đêm này căn bản không phải là người yêu ngọt ngào, dịu dàng kia của cậu.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Hắn ta chết rất thảm ấy chứ."
Nói đến đây, hắn còn cố ý kéo dài giọng, vừa lòng nhìn Trần Mưu như sắp sụp đổ.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Em có muốn nhìn hắn ta chết như thế nào không?"
Trần Mưu thê thảm hét lên:
"Không – không – em không muốn – "
Cậu không muốn xem, không muốn nhìn, cậu biết sai rồi, biết mình sai rồi, cậu không nên, không nên –.
Nguyên Phi Hòa lắc đầu, sau đó búng tay một cái.
Khoảng khắc tiếp theo, Trần Mưu liền thấy được hình ảnh lúc chết của Nguyên Phi Hòa, Nguyên Phi Hòa mà cậu luôn âu yếm, bảo bối mà cậu dùng cả đời để bảo vệ, lại chết thảm như thế.
Nguyên Phi Hòa đang sống sờ sờ vì đói mà chết, Vương Tử Chiếu đóng chặt cửa sổ nhà của hắn, cắt điện nước, đóng chặt cửa lớn, sau đó làm cho Nguyên Phi Hòa đang sống sờ sờ cứ thế mà chết đói trong nhà.
Trần Mưu điên rồi, trong nháy mắt khi cậu nhìn thấy thi thể của Nguyên Phi Hòa, cậu đã hoàn toàn sụp đổ, cậu cuộn tròn người, người run lên như bị điện giật.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Nguyên Phi Hòa hận cực kì, hắn hận Vương Tử Chiếu, cũng hận Trần Mưu, hắn hận vì sao Trần Mưu yêu hắn như thế, nhưng lại không đến cứu hắn."
Trần Mưu đập đầu, không muốn nghe nữa.
Nhưng mà, Nguyên Phi Hòa vẫn tiếp tục, hắn nói:
"Lúc hắn chết, hắn còn nghĩ rằng, cả đời này của hắn cứ kết thúc như thế mà thôi."
Trần Mưu che lỗ tai mình, nhưng giọng nói kia cứ như không thể có gì ngăn cản, Nguyên Phi Hòa lật cơ thể của Trần Mưu lại, nhìn con ngươi không còn tiêu cự của Trần Mưu, hắn nói:
"Bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu, sao em đã không chịu nổi rồi?"
Trần Mưu nói:
"Em xin lỗi... em biết sai rồi."
Nguyên Phi Hòa nói:
"Em sai ở đâu?"
Trần Mưu nói:
"Em không nên để anh lại một mình."
Nguyên Phi Hòa nghe vậy lại cười, hắn nói:
"Trần Mưu à, đến cuối cùng, em vẫn không biết bản thân sai ở đâu."
Hắn nói xong câu đó liền cúi đầu, hôn Trần Mưu. Nụ hôn này so với khi trước thô bạo hơn rất nhiều, sau khi kết thúc, môi của Trần Mưu đã dính đầy máu tươi.
Môi của Nguyên Phi Hòa cũng dính máu, nhìn cứ như một con quỷ hút máu, hắn sờ sờ môi của Trần Mưu rồi, một lát sau mới nói:
"Rách da rồi."
Trần Mưu không nói gì, cũng không động đậy, trong đầu của cậu giờ đây chỉ toàn là hình ảnh Nguyên Phi Hòa gầy trơ xương, cậu thậm chí còn cảm thấy ánh mắt oán hận của Nguyên Phi Hòa là đang nhìn cậu, cậu tự trách mình không thể bảo vệ hắn.
Nguyên Phi Hòa lại nói:
"Em có biết sau đó, hắn ta gặp phải chuyện gì không?"
Trần Mưu chậm rãi xoay đầu, nhìn Nguyên Phi Hòa, cậu cảm thấy Nguyên Phi Hòa trước mắt này cực kì xa lạ, nhưng trong sự khác lạ đó, cậu lại cảm thấy một tia quen thuộc.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Người đó lớn lên giống em như đúc, nhưng lại không phải là em."
Hắn vừa nói vừa thở dài:
"Vậy anh là ai đây? Anh có thật là Nguyên Phi Hòa không?"
Tinh thần của Trần Mưu có chút không tỉnh táo, cậu nhỏ giọng khóc thút thít, muốn dùng cánh tay che khuất khuôn mặt mình.
Nhưng Nguyên Phi Hòa không cho phép, hắn muốn nhìn thấy khuôn mặt khóc thút thít của Trần Mưu, chỉ có như vậy, lỗ hổng trong lòng hắn mới có thể được lắp đầy.
Trần Mưu nói:
"Phi Hòa, em xin lỗi, em xin lỗi.... em sai rồi."
Cậu vẫn luôn nhỏ giọng lặp lại hai câu này, căn bản không nghe Nguyên Phi Hòa nói gì.
Nguyên Phi Hòa bắt đầu chậm rãi lột quần áo của Trần Mưu ra, động tác của hắn vừa nghiêm túc vừa cẩn thận, giống như đã lột vỏ của một loại trái cây cực kì mềm mại.
Chờ đến khi Trần Mưu tỉnh táo lại, Nguyên Phi Hòa đã tiến vào trong cơ thể cậu.
Trần Mưu chỉ cảm thấy trong cơ thể mình có một tảng băng đang nhét vào, lạnh đến mức làm đông lại linh hồn mình.
Nguyên Phi Hòa lại phát ra tiếng than thỏa mãn, hắn nói:
"Trần Mưu, em thật ấm áp."
Trần Mưu muốn bò lên phía trước nhưng lại bị kéo về.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Tại sao em lại né tránh? Chẳng lẽ em không thích anh sao? Hửm?"
Trần Mưu không cho Nguyên Phi Hòa đáp án, cậu chỉ có thể run run, chôn mặt vào trong cánh tay.
Nguyên Phi Hòa lại có chút khó hiểu, hắn nói:
"Không phải em nói em thích anh nhất sao? Vì sao lại không vui? Em không muốn ở bên anh, không muốn làm tình với anh sao?"
Trần Mưu nhẹ nhàng thốt ra một cậu.
Động tác của Nguyên Phi Hòa dừng lại, hắn nghe thấy Trần Mưu nói: "Mày không phải là Nguyên Phi Hòa."
Nguyên Phi Hòa nói:
"Nếu anh không phải là Nguyên Phi Hòa, thì còn có thể là ai?"
Vừa thốt ra những câu này, động tác của hắn càng thêm thô bạo, làm cho Trần Mưu cảm thấy ngay cả thở thôi cũng khó khăn.
Trong không gian quỷ dị này, hai cơ thể dây dưa với nhau, như thể vào giây phút tiếp theo sẽ hoàn toàn hòa vào bóng đêm xung quanh.
Sau khi kết thúc, hai tay hai chân của Trần Mưu giang rộng, nằm trên mặt đất, cậu nhắm mắt lại, hơi thở thoi thóp.
Nhưng mà Nguyên Phi Hòa nhìn thấy Trần Mưu như thế lại cười, hắn nói:
"Trần Mưu, em không chết được đâu, không có anh cho phép sao em có thể chết được."
Trần Mưu không nói gì.
Nguyên Phi Hòa lại nói:
"Em ở đây cùng anh được không? Chúng ta vĩnh viễn bên cạnh nhau, không có ai tổn thương chúng ta, cũng không có ai đến chia rẽ đôi ta. Em làm Trần Mưu khi đó, còn anh cũng làm Nguyên Phi Hòa khi đó..."
Trần Mưu rốt cuộc cũng phản ứng, cậu nói:
"Cút ngay."
Nụ cười của Nguyên Phi Hòa đọng lại, chuẩn xác mà nói, cả người của hắn đều cứng đờ, câu cút ngay này của Trần Mưu giống như một câu thần chú, ép Nguyên Phi Hòa phải cố định tại chỗ.
Sau đó, Trần Mưu lại nghe thấy giọng nói của Nguyên Phi Hòa, giọng nói của hắn tràn ngập sự dụ hoặc, cứ như ma quỷ trong bóng tối, hắn nói:
"Trần Mưu thân yêu của anh, em có muốn.... một lần nữa nhìn thấy Nguyên Phi Hòa kia không?"
Trần Mưu tất nhiên hiểu "Nguyên Phi Hòa kia" là sao.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Em muốn cứu hắn ta sao? Muốn ở bên hắn? Muốn hắn thoát khỏi kết cục bi thảm?"
Môi Trần Mưu giật giật, nhưng không phun ra được một chữ.
Nhưng mà Nguyên Phi Hòa cũng đã biết được đáp án của Trần Mưu, hắn lại cười tươi một lần nữa, nụ cười kia vô cùng xán lạn làm Trần Mưu lạnh cả người, hắn nói:
"Trần Mưu, nếu em đã muốn như thế, vậy thì lấy thứ quý giá nhất của anh, trao đổi với anh đi."
Thứ quý giá nhất? Thứ quý giá nhất của con người còn không phải là mạng sống sao? Trần Mưu mơ mơ màng màng nghĩ, nếu là mạng sống... vậy thì cứ cầm lấy đi...
Nguyên Phi Hòa ẩn nấp trong bóng đêm, phát ra một tiếng động nhỏ, rồi theo đó là tiếng cười đầy ác ý.