Ngày Yên Nghỉ

Chương 123: Trồng cỏ thì thầm và theo sau




Edit + Beta: V

Ellen không ngồi trên sô pha lâu, dù căn phòng ở tầng thấp nhất của địa ngục này khác hẳn so với tưởng tượng của hắn, nhưng hắn vẫn tỉnh táo nhớ rõ nơi đây là nhà tù.

Giơ thẻ thang máy trong tay lên, Ellen nói: “Cũng không còn sớm nữa, ông nên rời đi thôi.”

Vinh Quý nhanh chóng đứng lên, cùng Tiểu Mai tiễn Ellen đến cửa thang máy, cậu vốn định đưa Ellen lên trên nữa, nhưng đối phương lại từ chối.

“Nơi này là thành phố Sao Trời, ông rành rẽ hơn tụi con nhiều, tụi con cứ ở đây thu dọn đi.” Ellen dừng một chút rồi nói: “Lần giao hàng kế tiếp của ông là bảy ngày sau, đúng giờ này luôn, cũng ở quán bar tầng 99 mà hôm nay chúng ta tới. Nếu tụi con muốn hỏi thăm chuyện gì thì có thể tìm Giám đốc quán bar để trao đổi.”

“Là quý cô xinh đẹp mặc váy đen, dáng người cũng đẹp đó sao ạ?” Vinh Quý xác nhận lại.

Ellen lại dừng một lát, hồi lâu thì bật cười: “Đúng vậy, là cô ấy, cổ tên Cát Cát.”

Vinh Quý lập tức gật đầu, nghiêm túc nhớ kỹ cái tên này, sau đó lưu luyến không rời nhìn Ellen đi vào thang máy rồi quẹt thẻ, lúc cửa thang máy khép hẳn lại thì chỉ còn hai người máy nhỏ đứng giữa lồng giam tứ phía là kim loại màu bạch kim.

“Có hơi trống trải ha ~” Vinh Quý nhìn xung quanh một lượt rồi bình luận.

Tiểu Mai nhẹ nhàng gật đầu.

Suốt hành trình đồng hành cùng Vinh Quý, nơi lưu trú của hai người chưa từng trống trải đến vậy, dù mới đầu có cũ kỹ thế nào thì dưới sự chỉ huy của Vinh Quý, nơi đó nhất định sẽ đầy ắp đồ đạc, nhộn nhịp không thôi.

“Tụi mình về dọn dẹp đồ đạc nha?” Vinh Quý đề nghị.

Tiểu Mai gật đầu, hai người sóng vai nhau đi đến cánh cửa chạm khắc màu đen, ở nơi đó, bọn họ nhìn thấy Đại Hoàng đáng thương đang đậu trước cửa.



Đầu xe của nó to hơn cánh cửa một chút nên không vào được.

Vinh Quý bèn vỗ mông Đại Hoàng: “Đại Hoàng ới, vóc dáng của cậu to quá à ~ cửa nhà bà Glara không có bự như vậy, cậu chịu khó ở ngoài nha.”

“Cơ mà tớ không để cậu chịu khó lâu quá đâu, tớ và Tiểu Mai bắt đầu dọn dẹp liền đây, dọn dẹp xong thì ở ngoài sẽ vô cùng xinh đẹp á ~”

Âm cuối còn mang theo chút âm run đáng ngờ, Tiểu Mai liếc mắt nhìn cậu, anh mở cốp xe của Đại Hoàng lên chứ không nói gì, sau đó bắt đầu dọn hành lý xuống.

Anh không hỏi Ellen làm cách nào để rời khỏi thành phố Sao Trời khi không có xe, bởi vì anh biết nhất định hắn có cách. Cũng như Ellen chỉ để lại ngày đến đây lần sau và thông tin liên lạc chứ không nói cho bọn họ biết làm thế nào để đi đến tầng 99 vậy, vì hắn tin bọn họ sẽ tìm được cách.

Nói ra thì có chỗ hơi lạ, rõ là mới quen biết chưa lâu, ấy vậy mà lại có điều gì đó “tin chắc” giữa bọn họ, đúng là… một trải nghiệm mới lạ.

Vừa đem chậu trồng đậu đất và hoa tím xuống, Tiểu Mai vừa nghĩ.

Anh cảm thấy hơi mới lạ vì một người không quá quen thuộc lại mang đến cảm giác “tin chắc” như vậy trong lòng mình, Tiểu Mai dời mắt sang Vinh Quý đang dọn chậu hoa, anh nghĩ, nhưng hình như ngay từ ban đầu, Vinh Quý đã có loại cảm giác “tin chắc” này rồi.

Khác với anh, sự tín nhiệm của cậu đối với những người khác đến một cách tự nhiên, trong lòng Vinh Quý không có bất kỳ băn khoăn gì, cậu cũng không hề lo lắng khi đang ở tầng chót của địa ngục mà chỉ chuyên tâm với việc trong tay.

Lo lắng, sợ hãi là vô nghĩa, thay vì lãng phí thời gian cho những cảm xúc vô dụng này thì chi bằng làm tốt chuyện trước mắt – Tiểu Mai bỗng nghĩ đến một câu có thể hình dung chuẩn xác hành động hiện tại của Vinh Quý.

Sau đó…

“Úi! Tiểu Mai ơi, ông Ellen về như nào á? Tớ mới vừa nhớ ra, ông ấy ngồi trên Đại Hoàng nhà ta tới đây, hiện Đại Hoàng đang ở chỗ này, vậy làm sao ông ấy ra ngoài được đây?” Dọn sạch mấy chậu hoa tím lớn xong, Vinh Quý bỗng trưng ra vẻ mặt lo lắng.

Tiểu Mai: =-=

Vậy là, không phải trong lòng cậu hiểu rõ mà tin theo, mà là hoàn toàn chưa kịp nghĩ đến đấy à.

=-=

Cũng phải, Vinh Quý như này mới là Vinh Quý.

“Không cần lo cho ông ấy, ông ấy có thể an toàn rời khỏi đây một lần thì nhất định có thể ra ngoài lần thứ hai.” Đặt chậu hoa trong tay xuống bên trái bức tường kim loại, bàn tay kim loại mân mê mấy đóa hoa đang chen chúc nhau để chúng trải đều ra, Tiểu Mai quay lưng lại nói với Vinh Quý.

“Hở? Lần thứ hai? Trước kia ông Ellen đã từng chạy trốn khỏi nơi này rồi sao?” Chậu hoa trong tay Vinh Quý suýt nữa là rớt, may là cậu đứng bên cạnh Tiểu Mai, lúc quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng chậu hoa sắp rơi xuống, thế là Tiểu Mai nhanh chóng đón lấy rồi đặt ở phía đối diện với chậu hoa vừa nãy.

Hai chậu này đều là hoa tím, phải đặt đối xứng mới được – dần dà, dưới sự đào tạo của Vinh Quý, Tiểu Mai cũng có gu thẩm mỹ của riêng mình về cách bày biện, và gu thẩm mỹ hiện nay của anh là nhất định phải đối xứng.

=-=

“Tội phạm vượt ngục, cây cột đèn màu đỏ, đồ ăn được đặt cố định ở đó, cảm xúc phức tạp mơ hồ, sự quen thuộc với đường sá, không hề xa lạ với ngục Sao Trời, nhưng lại mang cảm xúc kháng cự… Khả năng 89% ông ấy chạy trốn ra từ ngục Sao Trời, hơn nữa, có 92% trong quá trình đào vong, ông ấy được cụ Vương Tom cứu giúp.”

Tiểu Mai dùng vẻ mặt bình thản nhìn hai chậu hoa tím được đặt đối xứng một cách nghiêm chỉnh ở hai bên hành lang. Ban đầu, hai chậu hoa được anh cắt tỉa thành những cành đối xứng, chúng được đặt ở cốp xe trong suốt khoảng thời gian này, vì không có thời gian di dời, môi trường sinh trưởng có hơi khác một chút nên chúng cũng trở nên khác biệt. Tiểu Mai lấy kéo nhỏ mang theo bên người cắt “cạch cạch” một tiếng, xén bớt một cành khô nào đó mọc quá dài ở chậu hoa bên phải.

Vinh Quý như đang suy tư.

“Tuy nhiên, nếu vậy thì có mâu thuẫn logic về thời gian. Dựa theo vai vế trong nhà của ông Ellen, ắt hẳn ông ấy là người gặp được cụ Vương Tom sớm nhất. Nhưng nếu là thế thì ông ấy sẽ không được cụ Vương Tom cứu giúp bên ngoài ngục Sao Trời, chắc chắn ở giữa có chuyện gì đó xảy ra, nhưng điều kiện không đủ nên không thể đoán được.” Điều chỉnh hai chậu hoa xong, xác nhận chúng lại trông đối xứng rồi thì Tiểu Mai bắt đầu đi bày biện chậu hoa khác.

Tuy hơi cạn lời với gu thẩm mỹ hiện tại của Tiểu Mai, nhưng dù sao cũng là sở thích cá nhân của người ta, hơn nữa, đối với Tiểu Mai mà nói thì có chút sở thích cũng là chuyện tốt. Cho nên Vinh Quý không ngăn cản anh mà ngược lại, cậu còn ở bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ chỗ nào không đủ đối xứng.

Chẳng qua, lúc Tiểu Mai cắt tỉa cành hoa quá mức vì theo đuổi sự cân đối thì cậu vẫn nhảy ra ngăn cản một chút.

Nghe Tiểu Mai nói xong, Vinh Quý gật đầu: “Tớ đã nói lúc ấy ông Ellen hơi lạ rồi mà, hóa ra là có chuyện như vậy ha…”

“Cụ Vương đúng là người tốt.” Cậu lại cảm khái.

“Cơ mà chuyện vai vế đảo lộn cũng không có gì, có thể trước đó cụ Vương nhặt được một đứa trẻ khác, rồi cuối cùng nhặt được ông Ellen mà ~” Vinh Quý nhún vai.

Tiểu Mai bèn nghiêng sang liếc cậu một cái: “Sao mà được? Như vậy không hợp logic.”

“Không có gì là không hợp logic hết á ~ đều là những đứa trẻ được nhặt về, mọi người không biết mình sinh ra ngày nào. Trong trường hợp này, hoặc xếp vai vế dựa theo thời gian được nhặt, hoặc đánh nhau một trận, ở chỗ bọn tớ đều làm vậy hết đó ~”

Vinh Quý lấy quá trình trưởng thành của mình ở cô nhi viện làm ví dụ: “Như tớ là thằng hai, nhưng thật ra tớ là đứa thứ tư trong đám trẻ bị bỏ rơi trước cửa.”

“Nhưng tớ không thích làm đàn em, tớ thích là đại ca, cho nên, chờ sau khi bọn tớ lớn lên thì quyết định dùng cách đánh nhau để xếp vai vế.”

“Sau đó…”

“Tớ từ thằng tư trở thành thằng hai.”

“Tớ đánh không lại Vinh Phúc.”

Vinh Quý: =-=,,

“Đau lòng quá đi mất, tớ thà làm thằng tư cho rồi, thằng tư thuận tai hơi thằng hai với bé ba nhiều…”

“Đúng rồi, cậu biết thằng hai với bé ba ở chỗ bọn tớ lúc đó có nghĩa là gì không?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Thằng hai là chỉ chỗ này nè!” Vinh Quý thẹn thùng chỉ xuống áo choàng, chỗ mặc quần nhỏ í, sau đó, vẻ mặt cậu bỗng man mác buồn: “Đương nhiên, với cơ thể hiện tại này thì không có thằng hai…”

“Còn bé ba á hả… nghĩa là kẻ thứ ba hủy diệt thế giới hai người, bồ nhí nam, bồ nhí nữ đồ đó, dù sao cũng không phải từ hay ho gì!”

Vinh Quý liến thoắng phổ cập thường thức ở thời đại của mình cho Tiểu Mai nghe.

Tiểu Mai: “…”

Tiểu Mai cạn lời, bèn cúi đầu làm việc.

Dọn hết đồ trong xe ra, chậu hoa thì đặt ở hai bên hành lang, bàn đá và ghế thì đặt ở các góc, Vinh Quý còn trải kín thảm trên mặt đất nữa! Có cái trông như chó gặm là do cậu dệt, có cái là thảm thủ công với hoa văn phức tạp do Mary và các nữ người lùn dệt, có cái trông như được làm bằng máy là  do Tiểu Mai dệt, còn có cả thảm mang phong cách đồng quê ấm áp do bà Glara dệt nữa…

Đủ loại thảm với đủ loại phong cách được đặt nối đuôi nhau, phủ kín mặt đất trụi lủi, không gian kim loại màu bạch kim vốn lạnh như băng lập tức trở nên ấm áp. Đỗ ở cuối tấm thảm hoa hòe này, thoạt nhìn Đại Hoàng không còn cô đơn như vậy nữa.

Lấy toàn bộ gia sản tích góp đó giờ ra, những thứ có thể đặt bên ngoài được thì để bên ngoài, còn không thì chuyển vào trong nhà, cuối cùng, bọn họ khiêng cơ thể của mình vào, hai người máy nhỏ bận tối mặt tối mày!

Vinh Quý không quá bận tâm chuyện cũ của Ellen, bởi vì cậu cảm thấy mình chỉ cần biết Ellen ở hiện tại là được. Cậu cũng không có suy nghĩ làm thế nào để lên tầng 99 gặp Ellen, bởi vì cậu biết chỉ cần ở bên cạnh Tiểu Mai thì hai người nhất định có thể nghĩ ra cách.

Sau khi dọn dẹp đồ đạc xong, cậu lại bắt đầu lôi kéo Tiểu Mai đi quét tước phòng. Trong phòng tích tụ nhiều bụi bặm, tuy hai người máy không sợ bụi, nhưng nhà cửa thì nên sạch sẽ.



Bà Viện trưởng luôn nói như vậy.

Sinh ra ở cô nhi viện, Vinh Quý để ý đến cảm giác có “nhà” hơn ai hết. Cho dù chỉ tạm thời cư trú một thời gian ngắn, nhưng cậu vẫn hy vọng nơi mà cậu dừng chân chính là “nhà” của mình trong khoảng thời gian đó.

Dùng máy hút bụi (← Tiểu Mai chế tạo) hút sạch toàn bộ bụi bặm trong phòng, song, Vinh Quý không đổ bỏ bụi trong hộc chứa. Cậu cẩn thận quan sát bụi đất ấy một phen: Có ánh kim loại màu bạch kim, rất đẹp.

Vinh Quý cẩn thận đổ chúng vào một chậu hoa trống, sau đó, cậu ôm chậu hoa đi tìm Tiểu Mai đang đổi bọc đệm sô pha rồi đưa anh xem: “Tiểu Mai ơi Tiểu Mai, mình dùng cái này trồng hoa nha!”

“Cậu lấy đất ở đâu vậy?” Tiểu Mai bỏ dở bọc đệm đổi được một nửa, đưa tay nhận chậu hoa, thấy màu sắc kỳ lạ của bụi đất bên trong, anh ngẩng đầu hỏi.

“Máy hút bụi hút được á!” Vinh Quý nói như lẽ hiển nhiên.

Tiểu Mai: “…”

“Trước hết khoan hãy trồng gì, tôi cần kiểm tra thành phần bên trong của nó.”

“Không thành vấn đề! Dù sao kiểm tra với trồng hoa đều do Tiểu Mai làm mà!” Lại nở một nụ cười như lẽ hiển nhiên, Vinh Quý thân thiết vỗ vai Tiểu Mai, sau đó hấp tấp rời đi.

Tiểu Mai: =-=

Đặt chậu hoa sang một bên, anh quyết định làm từng chuyện một.

Dù sao thì cũng là việc của anh.

=-=

Vinh Quý lao vào phòng tắm, hút thảm xong, cậu chuẩn bị đi cọ nhà vệ sinh. Tuy hai người máy không sử dụng phòng tắm, nhưng Vinh Quý vẫn hy vọng mỗi ngóc ngách trong “nhà” đều sạch sẽ.

Lau sàn nhà trước rồi chùi bồn tắm, lau chùi thật cẩn thận. Khi cậu kỳ cọ đến chỗ ống thoát nước trong bồn tắm thì bỗng cảm thấy có gì đó.

Không phải là tóc dài đó chớ?

Cũng phải, tóc bà Glara dài mà.

Vinh Quý khom lưng, duỗi bàn tay mang găng cao su đến chỗ ống thoát nước, miệng ống rất nhỏ, cậu chỉ với được tối đa ba ngón tay vào. Vinh Quý đã chuẩn bị xong tâm lý là sẽ kéo được một đống tóc dài khủng bố lên, cho nên, khi cậu nhìn thấy thứ mình moi ra được thì không khỏi hoảng sợ.

“Trời ạ!” Vinh Quý nhảy dựng cả lên.

Cẩn thận đặt thứ vừa moi ra trong lòng bàn tay, cậu gọi tên Tiểu Mai lần nữa rồi chạy tới chỗ anh. Đã quen với việc thỉnh thoảng Vinh Quý sẽ thế này nên Tiểu Mai bình tĩnh ngẩng đầu lên từ dụng cụ chiết xuất thành phần.

Sau đó, anh nhìn thấy trong lòng bàn tay Vinh Quý…

Một gốc… cây non màu xanh nhạt… trông có vẻ thiếu dinh dưỡng?

“Là mầm cỏ thì thầm đó! Tớ phát hiện trong ống thoát nước ở phòng tắm, tụi mình trồng nó đi!” Vinh Quý lớn tiếng nói.

Tiểu Mai… nhìn cậu, nhìn thật lâu, rồi anh dời mắt sang mầm non kia: “Trồng đi, đất mới nãy cậu mang tới vừa kiểm tra xong, thành phần an toàn, có thể dùng được.”

***

Lúc hai người máy nhỏ vội vàng trồng cỏ thì thầm thì Ellen đã thuận lợi lên tới mặt đất. Thẻ thang máy trong tay hắn có thể dùng được hai lần trong thời gian quy định, lần đầu có thể dùng nó để đi đến tầng lầu được chỉ định, lần thứ hai là dùng nó để quay về tầng 1, nếu quá thời gian quy định thì hắn sẽ bị nhốt ở đây, không thể đi đâu hết.

Trả thẻ thang máy cho cai ngục gác cổng, hắn nhanh chóng rời đi.

Không ai hỏi hắn xe đâu rồi, ở nơi đây thường xuyên có người đến và rời đi theo cách hoàn toàn khác nhau, cai ngục chứng kiến nhiều tình huống như này đến mức đã sớm thành thói quen, cũng không hỏi gì nhiều.

Tuyết bên ngoài lại bắt đầu rơi.

Quấn chặt áo lông vũ màu trắng trên người rồi lao vào trời tuyết dày đặc, Ellen nhanh chóng hòa làm một thể với bông tuyết. Khác hoàn toàn với tốc độ mà Vinh Quý thường thấy, động tác của Ellen rất nhanh.

Là tộc hút máu, tốc độ của bọn họ vượt xa người bình thường.

Nhưng với tiền đề là bọn họ có thể thành niên.

Con đường mà lúc niên thiếu hắn đi mãi không đến đích được, giờ chỉ một nhoáng là đi xong rồi.

Hắn cũng không cảm thấy rét lạnh, áo lông vũ trên người giữ ấm rất tốt.

Đút tay vào túi áo, Ellen bước đi trong gió tuyết, hắn nhanh chóng băng qua cái hồ cùng Vinh Quý bắt cá Sao Trời, lại băng qua mấy cây cột đèn nữa, sau đó trở về chỗ cây cột đèn màu đỏ. Hắn tạm dừng một lát rồi đi đến dưới cây cột đèn màu đỏ nhìn một phen, phát hiện không thấy bóng dáng của đứa bé kia nữa, Ellen mỉm cười, sau đó tiếp tục bước nhanh về phía trước.

Lại di chuyển như vậy một khoảng thời gian, hắn bỗng nhiên dừng lại.

Phía trước, một bóng dáng thấp bé mặc áo lông vũ đang gian nan bước đi trong tuyết. Tuyết lớn như vậy, song cơ thể cậu ta lại đơn bạc, thoạt nhìn có thể bị thổi bay bất kỳ lúc nào.

Nhưng dù là vậy, cậu ta vẫn kiên định đi về phía trước.

Lẳng lặng nhìn thiếu niên một cái, Ellen bước chậm lại.

Từ xa, duy trì một khoảng cách để không bị phát hiện, hắn theo sau thiếu niên nọ.



Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay, hiếm khi Tiểu Mai nghĩ A Quý thông minh.

Nhưng mà…

=-=

A Quý nhanh chóng để anh nhận thức rõ hiện thực.



V: Toy hiện hình rồi đây các mẹ =)))) Nhìn hai bạn chẻ dọn nhà mà tự thấy hổ thẹn, vì toy gấc lười =)))