Ngày Yên Nghỉ

Chương 105: C105: Chương 105




Edit + Beta: V

Mấy cành cây trông như những chiếc bóng vô danh đang thảnh thơi vươn mình ra khỏi bóng tối, chúng thoải mái mà tự tại giữa thiên nhiên, rồi lần lượt nở rộ đóa hoa đẹp nhất của mình trước mặt người khác.

Hoa hồng, hoa tím, hoa vàng... hoa lớn cũng có, hoa nhỏ cũng có, cánh hoa hoặc nhiều, hoặc thưa, nhưng tất thảy lại vô cùng xinh đẹp.

Bởi vì hệ thống chiếu sáng trong thành phố mở lên toàn bộ nên cường độ ánh sáng cực kỳ lớn, nhưng may mà nơi đây có thảm thực vật um tùm, có tầng tầng lớp lớp màng lọc của chúng nên ánh sáng chiếu xuống dịu lắm thay.

Vì vậy, lúc nhóm Vinh Quý mở cửa đi vào sân thì nhìn thấy bà Glara đang đan áo lông dưới ánh nắng dìu dịu, một chiếc quan tài trong suốt đặt trước mặt bà, hai cơ thể kề sát bên trong nom mờ mờ ảo ảo dưới ánh sáng.

Xùy! Quan tài gì chứ? Đó là tủ đông đấy!

Vinh Quý nhanh chóng sửa lại suy nghĩ trong đầu mình, sau đó cậu ngẩn người.

Khoan nha... "mờ mờ ảo ảo"?

Rõ ràng lúc trước trong đó toàn là dịch dinh dưỡng màu trắng đậm đặc, không nhìn thấy gì cả, vậy mà bây giờ lại có thể thấy được chút tình hình bên trong, nghĩa là...

"Tụi con về rồi đây." La lớn lên câu đó xong, Vinh Quý chạy ù tới bổ nhào vào tủ dinh dưỡng của mình.

"Nhanh vậy." Này là nói với Vinh Quý, sau đó bà chỉ tách trà nhỏ trên bàn: "Uống nước đi."

Này là nói với Hana.

"Bên kia có ghế dựa đấy." Này là nói với Tiểu Mai ~

"Mới nãy ra sân tưới nước, già cảm thấy ánh sáng hôm nay không tồi nên bèn kéo cơ thể hai con ra phơi, yên tâm, dịch dinh dưỡng cường lực không sợ ánh sáng, phơi nắng như này sẽ hỗ trợ việc hấp thu." Tuy đôi mắt không tốt nhưng cảm giác của bà lại nhạy bén, cảm nhận được Vinh Quý chạy lướt qua kéo theo một luồng gió, bà cụ biết ngay cậu đang chạy đến chỗ tủ đông, vậy nên mới giải thích một chút.

Để tiện cho việc di chuyển tủ đông mà mấy ngày nay, lúc rảnh rỗi Tiểu Mai bèn làm thêm năm cái bánh xe nhỏ dưới đáy tủ, có thể đẩy ra đẩy vào tiện cho việc đổi chỗ.

Năm ngày trước Tiểu Mai đã đổ toàn bộ dịch dinh dưỡng vào, mới đầu anh định lôi bản thân mình ra để Vinh Quý ngâm bên trong một mình, nhưng sau khi Vinh Quý nghiêm túc hỏi có phải dịch dinh dưỡng cường lực cũng sử dụng được cho cơ thể khác ngoài xác khô hay không thì cậu kiên quyết bỏ cơ thể Tiểu Mai vào bên trong.

Mấy tháng vừa rồi thành phố Cicero bất ổn, bọn họ hoàn toàn không dám lấy cơ thể ra, Vinh Quý... dù sao cơ thể Vinh Quý đã là xác khô, cũng không thể khô hơn được nữa. Nhưng cơ thể Tiểu Mai thì biến hóa rõ ràng, không xoa bóp trong thời gian dài, lại thêm việc dùng chung dịch dinh dưỡng nên má của Tiểu Mai hơi hóp lại.

Dịch dinh dưỡng cường lực có màu trắng, được chia thành hai loại: Loại thứ nhất là đưa trực tiếp vào cơ thể, loại thứ hai là cần đổ vào vật chứa và ngâm cơ thể để hấp thụ.

Khi dịch dinh dưỡng đặc sệt màu trắng đổ vào tủ đông thì Vinh Quý hoàn toàn không nhìn thấy cơ thể mình và Tiểu Mai, mặc cho cậu có vò đầu bứt tai kề vào tủ đông nhìn thì ngay cả một ngón chân cũng không thấy.

Tiểu Mai nói phải chờ dịch dinh dưỡng được hấp thu toàn bộ mới được.

Vốn cho rằng phải tốn một khoảng thời gian, nào ngờ bọn họ mới ra ngoài có một buổi sáng mà đã... đã hấp thu hết rồi sao?

Bàn tay và cánh tay máy đặt trên mặt tủ đông trong suốt, Vinh Quý dí hết cả mặt mình lên.

"Đây là dấu hiệu sắp hấp thu xong rồi." Tiểu Mai không ngồi xuống ghế dựa bà Glara dọn ra mà thong thả đi đến bên cạnh Vinh Quý, liếc nhìn tủ đông một cái, anh cho ra kết luận.

Sau đó, Hana cũng chạy te te lại.

Vinh Quý nhanh chóng che kín mắt của cô gái nhỏ: "Đừng nhìn, đừng nhìn, anh và Tiểu Mai không có mặc quần lót á!"

Tiểu Mai: "..."

Vì vậy, bà Glara bèn lấy đồ mà mình đan đến.

"Vừa kịp lúc, sáng nay rảnh rỗi nên già đan cho hai con tấm phủ tủ đông, dù sao ngày thường tủ đông cũng để không ở đó, dùng tấm phủ này có thể làm bàn trà được."

Tiền của người giàu không phải khi không mà có, bà Glara là một người vô cùng tinh tế đó ~

Tiểu Mai: "..."

Vinh Quý: Thật ra bà chỉ ngứa tay muốn đan đồ thôi... đúng không ạ?

Thầm nghĩ vậy trong lòng, Vinh Quý nhanh nhẹn giũ tấm phủ mà bà Glara đưa qua: Đây là một tấm phủ vô cùng xinh đẹp! Diện tích rất lớn, có thể che phủ hoàn toàn tủ đông, vừa y luôn!

Nhưng, mà!

Dù xinh đẹp cũng không thể che giấu được sự thật, rằng nó là một tấm phủ màu hồng viền ren!

Nhìn kỹ thì còn có cả ruy băng buộc ở bốn góc nữa! Buộc nơ bướm!

Phong cách này sao mà quen vậy ta...


"Tách" - đầu Vinh Quý nhảy số, cậu nhìn sang Hana: Chiếc váy phồng màu phồng, bởi vì không thể thêu hoa nên dùng ren trắng điểm xuyết ở cổ tay áo và mép váy, bên hông còn buộc ruy băng nơ bướm nữa - cùng một kiểu với tủ đông!

"Vừa hay làm váy cho Hana còn dư một tấm vải ~ già vốn định làm quần áo cho hai con, nhưng tủ đông đóng lại rồi, già không sờ được kích cỡ..." Bà Glara chậm rãi nói, Vinh Quý nghe mà cạn lời.

May mà không sờ được, nếu không chắc cậu và Tiểu Mai phải mặc đồ màu hồng rồi, ha? Còn nữa... Chao ôi! Bà Glara ơi, tụi con đang trần trụi đó ~ nếu mở tủ đông ra, bà định sờ tụi con từ đầu đến chân ạ?

Hết cách rồi, ai bảo cậu đẹp, trai, rạng, ngời như vậy cơ chứ ~

Suy nghĩ tùm lum trong đầu xong, Vinh Quý lấy tấm phủ, gấp nó lại để che bộ phận quan trọng của hai người, sau đó mới vẫy Hana qua.

"Oa!" Hana vừa tới là thấy bốn cái chân dài.

Nhìn lên trên, cô gái nhỏ lại thấy hai bộ ngực trắng như tuyết, em nhìn chằm chằm bộ ngực gầy gò nhưng săn chắc bên trái... ở chỗ phía trên bụng dưới ấy, Hana nhỏ giọng kêu: "Cơ bụng!"

Thấy chưa, con gái đều thích cơ bụng, ngay cả cô gái nhỏ như Hana cũng biết thưởng thức cơ bụng - Vinh Quý đắc ý liếc nhìn Tiểu Mai, sau đó cậu chợt uể oải: Bộ ngực bên trái... là Tiểu Mai.

Tuy người ta hay nói "đừng tin ngực của người mập và cơ bụng của người gầy", cơ mà thân hình gầy gò của Tiểu Mai lại mang đường nét hoàn hảo, thuộc tuýp thể hình bẩm sinh cực đẹp. Khi gầy có thể nhìn thấy cơ và gân ẩn bên dưới, phải nói, dáng người Tiểu Mai chỉ cần rèn luyện một chút là sẽ khiến người ta thét chói tai liền!

Còn dáng người của Vinh Quý ấy hả...

Lúc này cậu mới cưỡng ép dời mắt sang cơ thể kế bên:

Thình lình, cậu hoảng sợ.

Khi phát hiện tủ đông trở nên trong suốt thì cậu bắt đầu dùng đủ mọi cách dời đi sự chú ý của mình, cậu có thể nhìn tấm phủ, có thể nhìn Tiểu Mai bên cạnh, nhưng lại không nhìn bản thân mình.

Chẳng lẽ đây là "trông quê mà lòng bồn chồn" mà người ta nói sao? Vinh Quý nhớ mình từng học thành ngữ này, tuy không biết dùng lúc này có đúng hoàn cảnh không, cơ mà, tâm trạng bồn chồn trước khi nhìn thấy gì đó quen thuộc và hoài niệm... đây là cảm giác hiện tại của cậu.

Tiểu Mai ngó qua.

Anh nghiêm túc đánh giá từ đùi đến cổ Vinh Quý, lạnh lùng nói: "Mập."

Đối với Vinh Quý - người vô cùng để ý cơ thể và quản lý nghiêm khắc cân nặng của mình, thì cậu không thể chịu được khi nghe người ta nói mình mập! Cậu lập tức liếc nhìn bản thân trong tủ đông, sau đó nhanh chóng phản bác: "Không phải mập, mà là bị ngâm nở! Nếu mập thì Tiểu Mai bên cạnh mới mập đó!"

Có thể nói những lời này, chứng tỏ Vinh Quý đã nhìn bản thân mình rồi.

Lời phản bác càng nói càng nhỏ, cậu lẳng lặng nhìn mình trong tủ đông.

Đúng như lời Tiểu Mai nói, Vinh Quý trong tủ đông "mập" thật, lúc trước là xác khô, giờ là cơ thể bình thường, sao mà không mập lên cho được?

Làn da vốn xỉn màu đã bị ngâm nở ra, đầy đặn, bóng loáng tựa như có ánh sáng vậy.

Vinh Quý nhìn thấy một đôi chân thon dài, cánh tay thon dài và bàn tay có thể dùng từ "mảnh khảnh" để hình dung.

Từ trạng thái xác khô miễn cưỡng khôi phục thành hình người, dẫu vậy, Vinh Quý hoàn toàn không thể dùng từ đẹp để hình dung, nhưng mà...

Rất xa lạ, cũng rất quen thuộc.

Có cảm giác như đã trải qua mấy đời vậy.

Lúc này, cậu cảm thấy như linh hồn mình rời xác, cơ thể cậu đang ngủ say, còn linh hồn thì ở trên cao nhìn xuống, cứ như chỉ cần cậu cúi người là sẽ trở về cơ thể được vậy.

Vinh Quý vươn cánh tay máy sờ soạng cơ thể mình, nhưng tay cậu bị cửa tủ đông chặn lại.

Vinh Quý ngẩn người, cậu cảm thấy tất cả âm thanh xung quanh rất không chân thật.

Hình như cậu nghe Tiểu Mai đang nói chuyện với Hana.

"Bên kia là Tiểu Mai, còn bên này là Vinh Quý đúng không?" Này là Hana, không rõ ai là ai nên cô gái nhỏ thoải mái hỏi.

"Bên phải là Vinh Quý." Tiểu Mai lạnh nhạt đáp.

"Hóa ra A Quý trông như thế này sao..." Giọng Hana chợt thấp xuống, sau một lúc lâu, cô gái nhỏ lại thốt lên một câu: "Đẹp quá à!"

"Ừ." Này là Tiểu Mai trả lời.

Vừa nghe xong câu đó, Vinh Quý đột nhiên ôm chầm lấy Tiểu Mai.

Cậu không nói lời nào mà chỉ ôm anh thật chặt, lúc im lặng và không có biểu cảm gì trên mặt, thoạt nhìn Vinh Quý giống hệt một người máy thật sự.

Tiểu Mai bị hành động của Vinh Quý làm ngây người, anh không quen Vinh Quý như vậy lắm - không nói một lời, cũng không có bất kỳ biểu cảm gì, anh không nhạy bén với cảm xúc của người khác nên Vinh Quý như thế khiến anh không biết đối phương đang suy nghĩ điều chi.


Cho đến khi...

"Ơ? A Quý khóc! A Quý, anh khóc kìa!" Cho đến khi Hana lớn tiếng kêu lên.

Trong tình huống bị Vinh Quý ôm chặt và không nhìn thấy biểu cảm của cậu, Tiểu Mai vô thức nhìn về phía tủ đông, anh thấy...

Anh thấy nước mắt Vinh Quý rơi.

Điều không thể tưởng tượng được là, anh nhìn thấy đôi mắt Vinh Quý hơi mở.

Đó là một đôi mắt thế nào nhỉ...

Sâu thẳm như bóng tối, tĩnh lặng và bình tĩnh, nó mang màu đen - vốn là màu tối nhất và kìm nén nhất.

Nhưng, sau khi bị nước mắt thấm ướt nó lại sáng vô cùng, khi ấy, Tiểu Mai nghĩ đến ngân hà trong đêm đen.

Đó là cảnh tượng chỉ thấy trong phim tài liệu, đẹp đến mức không tưởng...

Tiểu Mai ngẩn người.

Sau đó, anh nghe Vinh Quý nói:

"Cảm ơn, cảm ơn cậu, Tiểu Mai."

"... Không có gì." Câu trả lời có thể nói là vụng về, anh đáp lại sự cảm kích của Vinh Quý. Tiểu Mai ngây ra, anh chậm rãi đưa tay lên rồi ôm lấy cậu.

Trong vườn hoa phủ đầy "ánh mặt trời", hai người máy nhỏ đang ôm chặt lấy nhau, hai người phụ nữ - một già một trẻ thì mỉm cười nhìn bọn họ, cảnh tượng này vô cùng xinh đẹp.

Cảm động xong, Vinh Quý lại trở về là Vinh Quý ban đầu, cậu buông cánh tay ôm Tiểu Mai ra, song, cảm nhận được lực ôm của Tiểu Mai rất chặt, cậu đi không được nên Vinh Quý hơi tránh người, lúc này Tiểu Mai mới buông cậu ra.

Vinh Quý mỉm cười nhìn anh, sau đó lại kéo anh đến chỗ cơ thể hai người.

"Ồ! Tớ khóc kìa! Mắt cũng mở luôn á, chuyện này... giống xác chết vùng dậy ghê ta ơi!" Vinh Quý có một năng lực, cậu có thể làm người ta cảm động trong nháy mắt, sau đó lại ngớ ra trong nháy mắt.

"Ừm... Tiểu Mai ơi, mắt tớ cứ mở ra như vậy, có khi nào bị khô mắt không?" Cậu lập tức lo lắng.

"Tạm thời thì không, mắt mở ra có thể là vì dịch dinh dưỡng dư thừa trong cơ thể chưa được hấp thu, vậy vừa hay nó có thể thẩm thấu vào tròng mắt, nhưng nếu sau 3 phút mà mắt vẫn chưa nhắm thì cần phải lấy tay khép lại." Tiểu Mai cũng đứng bên cạnh tủ đông, nhìn chằm chằm Vinh Quý bên trong, người máy nhỏ bình tĩnh phân tích.

Vinh Quý gật đầu.

Cậu cứ nhìn cơ thể của mình như vậy, rồi lại nhìn sang Tiểu Mai, cho đến khi hai mắt nhắm lại thì lớp hơi nước cuối cùng ở bề mặt cơ thể cũng biến mất.

"Đã hấp thu hết dịch dinh dưỡng cường lực." Tiểu Mai nói.

"Hả?" Vinh Quý nghiêng đầu nhìn anh.

"Tiếp theo chúng ta có thể mở tủ đông để di chuyển cơ thể tùy ý." Tiểu Mai nói, anh bổ sung thêm: "Nghĩa là có thể xoa bóp, có thể đắp mặt nạ."

Vinh Quý: ~(≧▽≦)/~

Vì vậy, bảo Hana xoay người lại, Vinh Quý và Tiểu Mai cẩn thận đưa cơ thể của mình từ tủ đông ra, hai cơ thể trần truồng nhanh chóng được đặt lên hai cái ghế dựa bên cạnh.

Cơ thể trần truồng và vườn hoa xum xuê xung quanh, nháy mắt ấy, Vinh Quý nghĩ đến vườn địa đàng.

Nhưng sự liên tưởng kỳ lạ này chỉ lóe lên thôi, ngay sau đó, trong đầu Vinh Quý tràn đầy kế hoạch phục hồi cơ thể!

Tứ chi không cứng đờ như trước nữa, không cần phải lo động một tí là gãy chân, khi Vinh Quý nâng cơ thể của mình lên ghế thì đôi chân trắng nõn tự nhiên mà thả xuống.

Thấy đầu ngón chân chạm vào cỏ xanh mềm mại, khóe miệng Vinh Quý hơi cong.

"A Quý, bộ dạng của anh trông lạ quá à!" Sau khi xác nhận Vinh Quý đã mặc quần lót đã chuẩn bị trước xong thì Hana xoay người lại, cô bé không kìm được lòng hiếu kỳ đến gần cơ thể bọn họ.

Nếu chỉ nhìn mỗi cơ thể thôi thì bộ dạng hai người rất bình thường, nhưng khi nhìn lên đầu...

Hana bị sốc trước bộ dạng của Tiểu Mai: Chỉ có mũi và miệng là sử dụng ống dẫn dịch dinh dưỡng nên vẫn có thể nhìn ra diện mạo của anh.

Sinh ra ở thành phố Cicero với vô số mỹ nhân, diện mạo bình thường nhất mà Hana nhìn thấy từ nhỏ đến lớn là mình và ba, thật ra thẩm mỹ của cô gái nhỏ rất cao đấy nhé ~


Nhưng mà...

Khi nhìn thấy hai phần ba gương mặt lộ ra của Tiểu Mai, cô gái nhỏ quá đỗi kinh ngạc!

Ngũ quan cực kỳ cân đối, dù hai mắt nhắm nghiền cũng không giấu được khí chất lạnh nhạt... ừm...

Hana há miệng nhìn cả buổi rồi mới gật đầu, nhỏ giọng nói: "Tiểu Mai trong lòng em nên là thế này."

Ngoại trừ diện mạo không quá phù hợp ra thì khí chất của Tiểu Mai y xì đúc trong tưởng tượng của Hana luôn ~

Tiểu Mai vẫn là Tiểu Mai mà Hana biết, Hana yên tâm rồi.

Cô gái nhỏ yên tâm xong thì chuyển hướng sang Vinh Quý, sau đó em ngơ mặt ra.

=-=

Khác với Tiểu Mai chỉ sử dụng thiết bị che mũi và miệng, trên đầu Vinh Quý đội cái gì đó to tổ bố! Trừ đôi mắt miễn cưỡng lộ ra ngoài thì các bộ phận khác đều nằm bên dưới chụp kim loại, đặc biệt là phía sau gáy, đây là bộ phận bị che kín kẽ nhất!

Cơ thể trần truồng, trên đầu mang chụp kim loại, trông Vinh Quý...

"Giống người cuồng lộ hàng trên TV quá à." Hana bình luận.

Để tăng cường ý thức an toàn cho con gái mà lúc còn sống, mẹ Hana thường xuyên cho con mình xem tin tức xã hội.

"Thành phố Cicero cũng có người cuồng lộ hàng nữa hả? Người được hời không phải là người bị ép xem sao?" Nghe bình luận của Hana, phản ứng đầu tiên của Vinh Quý là như này.

Thấy Tiểu Mai đang nhìn mình với vẻ mặt vô cảm, lúc này Vinh Quý mới phát hiện mình để ý sai trọng điểm rồi.

Khụ khụ, cậu nghiêm túc giải thích: "Đầu của anh có bệnh, ấy ấy! Không phải đầu có bệnh kia đâu, mà thật sự có bệnh..."

Không giải thích còn đỡ, chứ giải thích rồi thì lập tức, cả ba người cùng cạn lời.

Vinh Quý có năng lực biến chuyện nghiêm túc thành chuyện hài, ngay cả bị bệnh cũng vậy...

Nhưng cũng nhờ vậy mà Hana và bà Glara vốn lo lắng cho bệnh tình của cậu, sau khi nghe thế thì bỗng cảm thấy căn bệnh này không có gì ghê gớm, chắc chắn trị được.

Nghĩ đến Vinh Quý "đầu sắt", mọi người bèn thảo luận bệnh tình của cậu trong chốc lát, xem xem nên đi nơi nào chữa bệnh, bà Glara còn đưa ra một vài kiến nghị.

"Có lẽ sau gáy của con đã làm phẫu thuật mở sọ, vậy thì cần bác sĩ ngoại khoa. Thành phố Sao Trời và thành phố Paroxen đều có bác sĩ ngoại khoa giỏi, nhưng để đến đó phải có điểm tích lũy rất cao."

"Nhưng già nghĩ chuyện này không thành vấn đề đối với hai con." Tầm mắt bà dừng chuẩn xác trên người Tiểu Mai, sau đó nói.

"Già có một vài căn nhà ở thành phố Sao Trời và Paroxen, hiện tại đang để trống, dù sao già cũng không về lại đó nữa nên mấy căn trống này để lại cho tụi con." Dứt lời, bà Glara lại lấy một chùm chìa khóa từ trong túi ra, sờ soạng một lúc, bà cầm hai chiếc chìa khóa trông rất tinh xảo, thậm chí còn khảm hai viên đá quý cho bọn họ.

"Cái này... này... sao tụi con nhận được ạ?" Vinh Quý vô thức xua tay.

Sau đó, bà Glara bèn kéo cậu qua, sờ soạng người máy nhỏ chốc lát thì chạm đến cái túi, bà cụ dứt khoát nhét chìa khóa vào.

"Nhưng bác sĩ ở thành phố Thiên Không vẫn tốt nhất." Bà Glara thở dài rồi lặng im.

Bác sĩ tốt nhất ở đó, nhưng không phải ai cũng đến đó được.

Trời và đất khác biệt hoàn toàn, thành phố Thiên Không và các thành phố ngầm khác cũng vậy.

Sờ chìa khóa trong túi, cuối cùng Vinh Quý vẫn tiếp nhận ý tốt của bà Glara.

Bà Glara lấy chìa khóa ở thành phố khác ra, điều này đồng nghĩa với việc bà đã ý thức được: Tiểu Mai và Vinh Quý phải rời đi.

Dịch dinh dưỡng cường lực đã tới tay, đã đến lúc bọn họ phải rời đi rồi.

"Đừng lo cho Hana, già đã xin trở thành người giám hộ của con bé, trước khi con bé thành niên già sẽ luôn ở nơi này." Lúc mọi người im lặng, vẫn là bà Glara chủ động khơi chuyện.

"Cũng đừng lo cho cửa hàng của em, em, sau này em quyết định bán thuốc trừ sâu!" Hana cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình thật lâu, rốt cuộc cô bé lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nói.

Hiển nhiên, cô bé cũng biết sắp đến lúc biệt ly.

"Nhóm anh Ani nói mặc kệ những người khác, bọn họ sẽ về hỗ trợ! Với lại bà Glara là người giám hộ của em, bọn họ cũng không cần kiêng dè gì hết!" Sợ Vinh Quý vẫn chưa yên tâm, Hana lại lớn tiếng nói.

Vinh Quý vẫn im lặng.

"Có phải con đang lo lắng bà già này không thể chăm sóc Hana đúng không?" Bà Glara lại nói, nghe lời nói sắc bén của bà, Vinh Quý hoảng loạn ngẩng đầu lên.

Nhưng, vừa ngẩng lên thì bắt gặp tròng mắt trắng của bà cụ.

Đôi mắt vốn khiến người ta sợ hãi đã trở nên ôn hòa, ít nhất trong mắt Vinh Quý là vậy.

Cậu ngơ ngẩn nhìn bà.

Cho đến khi bà Glara dời mắt sang Tiểu Mai:

"Tiểu Mai, con làm cho già một đôi mắt máy nhé? Lúc trước già không muốn làm bởi vì ông nhà và con gái dù có dùng linh kiện máy móc tốt nhất cũng không qua khỏi, trên thế giới này cũng không có ai mà già muốn gặp nên già mới nhất quyết không chịu thay bằng kim loại."


"Mà bây giờ..." Tầm mắt bà lướt qua Tiểu Mai, Vinh Quý và Hana: "Già có rất nhiều người muốn gặp."

"Già muốn nhìn thấy các con, cũng muốn thấy Hana lớn lên, muốn thêu váy hoa xinh đẹp cho con bé."

Lúc nói kế hoạch của mình, đôi môi luôn mím chặt của bà cụ khẽ nhếch lên: "Cũng thay trái tim máy luôn đi, già muốn sống lâu thêm mấy năm nữa."

Rốt cuộc bà cũng bỏ sự cố chấp trước đây của mình, mở lòng ra và cho những người trước mặt vào.

Bà Glara nhìn Tiểu Mai một cách trìu mến, cho đến khi anh gật đầu.

"Được, tôi sẽ chế tạo đôi mắt và trái tim cho bà."

Không có lời cảm ơn, cũng không có ai nói gì, bầu không khí trong vườn hoa vừa yên tĩnh lại vừa nhẹ nhàng.

Ba ngày sau đó, Tiểu Mai đã chế tạo một đôi mắt xanh lục và một trái tim màu trắng bạc cho bà Glara.

Bà Glara không thiếu tiền nên đã dùng vật liệu tốt nhất, hơn nữa, dưới sự chỉ đạo nghệ thuật của Vinh Quý và kỹ thuật của Tiểu Mai, thành phẩm làm ra có thể so với tác phẩm nghệ thuật!

Ngày thứ ba, Tiểu Mai tự mình đổi mắt và tim cho bà Glara.

Khoảnh khắc đôi mắt hoàn toàn mới mở ra, bà Glara thu hết diện mạo của ba người vào sâu trong ánh mắt.

"Hóa ra các con trông như thế này..." Bà cụ cười.

Không ai lên tiếng, nhưng tất cả mọi người đều biết, rằng đã đến lúc chia tay.

Toàn bộ hành lý của hai người đã được chuyển hết lên Đại Hoàng, về dịch dinh dưỡng cường lực lúc trước đặt ở cửa hàng kia, người ta đã tăng ca để chế tạo và đưa dịch dinh dưỡng cường lực đến cho bọn họ. Chiều qua Ani còn tới chơi, tuy không nói rõ, nhưng cũng xem như lần gặp mặt cuối cùng, bọn họ có thể rời đi bất kỳ lúc nào.

Vinh Quý há miệng thở dốc, sau đó bật cười.

"Tụi con đi đây ~"

Hệt như lúc đến cửa hàng nhà Hana làm, cậu kéo Tiểu Mai ra ngoài, sau đó vẫy tay.

"Đi đi." Bà Glara cũng ôn hòa vẫy tay với cậu như mọi ngày.

Nhưng lúc này đây, bà không còn nhìn bọn họ bằng đôi mắt không có tiêu cự nữa, mà là đôi mắt màu xanh lục hệt như hồ nước.

Hana muốn theo bọn họ ra ngoài nhưng bị bà cụ kéo lại, cô gái nhỏ dựa sát vào người bà, hai mắt rưng rưng nhìn theo.

Không có gì trên tay, cứ như bọn họ chỉ tạm thời rời khỏi đây vậy, hai người máy nhỏ bước ra khỏi cửa, song lại không trả lại chìa khóa cho bà Glara, bà Glara cũng không đòi bọn họ.

Lúc chân sắp bước ra ngoài, Tiểu Mai bỗng dừng lại.

Anh quay đầu nhìn Hana: "Bọn anh để một mảnh ruộng đậu đất ở đây, chiết xuất thành phần trong đậu đất có thể khiến dược tính của ba loại thuốc ưu việt hơn, anh đã để các loại dược vật liên quan trong phòng, em có thể lên đó xem."

Chỉ cần có ba loại thuốc với dược tính ưu việt này, cửa hàng của Hana sẽ có chỗ đứng cho đến khi em trưởng thành.

Loại đậu này ở đây chỉ có mỗi Ani có, mà Ani lại là nhân viên tạm thời của Hana, vậy nên, anh ta cũng là một phần trong công việc kinh doanh này!

Tiểu Mai đứng từ góc độ của mình để lại món quà cuối cùng cho Hana.

Nói xong, anh nhanh chóng quay đầu lại bước ra khỏi cửa, cũng như mọi ngày, anh đóng cửa lại một cách cẩn thận.

Và như thường lệ, Tiểu Mai và Vinh Quý rời đi.



Tác giả có lời muốn nói:

Vậy là

Tiểu Mai và A Quý đã rời đi như thế đó

Lựa chọn phương thức bình thường như thế, đây là cách mà Vinh Quý thích nhất.

Tôi vừa nghe "Every Time Its Snow" vừa viết xong chương này, bài này hay lắm đấy ~

Với lại, xin lỗi vì chậm trễ, vì rối rắm phương thức chia tay nên hơi lâu.



19/09/2023: Gần 2 năm trời, và kết quả là mình đã edit xong arc Thuốc bất lão. Khó tin là mình kiên trì dữ vậy luôn á =)))) Nếu đã đồng hành cùng mình đến đây rồi thì chắc các bạn cũng biết, bắt đầu từ C31 đến chương hiện tại, số chữ của mỗi chương rất dài, hầu hết toàn trên 3k chữ, đôi khi 4 5 6 7k là bình thường. Mình lại có một cái nết thế này, mình có thể edit 5 chương, mỗi chương 1k chữ, nhưng khi edit 1 chương 5k chữ thì mình bị lười ấy =))))

Theo mình đánh giá, bầu không khí của arc này có vẻ ảm đạm, nói chung không biết diễn tả sao, nhưng mà kiểu buồn buồn ấy. Thôi thì, 2 năm là một khoảng thời gian dài, chủ yếu là do mình lười nên mới kéo tới giờ, các bạn edit bộ này cùng mình trước đó cũng off hết rồi, mình ên tui tự xử nên dĩ nhiên là... phải tự vỗ tay cho tui rồi =))) Edit 1 arc Thuốc bất lão xong chắc đủ để edit 1 bộ khác tầm 5x 6x chương á =)))

Nhưng không sao, arc Tháp thông thiên còn dài hơn =))) dài hơn cơ mà chữ lại ít hơn, 1 chương chắc tầm dưới 3k chữ, 2k mấy á, dễ thở hơn. Mong mình sẽ siêng để tiếp tục chặng đường khá là dài =))) còn tầm 200 chương chứ mấy.

Sẵn đây thật sự kêu gọi editor nào có kinh nghiệm dìa chung một nhà edit bộ này với tui á