Ngày Yên Nghỉ

Chương 81: Chương 81





Edit + Beta: V
Đi trong chốc lát, Vinh Quý vẫn chưa thấy gì, còn cô bé đang ngồi phía trên bỗng đưa tay đặt lên trán ngóng về nơi xa, sau đó nói: “Đã đến rồi, cảm ơn các anh đã cho em đi nhờ xe, em đi đây ~”
Dứt lời, cô bé lập tức thả người nhảy xuống, Vinh Quý nhìn thấy cô nhóc kia cứ như con khỉ nhảy qua các nhánh cây rồi đi khuất dạng.
Vinh Quý – người mang bộ mặt “trợn mắt há miệng.jpg” từ đầu tới đuôi, dõi theo hướng đối phương biến mất, sau đó cậu nhìn thấy một khu đất trống rộng rãi.
Khu đất trống bên kia thấp thoáng vài căn nhà nhỏ, phía trước là một hàng ngũ rất dài.
Người!
Rất nhiều người!
Hoặc lưng cõng bệnh nhân, hoặc là nâng bệnh nhân, còn có cả người nhà bệnh nhân nữa, bọn họ xếp thành một hàng rất dài! Chẳng những thế, thỉnh thoảng còn có người mang bệnh nhân ra khỏi rừng rậm và gia nhập vào đội ngũ ấy nữa.
“Tụi mình cũng tranh thủ qua xếp hàng đi!” Vinh Quý lập tức nói.
Cậu chạy đầu, Tiểu Mai và Đại Hoàng cũng bước nhanh hơn.
Bọn họ đứng ổn định ở cuối đội ngũ.
Đợi đến khi A Quý và Tiểu Mai xếp hàng xong thì cái giá đỡ phía trước của Đại Hoàng duỗi ra ngoài, bánh sau trượt dần về phía sàn xe và “ầm” một tiếng, Đại Hoàng đã biến về lại bốn bánh.
“Lên xe.” Tiểu Mai bình thản nói.
Vinh Quý nhanh chóng mở cửa leo lên.
Vì vậy, dưới tình huống người khác chỉ có thể nâng hoặc cõng bệnh nhân, sốt ruột xếp hàng ở bên ngoài thì hai người họ an ổn ngồi trên người Đại Hoàng, vừa nạp điện vừa xếp hàng luôn ~
Chẳng những thế, bọn họ còn có thể xem TV, nghe radio này kia nữa.
Và thực tế, Vinh Quý cũng đã mở Tiểu Hắc lên.
“… Chào mừng quý khách đến với thành phố Cicero xinh đẹp, nơi đây sản xuất rất nhiều các loại dược liệu quý báu, thuốc ở chỗ chúng tôi được pha chế sẵn, và nhà bào chế thuốc…”
“Quý khách có thể mua các loại dược vật, danh mục của chúng tôi rất đa dạng như: kem chống nắng, nước mọc tóc, viên nở ngực, thuốc giảm béo, thuốc sinh nở… Đáp ứng đầy đủ mọi nhu cầu của quý khách.”
Tiếp đến là thời gian quảng cáo không giới giạn, sau khi nghe xong, Vinh Quý quyết đoán đóng Tiểu Hắc lại.
Tiểu Hắc lại yên lặng như gà.
Đợi đến khi có thêm nhiều người xếp hàng phía sau bọn họ thì Vinh Quý ngồi trên người Đại Hoàng, hé một khe cửa ra, cậu quang minh chính đại hóng hớt chuyện.
Đa số người trong hàng ngũ vô cùng sốt ruột, mặt ủ mày chau, thỉnh thoảng bệnh nhân được mang tới phát ra một tiếng rên rỉ đầy đau đớn.
Ở đây không giống với chỗ xét duyệt vào thành phố, mà giống nơi đăng ký của bệnh viện hơn…


Vinh Quý cho ra một kết luận.
Và chuyện xảy ra sau đó càng minh chứng cho kết luận này của cậu.
“Nhường một chút! Nhường một chút! Cho chúng tôi xếp phía trước đi mà! Jamie nhà chúng tôi bị gãy một tay, chúng tôi cần tranh thủ thời gian vào thành phố mua thuốc sinh cốt!” Nương theo tiếng khóc thảm, có một người nhà bệnh nhân muốn chen ngang.
Người đó đang cầu xin những người đang xếp hàng phía trước.
Tiếng khóc thê thảm khiến Vinh Quý cũng sầu theo, cậu đầy đồng cảm.
Sau đó…
Cậu nghe được một tiếng khóc còn thê thảm hơn đến từ người được khẩn cầu.
“Tôi cũng van xin anh đừng làm khó tôi! Trái tim của Tommy nhà tôi bị vỡ một nửa rồi, bây giờ cần tranh thủ thời gian vào thành phố để tiêm thuốc kích tim!”
Được rồi, người này còn thảm hơn cả người cầu trợ nữa.
Hình như người cầu trợ kia còn định thử một phen, nhưng kết quả sau khi nhìn lên phía trước là: Một dàn người nhà cực kỳ bi thương, bệnh nhân mà bọn họ mang tới thì đang nằm trên cáng cứu thương, người này thảm hơn người kia, sắc mặt thì tái nhợt, trông có vẻ sống không được lâu nữa…
Nước mắt của người kia vẫn còn đọng lại ở hốc mắt, hắn lau chùi, rốt cuộc cũng không chen ngang nữa mà thành thật xếp hàng.
Vinh Quý: “…”
Nhưng đã có vấn đề rồi thì ắt sẽ có người giải quyết vấn đề.
Không lâu sau, Vinh Quý nhìn thấy có người đi ra khỏi nhà gỗ.
Đó là một mỹ nhân!
Vóc dáng cao gầy và mảnh khảnh, làn da nhẵn nhụi và mịn màng, đây là lần thứ ba kể khi bôn ba ở thành phố dưới lòng đất Vinh Quý nhìn thấy người có tướng mạo khiến hai mắt cậu sáng ngời như vậy!
Đương nhiên, lần đầu là Tiểu Mai, lần thứ hai chính là bản thân cậu rồi, khụ khụ…
Lúc Vinh Quý đang phán đoán thân phận của mỹ nhân là gì thì cậu nhìn thấy mỹ nhân kia cười tủm tỉm và đi đến chỗ người nhà bệnh nhân có ý định chen ngang khi nãy.
Tầm mắt cậu đi theo đối phương đến đuôi xe của Đại Hoàng, cậu nhìn thấy người nọ chậm rãi đi qua, mở vali xách tay với đủ loại thuốc men trong đó.
“Bị gãy tay phải mua thuốc sinh cốt à ~ thật đáng thương quá đi mất ~ nhưng nhìn chiều dài của hàng ngũ này thì cần một tiếng nữa mới đến lượt nhà anh, cho dù vừa vào là mua thuốc sinh cốt ngay thì cũng muộn rồi ~”
“Vừa hay, chỗ tôi có thuốc phù hợp với tình trạng của bệnh nhân nhà anh.”
“Thuốc gây mê cường lực.” Anh ta lấy một cái ống nghiệm trong vali ra, sau đó chìa ra trước mặt người nhà bệnh nhân.
“Nó có thể lập tức khiến bệnh nhân lâm vào trạng thái hôn mê, tế bào trong cơ thể cũng trở nên bất hoạt, các loại trạng thái xấu trước mắt sẽ hoàn toàn bất động lại.

Dược hiệu duy trì hai tiếng, như vậy cũng đủ cho nhà anh xếp hàng rồi, sau khi xếp hàng xong thì vào thành phố tìm thầy thuốc phù hợp, thế nào?”
Giọng nói của anh ta rất có sức hấp dẫn, phối hợp với tướng mạo như yêu tinh kia thì chợt khiến người nhà bệnh nhân chìm vào trạng thái ngơ ngác, mắt đối phương vẫn rưng rưng, miệng thì nói “được”.

Bỏ ra một cái giá cực đắt, Vinh Quý nhìn thấy mỹ nhân kia cười hì hì đưa ống nghiệm cho người nhà bệnh nhân.
Hắn cẩn thận cho người nhà mình uống thuốc trân quý vừa mới mua, sau đó sắc mặt bệnh nhân lập tức trắng nhợt, hai mắt khẽ đảo, trở thành dáng vẻ thê thảm sống không được lâu như mấy người ở phía trước.
“Chuyện này, là sao?” Người nhà bệnh nhân há hốc miệng.
“Đây là thuốc đã phát huy công hiệu rồi đó, thuốc gây mê cường lực mà ~ uống xong hôn mê là chuyện bình thường, không có di chứng gì sau đó đâu.”
“Yên tâm, yên tâm ~ như vậy chẳng phải rất tốt ư? Ít nhất người phía sau thấy bộ dạng này của bệnh nhân thì sẽ không thể không biết xấu hổ mà chen ngang rồi ~”
Anh ta cười phất tay, đóng kỹ vali xách tay mới lại đi trở về.
Người máy nhỏ bám vào cửa sổ há hốc miệng: Mỹ nhân kia vậy mà, vậy mà là… người bán hàng rong đi chào mấy loại thuốc không rõ xuất xứ sao?
Chuyện này… chuyện này…
Có lẽ do ánh mắt của Vinh Quý mãnh liệt quá nên đối phương chợt nhìn về phía cậu.
Anh ta không chỉ nhìn mà còn đi lại đây nữa.
Sau khi cười tủm tỉm mở vali xách tay ra, mỹ nhân nói với Vinh Quý: “Vị tiên sinh này, ở chỗ tôi cũng có dược vật rất thích hợp với cậu đó ~”
Người nọ đột nhiên đứng trước mặt khiến Vinh Quý chấn động.
Mỹ nhân này là cao nhân gì à? Vừa liếc nhìn đã biết rõ cậu cần dịch dinh dưỡng cường lực rồi ư?
Sau đó…
Anh ta lưu loát mở vali rồi lấy một bình thuốc theo phong cách cổ xưa quơ trước mặt Vinh Quý.

Tên thuốc được viết ở bên ngoài, Vinh Quý nhìn thấy trên đó ghi “nước mọc tóc”.
Vinh Quý: “…”
“Hình như cậu đang phiền não về vấn đề tóc tai phải không ~ đây là bệnh vặt thôi, không cần tiến vào thành phố đâu, cứ mua thuốc ở chỗ tôi, thấy thế nào?”
Đối phương mỉm cười.
Vinh Quý: =-=
“Anh mới phiền não về vấn đề tóc tai ấy!” Nói chuyện không nên nói thì dù có là mỹ nhân thì Vinh Quý cũng không có ý định chừa mặt mũi cho đối phương, cậu quyết đoán đóng cửa sổ lại.
“Ồ? Sao cậu biết tôi có phiền não về tóc vậy? Đúng thật là tôi bị chuyện này quấy nhiễu, tóc hiện tại của tôi đều nhờ nước mọc tóc thần kỳ này đó ~” Đối phương cũng không tức giận mà ngược lại, anh ta vung tóc lên, vừa khoe mái tóc của mình, vừa tiếp tục ra sức chào nước mọc tóc trong tay.
Và cuối cùng, thật sự có ba, bốn người tin lời anh ta nói và mua nước mọc tóc, sau đó mới rời đi.
Vinh Quý bó tay.

Đội ngũ chậm rãi đi tới, tuy rất chậm nhưng đúng thật là đang di chuyển về phía trước.
Trong lúc đó, vị mỹ nhân kia cũng nhiệt tình đi chào hàng, rất nhiều người từ chối anh ta, nhưng lại có càng nhiều người hơn mua thuốc trong tay anh ta.
“Coi chừng anh ta chính là nhân viên công tác phụ trách xét duyệt người vào thành phố đó, cứ làm mấy chuyến như vậy thì đội ngũ có thể đi nhanh được mới là lạ.” Vinh Quý lầm bầm với Tiểu Mai.
Ngay khi đến lượt bọn họ thì phía cuối đội ngũ chợt vang lên một tiếng hét lớn.
À phải, bây giờ hai người Vinh Quý đang đứng ở mười vị trí đầu trong hàng ngũ, phía sau bọn họ là một hàng người dài.
Khoảng cách hơi xa nên Vinh Quý không nhìn rõ, cũng may trên đầu Đại Hoàng là Địa Trung… à không, là cửa sổ trời, vậy nên cậu bèn leo lên, lúc này mới thấy được ở đó xảy ra chuyện gì.
Chẳng biết từ khi nào mà một con zombie đang lảo đảo đi ra khỏi rừng rậm, không những đi tới mà nó còn xếp hàng.

Người xếp hàng đằng trước cũng xúi quẩy, hắn ta vốn đang sốt ruột vì hàng dài, nhưng lại cảm thấy người phía sau cứ cọ lên người mình hoài, chẳng những cọ mà còn nhễu nước miếng lên cổ hắn ta nữa chứ.
Người đàn ông đó cũng quyết đoán quay lại định nói một trận, vừa quay đầu thì đối diện với hắn ta là một chị gái zombie máu me nhễu đầy cổ.
Dù là đàn ông đích thực cũng không thể chịu nổi chấn động khi tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, hắn ta há miệng hét lớn.
Mỹ nhân nhà gỗ lại xuất hiện, lần này, ngoài anh ta ra thì còn có mấy người mặc quần áo rất dày, bọn họ quyết đoán trói gô zombie đó lại rồi kéo về rừng rậm.
Vinh Quý nhìn thấy tất cả: “…”
Cậu quay sang thì nhìn thấy Tiểu Mai thờ ơ bám trên nóc xe.
Không biết từ khi nào mà Tiểu Mai cũng leo lên đây đứng xem náo nhiệt cùng với cậu.
“Mọi người cẩn thận một chút, chỉ cần không bị cắn thì sẽ không có gì nghiêm trọng đâu.” Mỹ nhân bán hàng rong cười tủm tỉm nói với người trong đội ngũ.
“Nếu bị cắn thì sao?” Có người lớn tiếng hỏi một câu.
Mỹ nhân bán hàng rong cười híp mắt nhìn về phía hắn.
“Vậy phải lập tức cắt chỗ đó đi, chúng tôi sẽ cung cấp thuốc trị thương tốt nhất ở thành phố Cicero, tay chân giả tốt nhất do nhà chế tạo ở thành phố Yedham hoặc Prune cho anh.”
Đội ngũ lập tức trở nên ồn ào.
“Thuốc bất lão, nguyên lý phát minh lúc đầu là sử dụng dược vật để kích hoạt tất cả tế bào trong cơ thể, khiến cho chúng lại duy trì ở trạng thái hướng lên.”
“Mục đích ban đầu giống với tên thuốc, đó là duy trì thanh xuân mà thôi.” Tiểu Mai ở bên cạnh Vinh Quý chợt nói.
“Nhưng sau khi dược vật được chế tạo ra thì đã xảy ra biến dị, người dùng thuốc đúng thật là có thể duy trì thanh xuân, nhưng sau khi bọn họ chết thì hậu nhân chợt phát hiện, tổ tiên được chôn cất đã trở về.
“Không có tim đập, máu cũng không ấm nóng, di chuyển lại chậm chạp, đại não không có suy nghĩ… Nhưng bọn họ đã trở về rồi.”
“Và sau đó, năm người sử dụng thuốc bất lão cũng xảy ra tình huống tương tự.

Lúc này mọi người mới ý thức được, thuốc bất lão không chỉ là thuốc bất lão, mà nó đã trở thành thuốc bất tử.”
“Đốt cháy cũng vô dụng, giết chết cũng vô dụng, thậm chí phân thây cũng vô dụng… những người này đã trở thành người bất tử.

Bởi vì thuốc này do các nhà bào chế thuốc ở thành phố Cicero làm ra nên người thân của người bất tử rất phẫn nộ, toàn thể cư dân đã đệ đơn với tư cách là bị cáo lên tòa án.”

“Kết quả sau khi cân nhắc của thành phố Thiên Không là để gia quyến chôn cất thi thể của người đã khuất ở bên ngoài thành phố Cicero.

Người dân ở Cicero không được phép ra khỏi thành phố, mãi đến khi nghiên cứu ra thuốc giải của thuốc bất lão mới thôi.”
“Trên đây là kết luận sau khi hỏi han nhân viên công tác trong nhà gỗ.” Tiểu Mai bình thản nói.
Chuyện này còn chi tiết hơn cô bé loli kia kể nữa, không hổ là Tiểu Mai – Vinh Quý há miệng nhìn anh rồi liên tục gật đầu.
Nhưng mà…
Mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Từ khi còn ở thành phố Yedham thì Tiểu Mai đã tìm hiểu “thành phố bán dịch dinh dưỡng cường lực chất lượng tốt”, và kết quả hàng đầu chính là thành phố Cicero.
Trong trí nhớ của anh, hoàn toàn không có thành phố ngầm nào tên “Cicero” cả.
Đối với loại tình huống này, lời giải thích duy nhất đó chính là khi anh đặt chân đến thành phố Thiên Không và học lịch sử về các thành phố thì Cicero đã không còn tồn tại nữa rồi.
Sau đó, anh tìm tòi trong trí nhớ lưu trữ của mình một lần, rốt cuộc nhìn thấy phần tự thuật về “thành phố Cicero” trong một quyển du ký.
Trên đó viết: “Ngày x, tháng x, năm x, anh ta mua được thuốc dạ dày rất tốt tại thành phố Cicero, nhưng mấy tháng sau quay lại thì toàn bộ thành phố đã không còn tồn tại nữa.”
Thời gian thành phố Cicero biến mất không có bản ghi chép, nhưng thời gian mà người kia đến mua có ghi lại.
Từ giờ đến lúc đó còn ba tháng.
Có nghĩa là trong khoảng thời gian này, có lẽ thành phố Cicero vẫn còn an toàn, và ba tháng sau… một chuyện gì đó sẽ xảy ra với nơi này, đủ để khiến một thành phố biến mất khỏi dòng lịch sử.
Trước khi thời khắc ấy tới, anh phải tìm được dịch dinh dưỡng cường lực và mang Vinh Quý rời đi.
Bên trong đôi mắt nhuốm màu của bầu trời phản chiếu hình ảnh của đám người phía trước.

Tiểu Mai quay sang nhìn người máy Vinh Quý vẫn đang xem náo nhiệt, anh cúi đầu rời khỏi cửa sổ trời rồi trở về chỗ ngồi.
Đến lượt bọn họ vào thành phố rồi.
Sau khi đưa thẻ thông hành cho nhân viên xét duyệt và xác nhận thông tin xong thì Đại Hoàng lập tức chở hai người đi vào nội thành của Cicero.

Tác giả có lời muốn nói:
Gần đây lại bị cảm, đầu óc như hồ nhão nên số chữ không nhiều như lúc trước.
Chủ yếu là tôi lo đầu óc không được tỉnh táo ảnh hưởng nội dung cốt truyện ~
Cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn chờ nha ~

V: Tự nhiên cái nổi da gà..