Ngày Yên Nghỉ

Chương 67: Chương 67





Edit + Beta: V
Vinh Quý kéo Tiểu Mai về phòng làm việc, cậu quyết định giúp anh thu thập đồ đạc một phen.

Hình như Tiểu Mai hơi choáng, anh không có phản ứng gì mà để mặc cậu kéo qua, cũng khó trách, đứa bé đáng thương này…
Vinh Quý sờ đầu nhỏ của Tiểu Mai một cách trìu mến, cậu ôm anh lên ghế, sau đó phối hợp với bốn người trợ thủ thu xếp đồ đạc giúp anh.

Hễ là thứ gì cậu thấy tốt, nhất là dụng cụ thì Vinh Quý đều cầm lên, nhưng đáng tiếc là cậu không rành mấy thứ này cho lắm, rất nhiều vật liệu đáng giá xém xíu bị cậu bỏ qua.

Nhưng may là có Tiểu Mai và bốn trợ thủ đắc lực ở đó nên bọn họ lập tức giúp đỡ Vinh Quý chuyển những vật liệu quý giá suýt nữa bỏ sót ra ngoài.

Những thứ này chỉ là một phần nhỏ, không lâu sau, bọn họ cầm hợp đồng bồi thường mà Vinh Quý ký với Giám đốc đến trước cửa kho vật liệu.

Tưởng chừng phải lý luận một phen thì đối phương mới đồng ý đưa đồ, nhưng không ngờ nhân viên gác kho trông thấy bọn họ thì lập tức đi chuẩn bị vật liệu trên danh sách ngay.

“Vừa rồi tôi cũng phá cửa với mấy cậu đó ~” Nhân viên gác kho đưa một xe đẩy vật liệu đầy tràn cho Vinh Quý, anh ta còn chớp mắt vài cái nữa.

“Ha ha, cảm ơn anh! Cảm ơn!” Còn có thể nói gì nữa đây? Vinh Quý chỉ có thể nói cảm ơn mà thôi.

Và thế là bọn họ thuận lợi lấy được vật liệu quý gấp mấy chục lần vật liệu mà Tiểu Mai dùng để chế tạo ra hình người kia.

Tài khoản còn có thêm 2 triệu điểm tích lũy nữa.

Vinh Quý đặt Tiểu Mai lên chỗ cao nhất của đống vật liệu rồi kéo xe, cậu nói tạm biệt với bốn nam người lùn.

“Cảm ơn các anh! Tạm biệt nha! Tạm biệt! Hy vọng sau này các anh có thể thuận lợi trở thành thợ rèn cấp ba, tiền đồ rộng mở!” Vinh Quý không nói lời chúc phúc hoa lệ gì, cậu chỉ có thể nói những lời chúc thực tế nhất ra.

“Cũng cảm ơn thầy Tiểu Mai, trong khoảng thời gian qua thầy ấy đã dạy chúng tôi rất nhiều!” Bốn nam người lùn lập tức nói.

Hình như bọn họ còn định nói gì đó với Tiểu Mai đang ngồi trên đống vật liệu, nhưng chỉ hé môi chứ không nói ra.

Bọn họ chỉ có thể dốc sức vung vẩy cánh tay ngắn và cường tráng của mình.

Jack mang theo tiểu đội búa tạ của mình tới giúp đỡ Vinh Quý chở hàng hóa, sức của bọn họ có thể sánh bằng một nhóm thợ rèn lớn, không cần cánh tay máy của Đại Hoàng hỗ trợ, bọn họ nhanh chóng chất đủ loại đồ vật lên thùng xe.

Chỉ có Tiểu Mai ngồi trên cao là không ai dám di chuyển, cuối cùng Vinh Quý đến ôm anh xuống, lúc này mấy người lùn mới dám chuyển mớ vật liệu còn lại đi.

Ngay cả vật liệu trên xe đẩy cũng vậy, bọn họ chất lên nóc xe và tìm dây thừng buộc chặt lại.

“A Quý, ba ngày sau tớ và Jack sẽ kết hôn, cậu nhớ đến tham dự hôn lễ của tụi tớ nha…” Những lời này là Lily nói với Vinh Quý, nhóm đàn ông thì loay hoay với khí thế ngất trời, còn nhóm các cô gái thì đứng bên cạnh nói chuyện với cậu.

“Được, tớ và Tiểu Mai nhất định sẽ đến!” Vinh Quý lập tức đồng ý.

“Sắp xếp đồ xong hết rồi đây ~!” Jack đứng phía sau lớn giọng hô.

“Ấy, cảm ơn anh nhé!” Vinh Quý nhanh chóng đáp lời.

Hình như Lily còn muốn nói điều gì đó, nhưng cô chỉ ngập ngừng chứ không nói ra.

“Tụi tớ về trước đây.

” Vinh Quý nhìn Tiểu Mai yên tĩnh được cậu đặt ngồi ở ghế phó lái, sau đó nói với nhóm người lùn.

“Ừ, Đại Hoàng lái chậm một chút nha, trên người cậu có nhiều đồ lắm đấy.

” Cuối cùng, Lily nói với Đại Hoàng.



Là Đại Hoàng lái chứ không phải Vinh Quý, mọi người biết từ lâu rồi.

Vinh Quý: “…”
Đại Hoàng khởi động.

Sau khi bóng dáng của các người lùn biến mất khỏi kính chiếu hậu thì bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.

“Phù…” Mãi đến lúc này, Vinh Quý mới thở dài một hơi.

Sau đó, cậu quay sang nhìn Tiểu Mai bên cạnh: “Tiểu Mai ơi, cậu thấy sao? Kỹ năng diễn xuất của tớ không tồi chứ?”
Tiểu Mai luôn im lặng rốt cuộc cũng quay đầu lại.

Vinh Quý thấy được trong mắt Tiểu Mai hiện lên một dấu chấm hỏi.

Cậu bèn cười he he.

“Hồi đó làm diễn viên quần chúng tớ đã diễn qua nhiều loại vai lắm đấy, không phải vì trông tớ đẹp hay sao? Diễn người qua đường Giáp hay người qua đường Ất thì lãng phí quá, vậy nên tớ luôn nhận được mấy vai quần chúng tốt hơn những người khác đó ~”
Vinh Quý chỉ bản thân, sau đó cười gian xảo: “Tớ còn diễn vai luật sư nhiều lần rồi đấy ~”
“Hồi nãy tớ trổ tài diễn xuất á.


“Thế nào? Cậu thấy sợ chưa? Ha ha ha ~ xem phản ứng của cậu kìa, nhất định là sợ rồi đúng không!”
Tiểu Mai vẫn im lặng, và Vinh Quý vẫn liên tục nói chuyện bên cạnh.

Đừng thấy bình thường Vinh Quý hay quên, nhưng ở mặt diễn xuất thì trí nhớ của cậu vô cùng tốt.

Cậu còn diễn nhân vật lúc trước ra cho Tiểu Mai xem, đều là dạng vai không có lời thoại hoặc có tối đa ba câu, nhớ rõ lời thoại ở năm đó đã khó rồi, vậy mà Vinh Quý còn nhớ luôn cả biểu cảm và động tác của nhân vật nữa.

Cậu diễn giống như đúc khiến Tiểu Mai lại xuất hiện ảo giác, dường như anh nhìn thấy rất nhiều Vinh Quý nhưng không phải Vinh Quý vậy.

Thấy Tiểu Mai tập trung toàn bộ lực chú ý lên người mình thì lúc này cậu mới yên tâm và dám đề cập chuyện vừa rồi với anh.

“Hóa ra hôm nay cậu kêu tớ qua là để đổi cơ thể à?”
Tiểu Mai nhìn cậu rồi gật đầu.

Sau đó Vinh Quý tiếp tục nói: “Hình người bị bán đi chỉ có một, vậy cậu chỉ làm mỗi cơ thể cho tớ thôi sao?”
Tiểu Mai lại gật đầu.

“Cái cậu này, cậu không định làm cơ thể cho mình và chỉ làm cơ thể cho tớ thôi à?”
Thấy Tiểu Mai định gật đầu nữa thì Vinh Quý bèn duỗi ngón tay ra chọt trán anh một cái.

“Đồ ngốc! Nếu làm thì phải làm hai cái, chỉ làm một cái thì tớ không đổi đâu.


“Chỉ có một cơ thể thì chi bằng bán đi cho rồi, sau đó tụi mình mua hai hình người tốt một xíu, mỗi người một cái.


“Nhưng mà, cơ thể kia thật sự xinh đẹp như vậy sao? Ừm… Tiểu Mai ơi, tớ hơi hiếu kỳ á, cậu có ảnh chụp không? Có thể cho tớ nghía một cái không dạ?”
Vinh Quý vẫn là Vinh Quý, mới đầu vì lo lắng cho tâm trạng của Tiểu Mai nên cậu cẩn thận không dám đề cập đến chuyện hình người kia, nhưng sau khi phát hiện tâm trạng anh ổn định rồi thì cậu mở màn câu hỏi đầu tiên ngay, và tiếp đó là các câu hỏi sâu khác nữa.

Tiểu Mai: “…”
Tiểu Mai giơ cổ tay lên, Vinh Quý lập tức hiểu ý dỡ cổ tay mình xuống lộ ra cổng truyền phía dưới, và “bụp” một tiếng, cậu cắm giắc của Tiểu Mai vào.

Sau đó Vinh Quý nhìn thấy một hình người vô cùng xinh đẹp.

Cậu không nói nên lời hồi lâu.

Ngây người cả buổi, lúc hồi thần lại thì cậu thở một hơi thật dài.


“Hơi giống với tớ năm đó, nhưng vẫn còn kém một chút.


“Hì hì hì, Tiểu Mai nè, xem ra cậu có lén quan sát tớ nhỉ ~”
Vinh Quý cười gian manh.

Tiểu Mai liếc nhìn cậu rồi quyết đoán rút giắc cắm ra, sau đó thu cổ tay về.

Anh nhét cổ tay vào giữa đầu gối của mình.

Sau đó…
Anh cảm giác mình bị ôm lấy.

Vinh Quý nghiêng người sang và cho Tiểu Mai một cái ôm.

“Cảm ơn cậu, Tiểu Mai, tuy không nhận được quà nhưng tâm ý của cậu tớ nhận được rồi.


“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn…”
Vinh Quý không biết nói gì cho phải, cậu chỉ có thể cúi đầu to xuống cạnh Tiểu Mai và lặp lại lời cảm ơn của mình.

Sau đó, Vinh Quý im lặng.

Rõ ràng đang im lặng nhưng cảm xúc bao phủ trên người Vinh Quý lại dịu dàng như vậy, dù Tiểu Mai là người không nhạy với cảm xúc nhưng anh cũng nhận ra, trạng thái lúc này của Vinh Quý hẳn là…
“Cậu khóc.

” Tiểu Mai hơi nghiêng đầu.

Đây là một câu khẳng định.

Thốt ra câu kia xong, anh cảm thấy hơi khó tin.

Không phải đây là người máy ư? Sao người máy lại biết khóc được?
Nhưng mà…
Vinh Quý lại nhẹ nhàng gật đầu.

“Tớ rất vui, nhưng cũng rất buồn…”
“Hình người mà Tiểu Mai vất vả, cực khổ chuẩn bị lại bị người ta trộm đem đi bán mất, tớ đau lòng lắm…”
Vinh Quý thẳng thắn nói cảm xúc trong lòng mình ra.

Tiểu Mai bất động.

Anh để mặc Vinh Quý không ngừng “khóc”, mặc đầu cậu “khóc” mà gõ nhẹ vào vai mình, anh cứ lặng yên và ngây ngốc.

Vinh Quý “khóc” rất lâu, cậu vừa “khóc” vừa hỏi thăm Tiểu Mai một vài vấn đề.

Vấn đề vô cùng đơn giản, đó chính là: “Tiểu Mai không buồn sao?”, “Tiểu Mai không đau lòng sao?”, “Tiểu Mai không tức giận sao?”…
Tiểu Mai… Tiểu Mai…
Lúc nghe Vinh Quý gọi từng tiếng “Tiểu Mai” thì Tiểu Mai…
Rốt cuộc anh cũng cảm giác được cảm xúc màu đen chiếm giữ trong lòng mình rất lâu dần dần tiêu tán.

Anh ngẩng đầu, sau một hồi im lặng mới thấp giọng nói: “Tức giận.



“?” Đó giờ đã quen câu hỏi của mình không ai trả lời, hôm nay Tiểu Mai chợt đáp lại khiến Vinh Quý không kịp phản ứng.

Tiểu Mai lại nói tiếp…
“Tôi vừa mới tức giận.


“Có lẽ những người kia tức giận là bởi vì tôi, khi nãy cậu phẫn nộ cũng có thể là bởi vì tôi.


“?” Tiểu Mai nói thật kỳ quái, Vinh Quý tỏ vẻ mình không theo kịp suy nghĩ của anh.

Cậu vịn bả vai Tiểu Mai ngẩng đầu lên, ngây thơ nhìn anh.

“Cậu nói vậy là sao? Mọi người tức giận thay cậu cho nên mới đập phá xưởng, còn đánh tên khốn kia một trận nữa đó.

” Vinh Quý nghiêng đầu.

Tiểu Mai tiếp lời: “Bọn họ đập phá xưởng là vì tôi muốn phá nát chỗ đó, bọn họ đánh người là vì lúc ấy tôi muốn giết chết đối phương.


Vinh Quý càng mơ hồ nhìn anh.

“Chuyện này… không phải giống lời tớ nói sao?”
Tiểu Mai lắc đầu.

Vinh Quý thấy anh ra vẻ thần bí như vậy thì suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc, cậu miễn cưỡng dời mạch suy nghĩ của mình theo: “Chẳng lẽ… ý cậu là… bọn họ vốn không có ý định kia, mà là do bị ý chí của cậu ảnh hưởng nên mới làm ra loại hành vi đó, phải không?”
Lúc này Tiểu Mai nhẹ nhàng gật đầu.

“Cậu sợ không?” Anh còn hỏi như vậy.

Vinh Quý: “…”
Vinh Quý dùng vẻ mặt như đang nhìn kẻ tâm thần nhìn Tiểu Mai.

Giống như mấy trạch nam yếu đuối luôn mộng tưởng mình có thể cứu vớt thế giới… cậu nhớ đến mấy quyển tiểu thuyết huyền huyễn xem qua trước đây.

Vinh Quý nhìn Tiểu Mai nhỏ nhắn, xinh xắn và yếu đuối, cậu đồng tình sờ lên đầu anh.

“Không sợ.


“Với lại, cậu suy nghĩ nhiều rồi, mọi người làm như vậy là vì họ cho rằng đối phương sai, họ thích cậu, tôn kính cậu, suy nghĩ cho cậu cho nên mới phẫn nộ, họ muốn đánh người là vì người kia đáng ăn đòn.


Thấy Tiểu Mai vẫn mang vẻ mặt mối thù cay đắng thì Vinh Quý lại nói: “Cậu không tin thì chúng ta làm thí nghiệm nhé.


“Bây giờ bắt đầu, trong lòng cậu ra lệnh cho tớ là: tớ ghét cậu đi.


Dứt lời, Vinh Quý nhìn thẳng vào Tiểu Mai.

Lần đầu tiên Tiểu Mai bị Vinh Quý nhìn chằm chằm mà muốn xoay mặt sang chỗ khác.

Nhưng lúc này đây Vinh Quý không cho phép anh phản kháng.

Cậu dùng hai tay sờ lên hai má của Tiểu Mai và giữ chặt đầu anh lại, bắt buộc hai người phải đối mắt nhau.

“Nhanh nào, nhanh ra lệnh cho tớ ghét cậu đi.


Vinh Quý lặp lại hai lần, sau đó Tiểu Mai run rẩy nhìn cậu hồi lâu.

Cậu cảm thụ trong đầu mình một phen, sau khi xác nhận không xảy ra chuyện gì cả thì kiên định nhấn nhá từng chữ: “Tớ, thích, cậu.


Dứt lời, cậu đến gần và nhẹ nhàng chạm môi lên giữa trán của Tiểu Mai.


Cậu cho anh một cái hôn nhẹ nhàng.

Làm xong xuôi thì Vinh Quý cười hì hì, cậu gảy trước ngực cả buổi mà không được thì bèn tìm cái tua-vít thập tự bên trong túi đeo của Tiểu Mai rồi ra sức nạy, rốt cuộc ngăn đựng đồ cũ kỹ cũng mở ra được.

Vinh Quý lấy một cái hộp gỗ ra rồi đưa cho Tiểu Mai, cậu nói: “Quà cho cậu nè, mở ra nhìn xem.


Qua hồi lâu Tiểu Mai vẫn không động đậy thì Vinh Quý bèn ngẩng đầu nhìn, cậu phát hiện Tiểu Mai lại ngơ ngác nữa rồi.

Vinh Quý thở dài, cậu đành phải tự mở hộp gỗ ra.

Hai viên bảo thạch màu lam thình lình xuất hiện trước mắt hai người.

“Màu tựa bầu trời và hồ nước… là màu mắt của Tiểu Mai!”
“Tớ không thể mua cho Tiểu Mai vật liệu tốt hơn nên chỉ có thể cố gắng tìm đôi mắt thích hợp với cậu mà thôi.


“Tiểu Mai, đây là đôi mắt cơ thể mới của cậu, thế nào? Có thích không?”
Vinh Quý liến thoắng nói xong thì nở nụ cười với Tiểu Mai.

Cậu cười vô cùng tự tin, tựa như khẳng định Tiểu Mai sẽ không nói lời chối bỏ vậy.

Tiểu Mai: “…”
Anh nhìn khoáng thạch màu xanh da trời trong lòng bàn tay mình, nhìn cực lâu.

Anh cảm thấy ngực mình hơi nóng lên.

Tiểu Mai duỗi tay ra muốn sờ lên ngực, nhưng chiếc hộp trong ngực nặng như vậy, vì lo hộp rơi nên anh vội vàng đặt nó lên đầu gối.

Một tay đặt lên hộp và một tay nhẹ nhàng sờ lên ngực.

Rõ ràng không có trái tim nhưng giờ phút này, anh lại cảm thấy hình như chỗ ấy có động tĩnh.

Nó bắt đầu từ khi Vinh Quý nhìn chăm chú và nói “tớ thích cậu” với anh.

Trái tim không tồn tại bắt đầu nhảy lên.

Nhưng mà… câu tớ thích cậu kia…
Rõ ràng không làm gì cả.

Vừa nãy… rõ ràng anh không nghĩ gì cả.

Vinh Quý phải nói một câu “tớ ghét cậu”, một câu rất bình thường nhưng mà…
Trong đầu anh trống rỗng.

Anh không muốn Vinh Quý thốt ra những lời này, cho nên anh không nghĩ gì cả, và Vinh Quý nói lời ngược lại kia… thật ra chỉ là một câu bình thường mà thôi…
Nhưng mà…
Trái tim… động rồi.

Trái tim không tồn tại… đã rung động.

Tiểu Mai sờ lên lồng ngực của mình rồi buông tay xuống, hai tay đặt cùng nhau và đặt lên chiếc hộp trên đầu gối.

Bắt đầu từ giờ phút này, hình như có gì đó không giống với lúc trước.

“Thích.

” Tiểu Mai cúi đầu nhìn chiếc hộp trong tay, anh thấp giọng nói.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
A Quý (nhìn xung quanh): Ây da, hóa ra chúng ta về đến nhà rồi ~ chúng ta đứng dưới lầu nói lâu ghê ta ơi ~
Đại Hoàng: →_→ Về tới từ lâu rồi, từ cái hồi mà hai người xoắn xuýt chuyện thích hay ghét đó.

—.