Ngày Xuân Nắng Hạ

Chương 46: Chương 46





Cố Dư bật cười, đưa tay nâng cô ngồi lên đùi, bàn tay không thành thật bắt đầu sờ loạn trên cơ thể Trình Niệm tà mị nói: “Có chỗ nào tôi không được phép nhìn sao.”
Trình Niệm tức đỏ cả mặt, nói: “Anh đừng quá đáng!”
Cố Dư vẫn luôn tận hưởng cảm giác thoải mái mà Trình Niệm đem lại, để Trình Niệm nằm lên ghế sofa tiện thể nằm đè lên người cô rồi nói: “Tôi chỉ quá đáng với một mình em.”
Nói xong không đợi Trình Niệm kịp phản ứng mà cúi xuống mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi đỏ mọng như quả anh đào, nuốt hết những âm thanh phản kháng của Trình Niệm.
Cô Dư hôn đến khi mặt Trình Niệm đỏ bừng mới chịu dừng lại, chống khuỷu tay lên ngắm nhìn rồi vuốt ve khuôn mặt ửng đỏ đang há miệng thở mạnh.
Trình Niệm trong lòng biết chuyện gì xảy ra rồi cũng sẽ xảy ra nhưng trong lòng vẫn sợ hãi rằng Cố Dư rốt cuộc coi cô là gì?
Trình Niệm không kịp suy nghĩ thêm gì nữa, đôi bàn tay xinh đẹp nhanh chóng bắt cái tay rắn chắc đang dần đi đến nơi bí ẩn của người phụ nữ.

Dù dùng cả 2 tay nhưng vẫn không thể cản lại bàn tay của Cố Dư.
“A~” tiếng kêu kiều diễm phát ra từ cổ họng kiến Trình Niệm đỏ mặt, mín chặt môi.
Cố Dư nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu cùng tiếng kêu của Trình Niệm, lại trêu trọc: “Thích vậy sao, mới có một ngón tay mà đã thích đến mức này rồi.”
Trình Niệm giật mình vì có vật lạ xâm nhập vào cơ thể nên mới “A” một cái, Cô tức giận đưa tay đấm mạnh vào ngực Cố Dư một cái, nhưng cái đấm như gãi ngứa cho Cố Dư khiến Cố Dư phải bật ra một nụ cười trầm thấp mê hoặc thiếu nữ.
Cố Dư nhanh chóng hành động, dùng ngón tay ma sát, hắn không muốn cô đau nên mới làm bước dạo đầu lâu la này, Cố Dư kìm nén cơn dụ.c vọng đang trào dâng mãnh liệt, nhẹ nhàng đợi cô cơ thể cô có thể thích ứng được.
Năm phút sau, Cố Dư rút ngón tay đang bị hút chặt trong *** ***** ra, nhanh chóng đưa v.ật to lớ.n tiến vào bên trong.


Nhưng vẫn rất khó khăn, Cố Dư nhẹ giọng dụ dỗ Trình Niệm.

Rồi lại cúi xuống hôn Cô để phân tán sự chú ý của Cô.
Rất nhanh chóng nơi đó nhanh chóng tiếp nhận ** *** to lớn kia, khiến cả hai phải rên lên thoả mãn.

Cố Dư rất thích cảm giác do Trình Niệm mang lại, mỗi lần nhấp đều hết sức tận hưởng.
Trình Niệm bị Cố Dư làm cho mềm nhũn cả cơ thể, cả gương mặt hiện lên vẻ mệt mỏi.

Cả ngày nay Trình Niệm phải đi rất nhiều, ngồi trên xe rất lâu, mệt mỏi chân đau.

Mà Cô vẫn chưa được ăn gì vậy mà bị Cố Dư đè ra sofa làm chuyện này.
Trình Niệm không thể phủ nhận kỹ thuật của Cố Dư rất tốt, khiến Cô cảm nhận được kho.ái cảm mãnh liệt, những câu nói dịu dàng ngông cuồng của Cố Dư khiến Trình Niệm được an ủi đôi phần.
Trình Niệm ngâm nga những âm thanh kiều mị trong miệng, khiến Cố Dư phải điên đảo, mạnh mẽ ra vào.
Trình Niệm thở hổn hển, khóc lóc xin tha: “Cố Dư….Anh…….Anh mau dừng lại đi.”
“Tôi mệt, huhuhuuu……..Anh tha cho tôi đi mà.”
Tiếng nức nở của của Trình Niệm vang lên trong căn phòng cùng những âm thanh người khác nghe xong cũng phải đỏ mặt.
Cố Dư đưa tay nâng cơ thể của Trình Niệm lên, lau nước mắt rồi nhẹ giọng nói: “một chút nữa.

ngoan không khóc em càng khóc tôi càng hưng phấn.” Nói xong hôn chụt mấy cái như gà mổ thóc lên môi của Trình Niệm dỗ dành.
Cố Dư bế Trình Niệm lên giường tiếp tục công việc đang dang dở.

Mãi đến khi trời có ánh sáng lờ mờ mới chịu dừng lại.

Trình Niệm nằm cuộn tròn ngủ say trong chăn, Cố Dư đi ra ban công nghe điện thoại.
……………
Mãi đến trưa ngày hôm sau, Trình Niệm bị tỉnh do tiếng điện thoại.


Cô mò mẫm cầm lên nghe: “Alo”
Bên kia không có phản ứng, Trình Niệm dơ điện thoại ra xa nhìn tên hiển thị, rồi lại nhìn hình dáng điện thoại.

Cùng kiểu nhưng khác màu, của cô là màu trắng nhưng cái này là màu đen.
Lúc này có một bàn tay vươn tới cầm lấy, chất giọng trầm khàn vang lên do mới ngủ dậy: “Được rồi, 1 tiếng nữa xuất phát.

Cậu gửi vài bộ quần áo đến đây…..”
Trình Niệm sau khi biết là điện thoại của Cố Dư thì cứ nhìn chằm chằm đến khi Anh tắt máy.
Cố Dư vứt điện thoại sang một góc, không chịu đựng được mà cúi xuống hôn nhẹ lên gò má trắng hồng xinh đẹp, nói: “Sao, bị vẻ đẹp của tôi mê hoặc rồi à.”
Trình Niệm nuốt nước bọt, nói: “Đấy là điện thoại Anh sao.”
Trình Niệm sợ hãi, nếu người đó phát hiện người lúc nãy trả lời điện thoại là cô thì phải làm sao.

Mối quan hệ này phải dấu diếm kiểu gì.
Cố Dư gật đầu thay cho câu trả lời, trần chuồng xuống giường đi vào nhà tắm, lấy một chiếc áo tắm mặc vào.

Tiện lấy cho cô một cái.
Trình Niệm mặc vào rồi lết đến mép giường, hai chân chạm xuống sàn nhưng cô chẳng có chút cảm giác.

Cố gắng lấy hết sức đứng lên, tý thì bổ nhào xuống đất.


May là được Cố Dư ôm vào rồi bế lên.
Cố Dư mỉm cười, nói: “Để tôi bế em.”
Trình Niệm bĩu môi, không quản, đằng nào cô cũng trả còn gì để mất.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ Trình Niệm ngồi trên sofa tận hưởng bữa sáng gộp vào với bữa trưa một cách ngon lành.
Ăn xong dù mỏi nhưng vẫn phải lết cơ thể mệt mỏi đi xem đất.

Trình Niệm không có sức để trụ trên đôi dày cao gót nên đã bảo tiểu Lê kiếm cho cô một đôi dép.

Trình Niệm mặc kệ dù sao cũng không mất miếng da nào, quan trong là thần thái, nên dù Cô mặc dì đi gì cũng vẫn sẽ đẹp.
…………..
Cũng may lô đất này được Cố Dư duyệt, không thì cô sẽ ngã quỵ ra đất mất.

Ngồi trên xe Trình Niệm lại nhắm mắt ngủ ngon lành cho đến khi vào trong nội thành, đường bắt đầu tắc, ngồi mãi vẫn chưa đến nhà, Trình Niệm nhìn xung quanh rồi bảo quản lý của Cố Dư cho xuống.
Trình Niệm và Tiểu Lê xuống xe, đi dọc đường phố rồi bước vào một nhà hàng bình dân, gọi 2 bát phở ra thưởng thức, rồi mới ngồi taxi về căn hộ..