Ngày Yên Nghỉ

Chương 122: Món quà của bà glara




Edit + Beta: V

Thời gian đóng mở của cửa thang máy ở nơi này bị hạn chế nghiêm ngặt, nó nhanh chóng khép lại, nháy mắt, xung quanh ngoại trừ ánh sáng từ đèn pin trong tay Tiểu Mai ra thì không còn bất kỳ nguồn sáng nào nữa.

Bây giờ bọn họ đang gần thang máy, những nơi có thể sử dụng đèn pin chiếu đến đều là bề mặt kim loại. Trần nhà kim loại, vách tường kim loại, có cả sàn nhà cũng được chế tạo từ kim loại nữa. Chiếu về phía trước nữa thì không thấy rõ lắm, hình như đối diện cửa thang máy là một hành lang rất dài.

“Tuy ông chưa từng đến ngục Sao Trời, nhưng cũng chưa từng xuống tới tầng thấp như vậy đâu.” Đứng bên cạnh hai người máy nhỏ, giọng nói trầm thấp mà êm tai của Ellen vang lên trong bóng tối: “Có hơi bất ngờ đấy.”

“Chuyện này… con… con cũng hơi sợ…” Vinh Quý bám chặt lên người Tiểu Mai, cậu không quên đáp lời Ellen: “Hóa ra nhà của bà Glara ở tầng thấp như vậy…”

“Nhưng mà, nghĩ kỹ lại thì cũng không có gì bất ngờ lắm: Có vẻ bà Glara khá thích những ngôi nhà ở nơi hẻo lánh, tuy bởi vì tối thui nên trông có hơi… đáng sợ, cơ mà sau khi mở đèn, ông sẽ phát hiện thật ra căn phòng ấy vô cùng xinh đẹp.” Mặc dù Vinh Quý hơi sốc vì chuyện tầng lầu, song, nghĩ đến việc đây là nhà của bà Glara thì lá gan của cậu lập tức quay về. Không những thế, cậu còn không kìm được mà bắt đầu biện bạch cho bà Glara.

“Bà Glara là một quý bà vô cùng tao nhã và có gu đó ạ, bà ấy có phong cách riêng trong việc trang trí nhà cửa và thiết kế sân vườn…”

Sau khi Vinh Quý nói những lời này thì cậu chợt ngẩn người: Bỗng nhiên, cậu nhớ ra nơi này là nhà tù, dù là bà Glara thì có lẽ… cũng không thể bố trí nhà tù theo phong cách lãng mạn được đâu ha?

Ấy chết! Hình như cậu lỡ nói ra luôn rồi.

“Tìm chỗ cung cấp năng lượng thôi.” Lúc Vinh Quý đang chột dạ thì giọng Tiểu Mai vang lên ở phía trước, giờ cậu mới phát hiện, không biết mình bị Tiểu Mai dẫn tới vị trí sát tường hồi nào nữa, anh kiễng chân, cố gắng với tới bảng điều khiển.

Vinh Quý vội bế Tiểu Mai lên, sau khi anh thành công chạm đến bảng điều khiển thì “tách tách” vài tiếng, không gian vốn tối đen bỗng chốc sáng trưng. Y như những gì bọn họ nhìn thấy lúc rọi đèn pin, nơi này là một hành lang với bốn mặt đều là kim loại, ở phía cuối hành lang là một cánh cửa màu đen được chạm khắc.

Cửa… chìa khóa?

Vinh Quý lập tức nghĩ đến chìa khóa trên tay mình, cậu lập tức kéo Tiểu Mai đi đến chỗ cánh cửa chạm khắc màu đen kia, Ellen theo sau bọn họ, lặng lẽ đánh giá xung quanh. Vừa nãy hắn nói thật, tầng ngầm thứ 999, đối với hắn thì đây cũng là tầng lầu trong truyền thuyết, hắn chưa từng đặt chân tới, nếu không phải lần này đưa nhóm Vinh Quý đến thì hắn không nghĩ mình lại có thể có mặt tại đây được.

Tù nhân càng hung tàn thì bị giam giữ ở tầng càng thấp, bởi vì làm thế thì độ khó khi vượt ngục càng cao, nhớ đến truyền thuyết được lưu truyền từ lâu về mấy tầng thấp nhất ở ngục Sao Trời và địa ngục, trong lòng hắn cũng vô cùng tò mò. Tuy theo sau hai người máy nhỏ, tốc độ đi cũng không nhanh, cơ mà bởi vì hắn thân cao chân dài nên có thể vừa đi theo nhóm Vinh Quý, vừa có đủ thời gian đánh giá xung quanh.

Bốn phía là vách tường kim loại mà hắn quen thuộc, nói đúng hơn là, bốn bức tường của tất cả các tầng trong “địa ngục” đều được chế tạo bằng kim loại. Đây là một loại kim loại đặc thù, vô cùng kiên cố, không dễ bị phá hư, tính kháng lực khác nhau, màu sắc kim loại khác nhau cũng dẫn đến đặc tính khác nhau. Cho tới giờ, hắn đã thấy qua màu đỏ, màu trắng, màu lam, màu tím… nhưng trước mặt lại là màu bạch kim mà hắn chưa từng thấy trước đây.

Hơn nữa…

Hắn phát hiện cái gì đó đen tuyền ở khe hở trên vách tường, Ellen híp mắt.

Không chỉ mình hắn phát hiện mà còn có Tiểu Mai nữa. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ánh mắt Tiểu Mai dừng lại trên vách tường, Vinh Quý buông tay Tiểu Mai ra, chủ động bước qua đó. Cậu vươn tay, ngồi xổm trên mặt đất, dùng ngón tay khều thứ kia. Chúng nó rất yếu ớt, chỉ hơi dùng sức một xíu là sẽ tan thành nhiều mảnh. Vinh Quý miễn cưỡng chọn ra một cái tương đối hoàn chỉnh, thoạt nhìn như nhánh dây leo…

“Là hoa tuyết cầu!” Vinh Quý lớn tiếng nói với Tiểu Mai.

“Hửm?” Hoàn toàn chưa từng nghe qua cái tên này, cơ mà thấy hai người máy nhỏ có vẻ biết gì đó nên Ellen cũng cúi người xuống.

Hắn mới vừa đi tới thì Vinh Quý đặt đoạn dây leo ngắn vào trong tay hắn như dâng hiến vật quý. Ellen không từ chối, hắn dùng hai ngón tay cẩn thận miết cành khô màu đen đó, nhìn thật kỹ.

Đây là một loại thực vật hắn chưa từng gặp qua – Ellen chốt hạ.

“Tụi con biết thứ này à?” Hắn nghiêng đầu nhìn hai người máy nhỏ.

Vinh Quý vui vẻ gật đầu: “Đây là một loại thực vật tên là hoa tuyết cầu, nó còn có một cái tên khác là cỏ thì thầm. Nghe nói ngày xửa ngày xưa, có một đôi yêu nhau nhưng không thành, thế hệ trước của bọn họ là kẻ thù truyền kiếp, áp lực từ người lớn trong nhà khiến hai người không thể đến với nhau. Chưa dừng lại ở đó, người nhà còn không cho phép bọn họ nói chuyện, gặp mặt nhau nữa, đúng là chẳng có tình người gì hết ~”

“Có lẽ cảm nhận được nỗi sầu bi của người con gái, một cái cây được cô chăm sóc tỉ mỉ bỗng dưng ngày càng dài ra. Nó vốn là một cái cây thân lùn, chỉ để trang trí trên bàn mà thôi, nhưng không biết từ bao giờ, lúc cô gái ấy không hề hay biết, rễ của nó đã mọc theo hai hướng ngược nhau, xuyên qua bàn trang điểm của cô, xuyên qua cửa sổ, xuyên qua vách tường được canh gác nghiêm ngặt giữa hai nhà, mọc dài đến phòng luyện kiếm của chàng trai. Đêm đến, lúc cô gái ở bàn trang điểm khóc thút thít vì nhớ mong người yêu thì chàng trai bỗng nhiên nghe được giọng của đối phương, anh muốn nói chuyện, ấy vậy mà cô gái cũng nghe được giọng của anh!”

“Mới đầu bọn họ còn tưởng là thần tiên hiển linh, sau mới phát hiện đây là công lao của hoa tuyết cầu mà cô gái trồng! Dây leo mọc dài ra, lá cây mọc lên từ rễ, những chiếc lá đó có tác dụng truyền âm rất tốt!”

“Sau đó, bộ phận sinh trưởng trên mặt đất nở hoa vẫn được gọi là hoa tuyết cầu, còn bộ phận vốn là rễ cây, lại có thể phát triển dài ra, còn có cả hiệu quả truyền âm thì gọi là cỏ thì thầm.”

Hiếm khi gặp được vấn đề mà mình có thể giải đáp, Vinh Quý bèn giải thích kỹ càng những thông tin mà mình biết về loài hoa này.

“Trên mặt đất… dưới mặt đất… loài thực vật này sinh trưởng cùng lúc ở ngục Sao Trời và địa ngục sao?” Ellen lắng nghe, nhưng trọng điểm hoàn toàn không đặt ở câu chuyện tình yêu mà Vinh Quý cố gắng miêu tả, hắn để ý đến hình thái của loài thực vật nọ.

Cơ mà ông ấy nói cũng có lý lắm chớ – Vinh Quý thầm nghĩ rồi gật đầu.

Vì thế, Ellen vốn định buông tay ra lại thu tay về, không vứt cành khô trong tay xuống. Hắn nhìn cành khô, rồi lại nhìn sang Vinh Quý: “Có thể cho ông cái này được không?”

Vinh Quý sửng sốt một chốc, sau đó mới nhận ra: Cái này mà Ellen nói là chỉ cành khô của cỏ thì thầm mà cậu đặt vào tay đối phương.

“Dạ… đương nhiên là được rồi ạ, cơ mà đây chỉ là cành khô mà thôi…” Ngay cả làm phân bón còn không được, nhìn thế nào cũng thấy nó không có giá trị gì hết… Vinh Quý chưa kịp nói xong thì Ellen đã khép ngón tay thon dài lại.

“Không sao cả, cảm ơn con.” Hắn mỉm cười, cất cành khô vào túi, sau đó đứng lên.

Vinh Quý và Tiểu Mai cũng đứng lên.

“Xem ra, nơi này đúng là nhà của bà Glara rồi. Bà ấy cực kỳ thích trồng cỏ thì thầm ở trên hàng rào, bà nói là loại cỏ này phát triển nhanh, hơn nữa không cần chăm sóc nhiều, lá cây còn rậm rạp, có hiệu quả cách ly rất tốt.” Thường xuyên đến vườn thảo dược phụ giúp, Vinh Quý không dám nói mình thuộc hết tất cả loài thực vật mà bà Glara trồng, cơ mà chí ít thì câu chuyện xưa ly kỳ về cỏ thì thầm thì cậu nắm chắc trong lòng bàn tay.

Tiểu Mai gật đầu ← khác với Vinh Quý, Tiểu Mai bị Vinh Quý kéo đi hỗ trợ, hai người cùng nhau phụ giúp ở vườn thảo dược, cơ mà anh thuộc nằm lòng các loài thực vật mà bà Glara trồng, chẳng những biết rõ tên của mỗi loài thực vật mà anh còn nắm được tập tính sống và cách chăm sóc của từng loại cây. Nhưng về mấy câu chuyện xưa của bọn chúng thì anh không nắm rõ như Vinh Quý.

Nhưng những chuyện mà Vinh Quý biết thì sớm muộn gì anh cũng sẽ biết, bởi vì Vinh Quý không nhịn được mà kể cho anh nghe.

=-=

Hai người máy nhỏ đi tuốt đằng trước, Ellen đi sau bọn họ một bước, còn Đại Hoàng thì đi bọc phía sau cùng, không có ai lái, nó bèn tự mình lái, chủ nhân đi tới đâu thì nơi đó cũng là chỗ nó muốn tới.

Dấu vết cành khô để lại ở khe hở trên tường bên trái chính là minh chứng cho việc bà Glara đã từng sống ở đây. Nhận ra điều này, trong lòng Vinh Quý bình tĩnh lại, lúc cậu đi đến trước cánh cửa chạm khắc màu đen thì bèn chọt Tiểu Mai rồi đưa chìa khóa cho anh, ý bảo anh mở cửa.

Dường như giữa hai người bọn họ, Tiểu Mai luôn là người phụ trách đóng và mở cửa, chỉ là một chi tiết nhỏ trong sinh hoạt thôi, nhưng lâu dần đã trở thành thói quen. Tiểu Mai nhận lấy chìa khóa, sau đó nhẹ nhàng tra vào ổ.

“Cạch” một tiếng, sau âm thanh mang theo chút rỉ sắt vang lên thì cửa mở ra.

Bên trong tối đen như mực.

Tiểu Mai không lập tức bước vào mà cất kỹ chìa khóa, đầu tiên, anh chậm rãi đẩy cửa ra, sau đó đi vào, kiễng chân, nhẹ nhàng mò mẫm ở bên trái, đó là vị trí đặt công tắc đèn điện theo thói quen của bà Glara – thường xuyên giúp bà Glara sửa đồ đạc nên Tiểu Mai nắm rất rõ các chi tiết nhỏ trong sinh hoạt của bà.

Quả nhiên, anh sờ được chốt mở ở vị trí đó, nói thật thì hình dạng của cái chốt mở kia còn hơi quen nữa. Tiểu Mai chạm nhẹ vào công tắc, sau một lúc tạm dừng ngắn ngủi, các trản đèn trong phòng sáng lên. Toàn bộ đều là ánh đèn màu cam vàng nhu hòa, đây cũng là màu đèn mà bà Glara thường dùng.

Ánh đèn vàng chiếu sáng toàn bộ không gian trước mặt ba người…

“Oa!” Người mở miệng đầu tiên chính là Vinh Quý.

Sau khi hô lên, cậu lập tức chạy nhanh vào, “uỵch” một tiếng, Vinh Quý nhảy lên chiếc sô pha lớn. Tro bụi từ thảm có thể thấy bằng mắt thường bay tung tóe lên, nếu là cơ thể nhân loại thì có lẽ lúc này, Vinh Quý sẽ hắt xì liên tục, cũng may bây giờ cậu là người máy, cho nên cậu mới hạnh phúc ôm gối, lăn lộn vài vòng trên sô pha.

Tấm thảm quen thuộc, chiếc ghế tròn quen thuộc, ghế bập bênh quen thuộc, sô pha mềm mại quen thuộc… người máy nhỏ mắt đen quen thuộc lại quen thói lăn một vòng.

Tiểu Mai không nhịn được, anh cũng cất bước đi về phía sô pha, nhưng anh không giống Vinh Quý nhào lên rồi lăn lộn mà lập tức ngồi trên chiếc ghế tròn bên cạnh.



Đây là vị trí mà anh thường ngồi nhất ở nhà bà Glara.

Thôi được rồi, có lẽ bây giờ mọi người đã đoán được, căn phòng mà nhóm Vinh Quý nhìn thấy được bố trí y xì đúc phong cách của phòng khách nhà bà Glara ở thành phố Cicero. Sự giống nhau này không phải chỉ là kích thước hay hình dáng của đồ nội thất không thôi, mà là nhất trí về mặt phong cách.

Trong mắt hai người Vinh Quý, căn phòng này mang đậm chất của bà Glara, khí chất đặc biệt biệt này khiến hai người máy nhỏ lập tức thư giãn.

Vinh Quý vô cùng tự nhiên thể hiện tâm trạng thoải mái của mình thông qua hành động, còn Tiểu Mai thì… tuy không rõ ràng như Vinh Quý, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy được anh đã thoải mái hơn rất nhiều.

Cuộc sống cùng bà Glara và Hana ở thành phố Cicero đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng hai người máy nhỏ. Trong lúc không hề hay biết, dáng vẻ ngôi nhà của bà Glara đã trở thành dáng vẻ cơ bản của “nhà” trong tâm trí của bọn họ.

“Không sai được! Nơi này chính là nhà của bà Glara.” Vinh Quý lại cọ mặt vào đệm, sau đó vô cùng nhiệt tình tiếp đón Ellen: “Ông Ellen ơi, ông đừng đứng đó nữa, ông mau ngồi xuống đi ạ ~”

Tuy có cảm giác hơi không được tự nhiên, cơ mà tiếng gọi “ông Ellen” nồng nhiệt của Vinh Quý khiến hắn cảm thấy thân thiết. Ellen bước chậm rãi tới, hắn tìm một chiếc sô pha trống rồi ngồi ở đối diện hai người máy nhỏ, trên đó có rất nhiều tro bụi nên hắn vô cùng cẩn thận ngồi xuống.

Cơ thể chìm vào sô pha mềm mại, chưa từng ngồi xuống thứ gì mềm mại như vậy khiến Ellen không quen cho lắm, sau khi điều chỉnh tư thế tương đối thoải mái, lúc này hắn mới tò mò nhưng không vồ vập mà quan sát xung quanh:

Đây là một… căn phòng mang phong cách mà hắn chưa từng thấy qua.

Phòng khách rất lớn, ở giữa đặt những chiếc sô pha bọc vải mềm mại, phía trên còn được phủ thảm thủ công có họa tiết đẹp mắt. Ngoài ra, bên cạnh sô pha còn có các loại đèn cao thấp bất đồng, ngoại hình của chúng cũng khác nhau, thoạt nhìn rất độc đáo.

Cách đó không xa là chiếc ghế dựa trông rất kỳ quái (← ghế bập bênh), nhưng cảm giác mà nó mang lại rất thoải mái, hắn muốn làm một cái cho ba của mình.

Đối diện sô pha, lướt qua hai người máy nhỏ, hắn nhìn thấy một chiếc bàn ăn hình chữ nhật, trên đó được phủ khăn trải bàn kẻ sọc, ngay cả trên ghế cũng được phủ khăn cùng màu. Nhìn xa hơn, phía sau là hành lang sâu thẳm nhưng không quá tối, hắn nhìn thấy loáng thoáng ở đó có một cánh cửa.

Ellen chưa từng thấy căn phòng với phong cách như này.

Đương nhiên, Ellen chỉ nghĩ trong đầu chứ không nói ra cảm thụ của mình, nếu hắn thuật lại kỹ càng suy nghĩ của mình cho Vinh Quý nghe thì cậu sẽ tìm một nguyên nhân chính xác cho cảm giác này của hắn:

Hương vị của người phụ nữ trong nhà.

Căn phòng của bà Glara mang một vẻ nữ tính mạnh mẽ mà đặc biệt, đây là cảm giác chỉ có thể tìm thấy ở những gia đình có người phụ nữ.

Cuộc sống trước đó tạm thời không đề cập tới, từ sau khi được cụ Vương nhặt về nhà, cuộc sống của Ellen chỉ luẩn quẩn giữa đám đàn ông, nữ giới trong nhà cũng được đám đàn ông đó chăm sóc, về lâu về dài sinh sống trong hoàn cảnh này, Ellen hoàn toàn xa lạ với sự đặc biệt kia.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc giờ phút này hắn ngồi trên sô pha mềm mại, tâm trạng cũng thả lỏng một chút. Có lẽ, so với nhà, loại trạng thái thư giãn này mới là món quà trân quý mà bà Glara ở thành phố Cicero xa xôi tặng cho bọn họ.



Tác giả có lời muốn nói:

Bắt đầu chỉnh đốn lại nè.

Có cảm giác không còn bị mắc kẹt nữa!

Cảm ơn ý kiến đóng góp của mọi người để lại ở hộp thư! Những tin nhắn này đã giúp tôi vượt qua giai đoạn viết lách khi không có bản thảo hay dàn ý.

Tôi vui lắm!



V: Toy lại ngoi lên tạm bợ đei =))))