Ngày Yên Nghỉ

Chương 97: C97: Chương 97




Edit + Beta: V

Đồ đạc của bọn họ nhanh chóng được Chirrut đóng gói thành một cái bọc bự, không biết anh ta đã nói gì với đồng nghiệp của mình mà những người đó lại giúp bọn họ thu dọn đồ.

Hành lý quan trọng nhất - cơ thể hai người không có trong đó.

Không biết tại sao, Tiểu Mai lại không đồng ý đưa cơ thể bọn họ trong tủ đông trên Đại Hoàng xuống.

"Nếu trong nhà có việc gấp thì nói bạn của cậu nhanh chóng rời khỏi thành phố đi, trễ chút nữa là..." Người đứng đầu khẽ than thở một tiếng, sau đó chỉ ra ngoài cửa: "Cậu dẫn bọn họ ra ngoài đi, chúng tôi còn phải kiểm tra ở đây, điều lệnh lần này ban bố rất nghiêm, chúng tôi còn phải kiểm tra một lần ngoài sân nữa."

"Được, để già dẫn các anh đi." Đôi mắt màu trắng nhìn thoáng qua chỗ Vinh Quý và Tiểu Mai, bà cụ mấp máy môi, tựa như lời từ biệt trong thầm lặng.

Bà Glara gật đầu với bọn họ rồi ưỡn thẳng người, dẫn nhân viên tuần tra đi thẳng đến cửa thông với sân sau.

Vinh Quý há miệng, sau đó ngậm lại.

"Đi nhanh đi." Chirrut lại thúc giục bọn họ, anh ta nhét cái túi to vào ngực Vinh Quý, lại nhét một cái vào ngực Tiểu Mai, còn mình thì xách hai tay nải lớn dẫn đầu đi ra ngoài.

Hana mếu máo, cũng cố hết sức xách một cái túi nặng nhất trong khả năng của mình, cô bé chạm nhẹ vào Vinh Quý, sau đó đi ra ngoài.

"Ài, tôi biết các cậu luyến tiếc, nhưng các cậu muốn bị phong tỏa ở đây sao? Các cậu không giống chúng tôi, đời đời chúng tôi đều ở nơi này, nhà ở đây, không cần đi đâu cả, không như các cậu đâu!" Chirrut cất đồ đạc xong xuôi quay lại, thấy Vinh Quý không nhúc nhích, anh ta lập tức đoạt lấy túi đồ trên tay cậu, sau đó ôm ra ngoài cửa chất lên xe.

Tiểu Mai yên lặng đi theo.

Sau khi hành lý được chất lên xong thì đóng cửa xe lại.

Bà Glara đi theo mấy người kia điều tra chưa về, ở cửa chỉ có mỗi bóng dáng nho nhỏ của Hana.

Trong bóng tối, Vinh Quý không nhìn thấy vẻ mặt của cô bé, cho đến khi Đại Hoàng khởi động máy thì Hana vốn lẳng lặng đứng nhìn theo bọn họ bỗng chạy tới.

"A Quý ơi, sau này anh nhất định phải trở thành siêu sao nha! Vậy thì em mới biết sau này lớn lên phải đi đâu tìm anh!" Đại Hoàng chậm rãi lăn bánh, Hana vừa chạy vừa lớn tiếng nói với Vinh Quý.

Trong đêm đen, Vinh Quý không nhìn thấy nước mắt của em, nhưng cậu nghe được cô gái nhỏ khàn giọng nói.

Cô bé quật cường ấy vẫn khóc.

"Đừng đuổi theo, trên đường không an toàn, em mau trở về đi, trong nhà chỉ có một mình bà Glara thôi, em mau về nhà với bà ấy!" Người quát bảo Hana dừng lại là Chirrut, anh ta lái xe công vụ đi phía trước Đại Hoàng, anh ta cần phải dẫn đường, nếu không thì hai người Vinh Quý chưa chạy được nửa đường là bị đưa về.

Vì thế, trên kính chiếu hậu trong xe, bước chân của cô gái nhỏ chậm rãi dừng lại, Vinh Quý nhìn em đứng ở đầu ngõ, mu bàn tay trái quẹt lên mắt, sau đó...

Rốt cuộc Đại Hoàng cũng chạy ra khỏi ngõ nhỏ, cậu không nhìn thấy gì nữa.

Đầu óc Vinh Quý trống rỗng.

Cậu biết sớm muộn gì bọn họ cũng phải rời đi, thậm chí, thỉnh thoảng cậu sẽ lên kế hoạch cùng Tiểu Mai là kế tiếp nên đến thành phố nào, nghĩ đến thành phố tương lai mình sẽ đến, trong lòng Vinh Quý ngập tràn chờ mong.

Nhưng mà, điều này thành lập dựa trên cơ sở bọn họ rời khỏi thành phố này một cách bình thường, giống như khi bọn họ rời khỏi Messertal, rời khỏi trấn Tứ Bình, rời khỏi thành phố Yedham...

Để lại vật kỷ niệm thuộc về mình, vô cùng vui vẻ rời đi, chứ không phải thảng thốt và vội vàng thế này, cứ như ngay cả tạm biệt cũng không nói được ấy.

Ừm... thật ra thì, bọn họ vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm xong.

Bọn họ đã đặt cọc một khoản tiền lớn cho dịch dinh dưỡng cường lực ở cửa hàng kia, nhưng còn phải chờ một lúc nữa mới lấy được hàng!


Sau này Hana phải làm sao bây giờ? Nguyện vọng của ba Hana chưa hoàn thành, cô gái nhỏ chưa học được phương thuốc nào cả, sau này em ấy phải sống thế nào đây?

Dựa vào bà Glara chăm sóc cho sao?

Nhưng bệnh tim của bà Glara là một tai họa ngầm, một khi ngừng thuốc là xảy ra chuyện lớn ngay, nếu thật sự xảy ra chuyện thì Hana có thể chăm sóc tốt cho bà ấy được không?

Với lại...

Với lại...

Đậu đất nữa!

Tất cả đậu đất mang theo từ quê nhà của Tiểu Mai vẫn đang trồng trên đất đó! Mấy thứ này Chirrut không biết, Hana cũng không rõ lắm, bọn họ chưa có đóng gói chúng nó lại!

Hơn nữa, ngoại trừ đậu đất ra thì hoa mà Kiki đưa bọn họ vẫn còn ở đấy!

Vinh Quý không để ý, bất tri bất giác, cậu đã nói toàn bộ suy nghĩ của mình ra.

Tiểu Mai lẳng lặng nghe, anh không nhìn Vinh Quý mà vẫn luôn nhìn chằm chằm ra ngoài xe.

Một hàng người rất dài đang xếp hàng ra khỏi thành phố, còn phía đường vào thành phố lại không có một chiếc xe. Người nào cũng hoảng loạn, có người bên ngoài cấp thiết muốn hỏi rõ mọi chuyện, có người địa phương bị nhân viên tuần tra phát hiện đang giấu người bất tử trong nhà.

Anh nhìn từng người bất tử bị nhân viên tuần tra kéo ra ngoài.

Thậm chí...

Anh còn thấy viên thủ thư kia.

"Lão đã lớn tuổi rồi, lại sống một mình." Anh nhớ lời nói cuối cùng của ông lão.

Không giống với những người bất tử khác, ông ấy lẳng lặng bị kéo ra, bên cạnh không có người nhà ngoan cố giữ lại, ông ấy cứ yên tĩnh bị kéo ra khỏi nhà như thế.

Đằng sau là căn nhà nhỏ màu xanh lục, chắc là nhà của ông ấy.

"Không có người thân, cũng không có tài sản gì cả, lão chỉ còn mỗi căn nhà nhỏ mà thường ngày mình ở thôi, sinh thời thì ở trong đó, sau khi chết cũng có thể lấy làm mộ phần."

"Nếu có thể luôn tĩnh lặng mà sống ở thành phố Cicero thì cũng không tồi ~"

"Thật ra, đây là một nơi rất ổn đấy ~"

Hồi ức cuối cùng dừng lại trên gương mặt tươi cười của ông lão. Rõ ràng đang nói về hậu sự của mình, song ông lão lại vui vẻ.

Tiểu Mai nhìn chằm chằm zombie lão niên phía trước, cứ nhìn chằm chằm mãi như vậy, nhìn đến khi Vinh Quý phát hiện sự bất thường của anh.

Tưởng rằng Tiểu Mai nhìn thấy gì đó bất ổn nên Vinh Quý cũng dõi theo tầm mắt của anh nhìn sang, cậu phát hiện một ông lão, và ông lão đó là zombie, Vinh Quý ngây người.

Sau đó, cậu nghe Tiểu Mai vẫn luôn yên lặng bỗng nhiên mở miệng:

"Quên mang đồ thì trở về lấy."

"Ơ... có được không?" Vinh Quý cẩn thận hỏi.

"Tại sao không được?" Tiểu Mai lẳng lặng nhìn phía trước.


Bởi vì đâu đâu cũng có người bất tử bị bắt giữ nên hệ thống chiếu sáng của thành phố Cicero hôm nay mở ra toàn bộ, khu vực thường ngày tối đen lại bị ánh sáng chiếu trông cứ như ban ngày vậy!

"Ơ... thật sự được hở?" Cậu vẫn hỏi một cách cẩn thận, nhưng trong lòng chợt trỗi dậy một cảm giác không hợp với tình hình loạn lạc bên ngoài... vui vẻ ư?

Tiểu Mai lại không hề bất ngờ.

Vinh Quý chính là người như vậy.

Nói cậu chậm tiêu, song cậu lại rất nhạy cảm với sự biến hóa cảm xúc của người khác, ngay cả cảm xúc của anh cũng vậy... Tuy đôi lúc không muốn thừa nhận, nhưng Tiểu Mai phải nói là, có thể đi cùng anh lâu như vậy, lâu đến mức anh đã quen với sự tồn tại của đối phương thì quả thật, nếu không phải là một tên nhóc già đời, lòng dạ thâm sâu đến mức có thể giấu đi cảm xúc của mình thì... nghĩa là Vinh Quý có thể biết rõ sự thay đổi cảm xúc của người khác, dù bất kỳ lúc nào, cậu đều có thể làm ra những hành động mà người khác không thể ghét, thậm chí là thích.

Nói cậu nhạy bén, nhưng Vinh Quý lại vô tư, tự tại, dù bên ngoài xảy ra chuyện gì thì cậu cũng có thể điều chỉnh bản thân thật tốt, tựa như không tiếp nhận được tín hiệu nguy hiểm từ ngoại giới, lạc quan đến mức ngốc nghếch. Chẳng hạn như sự kiện sập quặng mỏ rất lâu trước kia, hay lúc địa chấn bị chôn sống lần trước, hoặc... như hiện tại.

Cách đây rất lâu, có người từng nói với anh một câu, ý đại khái là "người cứ như mắc bệnh nan y, lạnh nhạt như khúc gỗ, máu lạnh đến mức không màng thân sơ như anh thì trong vũ trụ này, tuyệt đối sẽ không có người phù hợp với anh đâu, anh nên giống như bây giờ, một thân một mình để thanh tỉnh đi thôi..."

Khi đó anh không phản bác, bởi vì anh cảm thấy lời của đối phương vô cùng chính xác.

Cho đến bây giờ...

À... trên thế giới này vẫn có người phù hợp với anh.

Tiểu Mai thầm nghĩ rồi nhìn sang Vinh Quý, đôi mắt nhuốm màu của bầu trời phản chiếu gương mặt của một người máy nhỏ khác, anh nghiêm túc nói: "Tôi sẽ cố gắng nghiên cứu ra thuốc giải của thuốc bất lão, nếu thành phố này bị hủy diệt, chúng ta sẽ đào tẩu xuống dưới đất, nếu thành phố không bị hủy mà chỉ là phong tỏa thôi thì chúng ta cứ ở lại đây, chờ thành phố này mở cửa lại một lần nữa. Tôi sẽ cải tạo tủ đông, đẩy nhanh tuần hoàn, khiến cơ thể của cậu có thể chờ trong khoảng thời gian dài, cho đến khi chúng ta có thể ra khỏi thành phố tìm bác sĩ thích hợp thì thôi."

Hiếm khi Tiểu Mai nói một tràng dài như vậy, hơn nữa, lời anh nói nghe rất dọa người.

Sao ngay cả lời dọa người như "thành phố bị hủy diệt" mà cậu cũng nói được vậy? Rốt cuộc Tiểu Mai đang suy nghĩ bậy bạ gì đó ~

Vinh Quý hoảng sợ, nhưng ngay sau đó, cậu bị lời nói kế tiếp của Tiểu Mai làm phân tâm.

Hết cách rồi, do dung lượng não của cậu nhỏ mà ~ đương nhiên rất dễ bị dẫn sang chuyện khác.

Tiểu Mai cải tạo tủ đông, cậu yên tâm rồi!

Vậy thì cậu còn gì để băn khoăn nữa đây?

Vinh Quý bèn vươn tay, người ngón tay nắm chặt tay nhỏ của Tiểu Mai, sau đó cậu cười ngọt ngào: "Ây da ~ thế tụi mình còn chờ gì nữa? Giờ tụi mình về thôi!"

Dứt lời, cậu vui vẻ nói với Đại Hoàng: "Đại Hoàng, phía trước quay đầu lại, tụi mình trở về! Về nhà của bà Glara!"

Đại Hoàng là một chiếc ô tô vô cùng nghe lời, đồng thời cũng là một chiếc ô tô vô cùng tuân thủ luật giao thông, nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, nó không lập tức quay đầu mà chạy bình thường cho đến khi xuất hiện biển báo quay đầu, Đại Hoàng lập tức làm một cú ngoặt đầy điệu nghệ, sau động tác hất đuôi xinh đẹp, nó quay xe một cách hoa mỹ!

"Này! Sắp tới rồi mà? Các cậu làm gì thế?" Chirrut phát hiện bọn họ không ổn, sau khi Đại Hoàng tách ra thì anh ta lập tức hạ cửa sổ xe xuống hô to với bọn họ.

"Tụi em quên mang đồ, giờ quay về lấy! Không rời khỏi thành phố được cũng không sao, tụi em sẽ ở lại đây!" Vinh Quý đáp bằng giọng lớn hơn anh ta.

"Cảm ơn anh nha, Chirrut! Cảm ơn! Cảm ơn ạ!" Sau đó là một loạt lời nói cảm ơn.

Chirrut... Chirrut còn nói được gì nữa đây?

Anh ta đập xuống tay lái một cái, rồi... cười.


Sau đó, anh ta cũng quay đầu về.

***

Đêm nay, đã định là loạn lạc.

Đêm nay, đã định là có rất nhiều sự biệt ly.

Và cả...

Một cuộc hội ngộ bất ngờ!

Nương theo tiếng phanh gấp của Đại Hoàng, Vinh Quý hạ cửa sổ xe xuống nói với "nhà ma" yên ắng phía trước: "Hana! Bà Glara ơi! Con và Tiểu Mai về rồi nè!"

"Ơ?" Tiếng mở cửa vang lên, Vinh Quý nhìn thấy bà Glara cau mày và...

Giống hệt một quả đạn pháo nhỏ, Hana chạy ùa vào ngực Vinh Quý.

***

"Tôi muốn nghiên cứu thuốc giải của thuốc bất lão." Về lại nhà của bà Glara, Tiểu Mai lập tức tuyên bố.

"Cố lên." Bà Glara hờ hững nói, so với tuyên ngôn của Tiểu Mai thì bà chú ý đến hành lý trên tay Vinh Quý hơn.

"Xe của các con... tên là Đại Hoàng đúng không? Lái nó vào sân đi, cửa ở đây nhỏ nhưng cửa ở cách vách lớn lắm, à, đất nhà bên đó già mua rồi, có thể đậu tùy ý." Bà Glara nói, rồi lấy một đống... chìa khóa trong túi bên trái ra.

Rõ ràng không nhìn thấy nhưng bà lại chọn ra một chìa trong vô số chìa, hào phóng nói với Vinh Quý: "Đây là chìa khóa nhà kế bên, con đi mở cửa đi."

Kỹ năng này tuyệt thật đó!

Vinh Quý kích động nhận chìa khóa, lập tức dời chỗ cho Đại Hoàng.

Lúc trước đậu ở đó không sao, nhưng nghĩ đến chuyện mấy ngày nay liên tiếp xuất hiện sự kiện người bất tử tấn công người thường, cậu cảm thấy Đại Hoàng đậu bên ngoài không an toàn.

Đại Hoàng làm bằng kim loại thì không sao, nhưng cơ thể của bọn họ còn ở trên người Đại Hoàng đó!

Vinh Quý lập tức chạy ra.

Cậu đi chưa bao lâu, bà Glara lại lấy một chiếc chìa khóa trong đống chìa kia ra: "Kế bên của kế bên, căn nhà kia cũng là già mua, trước đây chỗ đó là nhà của một thầy thuốc, già nhớ trong đó có rất nhiều phòng làm việc chế thuốc, chẳng phải con muốn nghiên cứu thuốc bất lão sao? Dùng phòng nghiên cứu đó đi."

Bà Glara vô cùng hào phóng đưa Tiểu Mai một chiếc chìa khóa nữa.

Tiểu Mai yên lặng nhận chìa khóa, không nói bất kỳ lời vô nghĩa nào mà lập tức qua đó xem tình hình.

Cân nhắc của bà Glara là đúng, dựa theo tình huống sáng nay, về sau rất có thể bọn họ không được tự do ra ngoài như ngày thường nữa, trong trường hợp này, ngày nào cũng qua nhà ba Hana nghiên cứu thì không phù hợp lắm, có thể tìm được một phòng làm việc đúng chuẩn ở ngay chỗ ở luôn là tốt nhất.

Cũng may nhà bà Glara đủ rộng.

Tống cổ hai người đàn ông ra ngoài xong, trong nhà chỉ còn hai người phụ nữ.

Vừa nãy, sau khi Vinh Quý và Tiểu Mai rời đi thì tình hình cũng y chang vậy, căn nhà cực lớn chỉ có hai người phụ nữ, rất yên tĩnh, không gian không quá lớn thường ngày chợt trở nên rộng rãi một cách đáng sợ. Nhưng giờ hai người Vinh Quý đã trở về, cho dù hiện tại bọn có có việc phải tạm thời rời đi, trong nhà chỉ còn hai người, song lại không có cảm giác cô đơn như khi nãy nữa.

Tuy hai mắt không nhìn thấy, nhưng bà Glara có thể đoán được động tác bây giờ của cô gái nhỏ Hana, bà nhạy bén cảm giác được nhất định cô bé đang tò mò nhìn chìa khóa trên tay bà.

Vì thế...

Bà Glara nhẹ giọng khụ hai tiếng rồi gỡ một chìa khóa xuống: "Vậy, mỗi người bọn họ một cái chìa khóa, già cũng cho con một chìa."

"Đây là chìa khóa của căn phòng trên lầu một, đối diện phòng ngủ của già, chỗ đó từng là phòng của con gái già, phòng không lớn lắm, còn hơi cũ nữa, nhưng quần áo trong tủ là đồ mới chưa ai mặc, nếu con đồng ý thì những bộ đồ đó già cho con..."


"Đồng ý! Đồng ý! Con đồng ý!" Hana lớn tiếng nói, cô bé nhón chân ôm eo bà Glara, không những ôm mà cô bé còn chơi trò lưu manh vùi mặt mình vào ngực của bà nữa.

=-=

Đã lâu rồi chưa từng thân thiết với ai như vậy, bà Glara không được tự nhiên lùi về sau... Ầy, bị ôm chặt quá nên không lùi được, thế là bà từ bỏ việc giãy giụa.

Bàn tay ngập ngừng đặt lên lưng cô bé, lòng bà mềm nhũn nhưng miệng vẫn cứng: "Nhỏ giọng thôi, thục nữ không được lớn tiếng như vậy, với lại..."

"Con sắp trưởng thành rồi, không thể ngủ cùng hai chàng trai được, cần phải có phòng riêng của mình..."

"Dạ dạ dạ! Bà Glara nói gì cũng đúng hết á!" Đúng là vua nịnh, lại nịnh nọt bà nữa rồi ~

Không biết phải làm sao nên bà cụ lại khụ khụ, ở chỗ Hana không nhìn thấy, bà Glara khẽ nhoẻn miệng cười.

Bà cười rồi.

Vinh Quý vô cùng hài lòng với bãi đỗ xe mới của Đại Hoàng; Tiểu Mai ở phòng làm việc kế bên của kế bên của thầy thuốc bất ngờ phát hiện cả bộ dụng cụ, anh cũng vô cùng hài lòng; còn Hana thì cẩn thận mở căn phòng đối diện phòng ngủ của bà Glara vẫn luôn đóng chặt ra, nhìn căn phòng với phong cách công chúa thơ mộng, cô bé kinh ngạc hét lên; và ở phía sau, nghe tiếng bước chân vui vẻ chạy tới chạy lui, lại nghĩ đến hai người máy nhỏ đã trở về, khóe miệng của bà Glara cứ cong nhẹ mãi, chưa từng hạ xuống.

Và, rõ ràng đêm nay vì phong tỏa thành phố mà mọi thứ đều vô cùng hỗn loạn, song trong đêm tối, tại ngõ nhỏ như bị ma ám này, mọi người khó nén được tâm trạng vui sướng của mình, ai nấy đều nhẹ nhõm.

Sau đó...

Sáng mai, thành phố Cicero chính thức phong tỏa.

Trên đường không có một bóng người, đội xe cứu thương chở khách khắp phố lớn ngõ nhỏ cũng không kinh doanh được, các tiệm thuốc vì không có khách mà bị bắt đóng cửa.

Không có việc làm, nhóm nhân viên cửa hàng và nhóm tài xế xe cứu thương đều bị kéo đi tu sửa cổng và tường thành phố, gia cố thêm cho cổng và tường trước đó, phía trên còn có thêm vạch cảnh giới rất dài. Đây là vật tư của những thành phố trên cao đưa xuống, chuyên nhằm vào sinh vật bất tử, một khi sinh vật bất tử có ý định vào thành phố thì vạch cảnh giới này sẽ lập tức phát ra sóng âm trấn áp chúng nó lại, đồng thời phát ra tiếng cảnh báo mọi người bên trong thành phố.



Toàn bộ mọi người đều đang làm cái này.

Còn nhóm thầy thuốc thì sao?

Tất cả đều đang nghiên cứu thuốc giải của thuốc bất lão.

Vốn chỉ phong tỏa nửa thành phố mà thôi, khách hàng vẫn có thể tiến vào mua thuốc, việc kinh doanh không bị ảnh hưởng. Đối với nhóm thầy thuốc suốt ngày rú trong nhà mà nói, phong tỏa hay không phong tỏa không phải là chuyện lớn. Nhưng giờ thì hay rồi: Khách hàng đều đi hết! Còn không cho phép khách mới tiến vào, lần này bọn họ bị cách ly thật rồi.

Bị ngăn cách trong vòng vây của một đám người bất tử bắt đầu tấn công người thường...

Và rồi, có thầy thuốc thế hệ trước nhớ đến một số tin đồn đã nghe qua trước đây: Chỉ có những thành phố xảy ra dịch bệnh quy mô lớn như này thì mới bị phong tỏa, thời gian phong tỏa không giống nhau, có vài thành phố thậm chí bị phong tỏa đến cả trăm năm.

Nhưng thế vẫn còn tốt.

Có rất nhiều thành phố một khi đã phong tỏa thì chưa từng mở cửa.

Toàn bộ thế giới là một tòa tháp Vĩnh Hằng khổng lồ, vô số thành phố ngầm chính là rễ cây lớn bên dưới tháp, tựa như từng chùm nho rải rác vậy - đây là phép so sánh mà người lớn ở thành phố Cicero giảng giải về thế giới cho trẻ em.

Cho đến khi bọn họ phát hiện có lẽ phép so sánh này sẽ thành sự thật.

Thành phố mà bọn họ cư trú qua nhiều thế hệ đã trở thành "khối u ác tính".

Ở niên đại của Vinh Quý, mọi người cũng biết: Cách trị tận gốc khối u chỉ có một, đó là cắt bỏ.

Lời đồn lan truyền nhanh chóng trong không gian khép kín, không lâu sau, toàn bộ người dân trong thành phố Cicero đều biết đến suy đoán này.

Nhất thời, cả thành phố lâm vào khủng hoảng tận thế.



Tác giả có lời muốn nói: Thật ra chương này là sự đấu tranh của Tiểu Mai. Người lý tính như cậu ấy rốt cuộc đã dao động rồi.