Thời gian không bao giờ chờ đợi ai, hôm nay là ngày tốt nghiệp của cô.
Tất cả mọi người ai cũng đến tham dự còn có cả cô chú Tề nữa, bây giờ trên tay cô đã ôm rất nhiều hoa, cô cùng mọi người chụp ảnh kỉ niệm lưu giữ lại nhũng kỉ niệm cuối thời sinh viên.
-Yên Yên của chị giờ đã lớn thật rồi, cuộc đời sau này của em em sẽ phải tự đi rồi.
Chúng mừng em.
-Chị à, đừng như vậy mà, em vẫn là em gái nhỏ của chị mà.
Hai chị em cô ôm nhau khóc sướt mướt.
Lục An bé nhỏ thấy mẹ khóc cũng oa oa khóc theo.
Mọi người ai cũng vui mừng chúc mừng cô,chú dì Lục vui mừng cho cô giống như vui mừng cho con gái nhỏ của họ.
Nụ cười chân thật, hiền hậu của hai người khiên cô cảm giác được sự ấm áp của ba mẹ dành cho con gái vậy.
-Chú, dì con cảm ơn hai người nhiều lắm.
Cảm ơn vì đã cho con một gia đình.
-Cái con bé này.
Đừng như vậy, hôm nay là ngày vui không được khóc.---Dì an ui cô, bảo cô không được khóc nhưng người khóc nhiều nhất lại là dì.
-Được rồi, mau nào chúng ta về nhà ăn tối nào.---Chú Giang cố gắng làm bầu không khí dịu lại.
-Đợi con một chút, con sẽ quay lại ngay.
Cô chạy nhanh đi đến phía Đông Dương và YY, họ hứa sẽ cùng nhau chụp tấm ảnh kỉ niệm tại chỗ này, chạy đến đã thấy họ chờ sẵn.
-Xin lỗi, mình đến trễ.
-Mau lên nào, chúng ta cùng chụp ảnh thôi.
3 bọn cô chụp rất nhiều, gặp được nhau trở thành bạn của nhau là một loại duyên phận rất đặc biệt, cô luôn trân trọng tình bạn này.
Tạm biệt bạn cô chạy về xe của Anh.
Mọi người lên xe trở về Lục gia.
Hôm nay người nói ít nhất có lẽ là Anh, Anh chúc mừng cô, luôn đứng sau lưng cô làm chỗ dữa vững chắc.
Cô cảm động vì sự chu đáo của Anh.
Vừa về đến Lục gia, dì Trần đã đứng ở cửa, vừa thấy chú dì Lục dì Trần đã đi lại nói nhỏ gì đó.
Họ quay ra nhìn cô, dì Ánh Hoan đi tới, cầm tay cô nói nhỏ:
-Yên yên à, bên trong có Trình Bách Điền và vợ ông ta.
Con có muốn vào gặp họ không.
-Ừm, dạ được ạ, con có chuyện muốn nói.
Mọi người cùng vào đi ạ.
Cô theo chân mọi người đi vào trong phòng tiếp khách.
Cô có chút lưỡng lự khi nhìn thấy họ.
Khi mọi người đã ngồi ổn định hết vị trí của mình, trình Bách Điền đã lên tiếng trước:
-Hôm nay, tôi mạo muội đến đây để đưa con gái của tôi trở về, tôi biết trong quá khứ tôi đã làm rất nhiều điều không đúng với mẹ của Yên Yên.
Yên Yên ba biết con hận ba vì không chăm sóc tốt cho mẹ con.
Nhưng mong con hãy cho ba một cơ hội để thay mẹ con bù đắp lại những thiếu thốn con đã phải trải qua.
-Trình Bách Điền, nếu ông muốn bù đắp cho con bé vì sao không xuất hiện sớm hơn.— Tô Ánh Hoan tức giận nói.
-Vì tôi không biết đến sự tồn tại của con bé.
Chú Giang lên tiếng để không khi bớt căng thẳng: được rồi, hãy để con bé trả lời những gì con bé suy nghĩ.
Tề Phi nãy giờ cầm tay cô xoa nhẹ an ủi cô.
Cô vỗ nhẹ lên bàn tay anh trấn an.
Cô ngửng đầu lên nhìn thẳng vào người đàn ông đó:
-Tôi biết ân oán của hai người tôi không có quyền can thiệp.
Chuyện gì đã xảy ra hãy để nó rời đi theo thời gian.
Tôi cũng không có quyền oán trách ông vì ông đã bỏ rơi tôi, vì sự xuất hiện của tôi là điều đến mẹ tôi cũng không biết trước.
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp:
-Khi có tôi mẹ và ông đã ly hôn, nên ông không biết đến tôi là điều hiển nhiên.
Nhưng tôi không muốn đến Trình gia, cũng không muốn nhập tịch vào Trình gia.
Đến với nhau là duyên, ở được với nhau là nợ.
Nếu hai người không có duyên thì kết thúc là điều tốt nhất.
-Cảm ơn vì ông đã tìm tôi, nhưng tôi không muốn gọi ông là ba.
Xin lỗi.
Tôi cũng không muốn mọi chuyện trở nên khó sử vì vậy chuyện này dừng ở đây thôi.
Đây là sự nể mặt duy nhất cô có thể cho ông ta rồi.
Trình Bách Điền cũng không biết nói gì, chỉ im lặng hồi lâu:
-Được, ta biết rồi, nếu con không muốn ta cũng không ép.
Ta mong con sẽ sống thật hạnh phúc vì những gì con đã chọn.
Xin lỗi vì đã làm phiền gia đình, chúng tôi xin phép.
Khi Trình Bách Điền cùng với vợ ông ta rời đi.
Mọi người sợ cô sẽ buồn nhưng ngược lại với mọi người suy nghĩ cô đã chút bỏ được gánh nặng trong lòng, hiện tại tâm trang của cô rất tốt.
Cô cười tươi đi đến trước mặt Chú Giang và dì Ánh Hoan nói:
-Chú dì, từ giờ con có thể gọi hai người là ba mẹ không.
Mọi nghười đều bất ngời trước câu hỏi của cô, nhất là dì Ánh Hoan dì ấy xúc động đến mức khóc luôn, kéo cô vào lòng, nói:
-Được, được ta chờ ngày này lâu lắm rồi.
Cô quay sang nhìn chú Giang, ông mỉm cười hiền hậu vuốt nhẹ đầu cô, nói:
-Giờ Lục gia chính thức có một cô công chúa rồi.
Tất cả mọi người cười rộ lên, ai cũng vui vẻ.
Một ngày dài kết thúc, cô cùng anh trở về nhà, cô đang đưa tay mở cửa thì anh cản lại, anh nói:
-Hôm nay đến nhà anh đi, nhà anh đã bỏ trống lâu quá rồi.
-Nhưng mà mật ong vẫn đang ở trong nhà.
-Yên tâm, Anh nhờ người đưa sang nhà chị gái em rồi, cô ấy muốn mượn mật ong vài ngày.
Cô thấy nghi nghi rồi nhen, sao hôm nay anh lại cư xử lạ vậy.
Cô theo anh bước vào nhà, anh đi vào trước nhưng không thèm bật điện đến khi cô bước vào.
Một con đường được dải hoa với ánh sáng vàng nhạt từ chiếc bóng đèn nhỏ được tạo hình con đường nhỏ, phía trước là hình trái tim.
Cô đi phía trước anh, đi đến giữa hình trái tim, giọng nói anh vang lên.