Editor: Tây An
Tiếng đàn im bặt đi.
Phức Chi nhìn hắn, đứng lên từ trên sập, vừa mừng vừa sợ, nhất thời nói không ra lời.
“A tỷ!” Bỗng, một tiếng gọi thô khàn kích động vang lên, A Tứ tót ra từ cạnh cửa, nhìn Phức Chi, hai mắt sáng rỡ, toan chạy đến đây.
Còn chưa sải rộng bước chân, gáy cổ áo cậu bị một bàn tay hữu lực kéo lấy.
Thần sắc Cố Quân nhàn nhạt, một lát sau, khẽ quát một tiếng.”Dư Khánh!”
Phía sau hắn có một người thoắt là đến, chính là thị vệ Dư Khánh đồng hành cùng Phức Chi ở đại mạc. Nhìn thấy Phức Chi, anh ta nhếch miệng, ngại ngùng cười cười.
“Dẫn nó ra ngoài.” Cố Quân nói.
Dư Khánh đáp vâng, không nói hai lời bèn đón lấy A Tứ.
“A tỷ…” A Tứ vừa bị túm đi, vừa tủi thân nhìn lại,
Phức Chi không biết nên khóc hay cười.
Nàng nhìn về Cố Quân, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hai mắt nhìn nhau, mặt lại nở nụ cười vui mừng.
“Sao đột nhiên lại đến thế?” Nàng hỏi.
Cố Quân nhìn nàng, một lát sau, bờ môi khẽ mỉm cười, ngữ khí lại vẫn bình thản: “Không phải đã nói sẽ phải tới thăm em sao?”
Phức Chi mỉm cười không nói, nhìn khuôn mặt kia phong trần mệt mỏi, nhớ nhung hai tháng nay dâng lên trong lòng, lại như trộn lẫn mật ngọt. Nàng vươn tay ra, sau đó, bỗng bị nắm chặt, mặt như đảo hướng.
Giữa hơi thở tràn đầy mùi thơm nhàn nhạt đã lâu không thấy, Cố Quân ôm nàng, trong ngực, một nhịp tim nhu hòa cũng đang đập vang. Hắn thở sâu, đặt cằm bên tóc mai Phức Chi tinh tế vuốt v e, gốc râu cằm đâm đâm phải, Phức Chi cười khẽ né tránh, Cố Quân lại càng thêm dùng sức, cúi đầu mò về phần môi nàng…
“Quân hầu, phu nhân, chúa công đã chờ ở trong phòng ạ.” Bấy giờ, bên ngoài bỗng vang lên tiếng Thích thị.
Cố Quân khẽ giật mình, dừng động tác, quay đầu đáp.
Phức Chi kinh ngạc, ngẩng đầu, mặt đỏ bừng.
Trên má Cố Quân cũng hơi đỏ ửng, cười cười, thấp giọng nói: “Vẫn chưa gặp chú Diêu nữa.”
Phức Chi hiểu ra.
Cố Quân nhìn nàng một cái, buông cánh tay ra, lại nắm tay nàng, đi ra ngoài phòng.
Thích thị cười tươi rói, dẫn hai người đi qua hàng rào và vườn thuốc giữa những ốc xá, đi tới trước chỗ ở của Diêu Kiền.
Cửa phòng đã mở rộng, đám Diêu Kiền đứng trước cửa, nhìn thấy Cố Quân, đều nở nụ cười.
Cố Quân tiến lên, làm lễ với Diêu Kiền, lại vái chào Bạch Thạch tán nhân và Lăng Tiêu đạo nhân.
“Phủ Thần ngàn dặm xa xôi đến đây, chúng ta lại không đón tiếp sớm.” Diêu Kiền nhìn hắn, giọng ôn hòa nói.
Cố Quân vái chào: “Tiểu tế không dám.”
“Nói thế là sai rồi.” Bạch Thạch tán nhân đứng một bên lắc đầu cười nói: “Quân hầu trước đó cũng nên báo cho mà biết, đặng chúng ta cũng có cái mà chuẩn bị.”
Cố Quân mỉm cười đáp: “Quân cũng không được nghỉ bao ngày, truyền tin thì tốn thời gian, nên không báo ạ.”
Bạch Thạch tán nhân vuốt râu gật đầu. Năm ngoái lão đến Cố phủ chữa trị cho Cố Tiển, ấn tượng với Cố Quân cực tốt, cũng có phần đồng ý với hôn sự của hắn cùng Phức Chi. Bây giờ trông hắn tự mình đến đây, đứng cùng Phức Chi, là một đôi người học hiếm có, lòng thấy vui vẻ.
Lời chưa nói được nhiều, chủ khách làm lễ vào phòng, ngồi trên ghế ngồi của mình.
“Từ lúc dư rời kinh đến nay, thường nhớ cố nhân. Không biết Đại Tư Mã ở kinh thành có khỏe không?” Dược đồng tiến đến dâng trà xanh lên, Diêu Kiền hỏi Cố Quân.
Cố Quân trả lời: “Sức khỏe chú ấy tốt hơn rất nhiều ạ, Lư Tử thường đến điều trị, đã không còn gì đáng ngại.”
Diêu Kiền gật đầu, ý cười bình thản.
“Đã làm đầy đủ hết chuyện cần làm chưa?” Một lát sau, chú hỏi.
Cố Quân gật đầu, nói: “Đều đã đầy đủ ạ.”
Phức Chi ở bên cạnh nghe thế, mặt hơi đỏ lên.
Hôn sự của nàng và Cố Quân quá vội vàng, lúc nhà ở Dĩnh Xuyên nhận tin, hai bên đã qua năm lễ, bàn xong hôn sự rồi. Tổ mẫu Tiêu thị rất là bất mãn, từng gửi thư trách cứ Diêu Kiền một phen. Diêu thị xưa nay trọng lễ, Phức Chi dù do Diêu Kiền nuôi dưỡng, song là đích trưởng trong nhà, theo lý phải xuất giá từ đường Dĩnh Xuyên.
Cố Quân và Phức Chi bàn nhau, tương lai có thể về Dĩnh Xuyên một chuyến, bái kiến tôn trưởng trong nhà nàng, dùng lễ nghĩa chu toàn. Diêu Kiền cũng không phản đối, nhưng chú trọng tật quấn thân, Phức Chi cũng muốn theo chú đến núi Thái Hành, việc này cũng cứ lần lữa. Mà bây giờ, bệnh tình Diêu Kiền đã chuyển biến tốt đẹp, Phức Chi dần dần yên lòng, mấy ngày nữa chính là sinh nhật tổ mẫu Tiêu thị, giờ Cố Quân đến, chính là lúc phù hợp.
“Phức Chi đến Dĩnh Xuyên gặp trưởng bối, cũng cần về kinh một chuyến mới được.” Diêu Kiền chậm rãi nói.
Phức Chi nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu.
Chỉ thấy Diêu Kiền nhìn Phức Chi, mỉm cười nói: “Tháng sau Bệ hạ lập hậu, con là con dâu Cố thị, sao có thể không có mặt? Mà nhà chú ba con cũng có việc vui, luận thân và lễ, con cũng phải về mới phải.”
Ánh mắt Phức Chi ngưng lại.
Chuyện Hoàng đế lập hậu và cho triệu Diêu Yên vào cung cùng nhau truyền đến, tất cả mọi người giật mình không ít. Trong thư Cố Quân gửi mặc dù cũng chưa nói gì nhiều, Phức Chi cũng hiểu, đại điển lập hậu, quý phụ các nhà đều có mặt, đời con cháu trong phủ Đại Tư Mã chỉ có Phức Chi, nếu nàng không đi, tất Cố phủ sẽ bị người ta đàm tiếu.
Phức Chi im lặng, một lát sau, ghé mắt nhìn về phía Cố Quân.
Hắn cũng nhìn Phức Chi, trong hai mắt, con ngươi như mực.
“A tỷ.” Trong vườn thuốc, A Tứ đang giúp một dược đồng dọn thuốc, thấy Phức Chi đi ra, vội phủi tay sạch sẽ, tiến lên đón.
Phức Chi nhìn bộ dáng cậu, cảm thấy vừa buồn cười vừa thấy bất thường, hỏi: “Sao vào vườn làm gì?”
A Tứ liếc Cố Quân bên cạnh nàng một cái, không dám tỏ ra là giận, lại hậm hực nói: “Người dẫn em tới chỗ này lại không cho phép em gặp A tỷ, em đành phải đi ra vườn thôi.”
Mắt Cố Quân nhìn qua nơi khác, coi như không nghe, một lát sau, hắn nói với Phức Chi: “Ta đi bàn giao với tòng nhân.”
Phức Chi gật đầu.
Cố Quân quay người rời đi.
Thấy hắn đi xa, A Tứ yên lòng, kéo ống tay áo Phức Chi, tươi cười rạng rỡ.
Phức Chi nhìn cậu, mỉm cười, thấy trên mặt cậu dính bụi đất, bèn dẫn cậu đi chỗ cái giếng bên cạnh chỗ mình ở để rửa ráy.
“A tỷ thuở nhỏ ở đây ạ?” A Tứ lau giọt nước trên mặt, nhìn hoa cỏ trúc tre khắp chốn cùng một gốc ngân hạnh già cao cao trước ốc xá, tán thưởng không thôi: “Quả thật là mỹ lệ, đẹp hơn cả cái vườn Thừa Quang kia.”
Phức Chi nghe cậu so như vậy, không khỏi bật cười, lại nhìn cậu: “Em đến Thái Hành làm gì?”
Ánh mắt A Tứ lập loè, nhếch miệng cười nói: “Đương nhiên là đến thăm A tỷ.”
Phức Chi không nói.
A Tứ nhìn nàng, vành mắt bỗng đỏ lên: “A tỷ gạt em, nói em chỉ cần đi cùng Lư Tử, giọng sẽ ổn. Thế mà A tỷ chẳng chào hỏi gì, đi theo Diêu tiến sĩ luôn.”
Phức Chi biết cậu sẽ nói những lời này, khẽ mỉm cười.
Mấy tháng trước A Tứ xem bóng đá ở kinh thành, gào thét cả một ngày, sau khi trở về, giọng liền khàn đi. Cậu khổ não không thôi, vừa hay y phường của Lư Văn khắp khai trương, Phức Chi liền nói với cậu, Lư Văn y thuật cao siêu, A Tứ có thể đi giúp, tiện mời Lư Văn trị liệu.
“Chị nghe Lư Tử nói, em đã biết cách chẩn trị phong hàn tiêu chảy?” Phức Chi không đáp cậu, lại hỏi.
A Tứ gật đầu: “Vâng.”
Phức Chi cười cười: “Dù A tỷ lừa em, em cũng thu hoạch được vài thứ mà.”
A Tứ nghĩ ngợi, cảm thấy cũng đúng.
“A Tứ.” sắc mặt Phức Chi hơi nghiêm túc, nhìn cậu: “A tỷ biết em mê náo nhiệt, để em đến chỗ Lư Tử, chính là muốn để em học ít y lý, lý thuyết y học, sẽ có một ngày em phải thành người lớn, có một kỹ năng nào đó, tương lai sẽ không thiệt thòi.”
Mặt A Tứ có chút thẹn thùng, cười ha ha, một lát sau, lại bỗng nhiên hiểu ra ngẩng lên đầu: “A tỷ có biết giọng nó cứ thế này đến bao giờ không?”
Phức Chi giật mình, ngượng ngập cười một tiếng.
Hai người nói mấy câu, Cố Quân trở về.
Nhìn thấy hắn, A Tứ nói muốn giúp Lư Văn tặng đồ cho Bạch Thạch tán nhân, biết điều tránh đi.
Trước ốc xá, hai người đều không nói lời nào. Cố Quân đứng bên giếng trước, ngắm nghía hoa mộc sơn lâm bốn phía một lúc, thần sắc vui mừng.
“Rừng bên cạnh còn đẹp hơn, có muốn đi xem thử không?” Phức Chi ngồi trên bệ giếng nhìn hắn, hỏi.
Cố Quân mỉm cười gật đầu.
Phức Chi mỉm cười, đứng dậy, kéo tay hắn bèn đi về sau phòng.
Xa xa bên kia vườn thuốc truyền đến mấy tiếng cười đùa, nhìn lại, chỉ thấy Dư Khánh cùng A Tứ đang giúp dược đồng thu thuốc, hình như náo nhiệt cực kì.
“Sao luôn không gặp được Dư Khánh nhỉ?” Phức Chi tò mò hỏi Cố Quân.
Cố Quân nhìn sang bên kia, đáp: “Trước đây anh ta cùng Điền Văn ở lại quận Bình Dương.”
“Quận Bình Dương?” Phức Chi thấy quái lạ.
Cố Quân gật đầu, nói: “Quận Bình Dương có thảo nguyên có thể luyện kỵ binh, xuân này bệ hạ mới mở rộng đội kỵ binh, phái tinh nhuệ Vũ Lâm đ ến quận Bình Dương để huấn luyện.”
Phức Chi hiểu ra: “Ra thế.” Nàng nghĩ ngợi: “Vậy bây giờ sao lại về rồi?”
Cố Quân liếc nàng một cái, mỉm cười, không có trả lời, lại đưa tay phủ lên bờ vai của nàng, hỏi: “Có thấy lạnh không?”
Lúc này Phức Chi mới phát hiện hình như mình hỏi hơi sâu, Cố Quân không tiện nhiều lời. Nàng mỉm cười lắc đầu, nhìn về phía trước.
Một nguồn suối chảy xuống từ trên núi, róc chảy qua trước mắt, tiếng nước ào ào chảy bên tai, hương vị hơi nước tươi mát mà sạch sẽ. Ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống giữa tán cây cao lớn, vẩy xuống đá bên suối cùng cỏ dại hai bên ở giữa rừng cây, giọt sương lấp lóe.
Cố Quân nhìn cảnh trí thanh u trước mặt, chỉ cảm thấy thân tâm đều thư thái.
Phức Chi lại không dừng, vẫn kéo hắn đi xuôi theo bên dòng suối đi lên phía trước, vừa đi vừa hỏi: “Chàng được nghỉ mấy ngày?”
“Hai mươi ngày.” Cố Quân đáp.
Phức Chi giật mình, tính toán trong lòng, hắn từ kinh thành đến Thái Hành, tuy nói đường đi bằng phẳng, lại nói ít thì đi cũng năm sáu ngày, lại tính đường về, thời gian ở lại đây đúng là rất ít…
“Ngày mai sẽ phải khởi hành đến Dương Địch.” Cố Quân nói bổ sung.
Phức Chi quay đầu nhìn hắn, một lát sau, chậm rãi gật đầu: “Thế ạ.”
Dương Địch là quận đô của Dĩnh Xuyên, chỗ ở của gia tộc Diêu thị. Từ Thái Hành đến Dĩnh Xuyên, cần hai ngày, đến Dương Địch lại thêm một ngày. Nghĩ ra, Phức Chi liếc Cố Quân một cái, không khỏi cảm thấy buồn cười. Nhớ lúc hai người ở kinh thành, ngoài lần đó hắn bị tập kích thụ thương, mỗi lần gặp mặt cũng cứ cần mấy ngày. Bây giờ Hoàng đế đồng ý cho hắn hai mươi ngày nghỉ, chắc là ân huệ lớn lao lắm.
Cố Quân thấy bên môi nàng nở nụ cười, đuôi lông mày khẽ nhướng lên: “Cười cái gì?”
“Không có gì.” Phức Chi kéo tay hắn, đi dọc theo một con đường mòn ngoặt về một bụi trúc phía trước.
“Đi đâu?” Cố Quân hỏi.
Phức Chi thần bí mỉm cười, không nói gì.
Sương mù phiêu đãng tan đi trong ánh nắng cùng gió sớm, bụi trúc thoái lui hai bên đường mòn, trước mặt bỗng sáng rỡ. Trên một vuông đất mấy trượng vuông, một mảnh lan ngày thu đương rộ, trên vài cành, đã có hoa nở. Bên cạnh có chồng một đống cỏ khô, cao chừng cỡ nửa người.
Ra nàng đưa mình tới đây, là muốn cho mình ngắm hoa này.
Cố Quân mỉm cười, hỏi nàng: “Nàng trồng à?”
Phức Chi khẽ gật đầu, cười đắc ý: “Trong núi khí lạnh nặng, so với bên ngoài thì dù sao thu lan cũng nở…” Lời còn chưa dứt, sắc mặt nàng lại bỗng thay đổi, buông tay Cố Quân ra, bước nhanh đến.
Cố Quân kinh ngạc, chỉ thấy nàng cúi mình, quan sát tỉ mỉ một gốc thu lan khá lớn, một lát sau, cả giận: “Cái thằng oắt con A Khung!”
“Chuyện gì thế?” Cố Quân đi lên trước, hỏi.
Phức Chi ngẩng đầu, hai hàng lông mày dài nhẽ nhíu: “Nở đẹp nhất lại bị hái đi rồi.”
Cố Quân nhìn nhành hoa kia trống không, lại hỏi: “A Khung là ai?”
“Dược đồng.” Phức Chi vẫn để ý, nói: “Cứ nhất quyết phải hái hoa lan của em làm thuốc.”
Cố Quân hiểu ra.
Mặt Phức Chi trông vẻ uể oải, bỗng nhiên trừng mắt về phía Cố Quân: “Chàng muốn tới, sao không báo em trước?”
Cố Quân thấy bộ dáng của nàng, nở nụ cười, lại không để ý: “Em biết đàn đàn Không, biết trồng lan, chẳng phải cũng không bảo ta biết à?”
Phức Chi khẽ giật mình, chốc lát sau, nàng cảm thấy lời này thú vị quá, hơi buồn cười. Khó chịu trong lòng chợt tan đi, nàng đứng dậy, cùng Cố Quân đi sang một bên.
“Chăm sóc thứ này có mệt nhọc không?” Cố Quân hỏi.
Phức Chi nghĩ ngợi, nói: “Cũng không có mệt nhọc lắm, chỉ là phải thường xuyên xới đất bón phân, thấy nắng nôi mưa gió quá đáng, còn phải…”
Nàng bỗng nhiên phát hiện thân thể Cố Quân cúi xuống. Ngẩng đầu, mặt hắn gần trong gang tấc, cúi thấp nhìn nàng chăm chú.
“Còn phải làm gì?” giọng Cố Quân chìm vào bên tai, ấm áp phảng phất trong mũi.
Phức Chi nhìn đôi mắt thật sâu kia, huyết dịch dồn lên trên mặt, giọng nói thỏ thẻ trong cổ họng: “Ừm… Đắp rơm lên…”
Vừa dứt lời, nàng bỗng bị ôm lấy, ngồi trên rơm. Cố Quân cúi đầu xuống, hai tay xiết lại, môi hôn nhiệt liệt rơi trên môi của nàng.
Giữa răng môi bị cường lực xâm chiếm và dây dưa, giữa hô hấp đều là hơi thở của hắn, tim Phức Chi đập thình thịch như xô ra, chỉ có thể nắm hai tay vào trên phần quần áo trước ngực Cố Quân, nắm riết không thả.
Một hồi lâu, hai người thở gấp, Cố Quân thoáng rời đi, còn bồi hồi bên cạnh môi nàng.
“Phức Chi…” Hắn nhẹ giọng thì thầm.
Phức Chi ngước mắt lên.
Hắn thở sâu, trán chống trán nàng, một lát sau, nói thật nhỏ: “… nếu em không yên tâm, có thể không theo ta hồi kinh.”
Phức Chi khẽ giật mình.
Cố Quân nhìn nàng, trong hai con ngươi nhuộm đầy âu yếm, ánh mắt nghiêm túc.
Mặt Phức Chi lại dần dần dâng lên ý cười, không trả lời, bỗng nhiên, trèo hai tay lên cổ hắn, dùng sức kéo một phát…
“Có biết thiếu niên sẽ thay giọng không? Giọng của cậu, không như cũ được đâu.” Trên con đường quê thật dài, Dư Khánh ngồi trên lưng ngựa, ung dung nói với A Tứ.
A Tứ sững sờ, sắc mặt cuống lên, nhìn anh ta chằm chằm.
“Không tin à?” Dư Khánh liếc cậu một cái, hỏi: “Cậu cảm thấy giọng ta thế nào?”
A Tứ cau mày một cái: “Chẳng ra sao cả.”
Dư Khánh chậc chậc nói: “Giọng ta ấy, còn tính là dễ nghe.”
Trên mặt A Tứ chợt xanh tái đi.
Tiếng cười to truyền đến từ ngoài xe, Phức Chi nghe họ nói chuyện, mỉm cười không nói.
Nàng đẩy màn trúc ra một khe hẹp, nhìn trên đường lớn. Cố Quân ở trước xe, chỉ thấy dưới mui, bóng dáng thẳng tắp.
Xa hơn chút nữa, đồng ruộng vô biên vô hạn, trải rộng ra hai bên đường, gió thổi vào toa xe qua vầng trán, như mang theo chút mùi vị quen thuộc.
Chân trời, nơi mây trắng buông xuống xuất hiện một cái bóng nhỏ xám xanh, tường thành Dương Địch ở ngay cuối đường.