Ngày Xuân Nắng Hạ

Chương 35: Chương 35





Đi đến bên cạnh chiếc xe sang trọng, tài xế thấy anh nhanh chóng mở cửa xe.
Anh ôm cô ngồi vào xe, ngồi trong xe cô vẫn ôm cổ anh không buông, sờ loạn trên cơ thể anh.

Tề Phi bị cô trêu chọc nóng hết cả người, đưa tay giữ bàn tay đang nghịch ngợm của cô lại, gằn giọng nói vào tai cô:
-Ngoan, đừng làm loạn chúng ta sắp về đến nhà rồi.
-Hứ, không thích đâu, mau dỗ em đi.

Em muốn ngủ.
Tề Phi bất lực trước cô, đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai cô, nhưng cô vừa được anh thả tay ra là lại làm loạn, nào đâu có chịu ngủ.
Nụ cười háo sắc của cô dần hiện rõ, cô rướn người lên hôn anh, nhưng tay nào có chịu để yên, cô thấy anh không đáp trả liền ngồi thẳng lưng nhìn anh.
-Anh không yêu em nữa sao, không muốn hôn em sao?
Không phải anh không muốn hôn cô, anh chỉ là đang muốn giữ thể diện cho cô trước mặt người ngoài thôi.
-Đến rồi thưa cậu chủ.
-Cảm ơn, chú về nghỉ ngơi đi.
Nói xong anh bế cô xuống xe, đôi chân dài sải bước nhanh chóng đi vào trong toà chung cư.

Đứng chờ thang máy đi lên đến tầng nhà mà như cả một thế kỉ, cô thì vẫn mếu máo vì anh không trả lời câu hỏi của cô.
Nháo nhào đánh vào lưng anh đòi thả xuống tự đi.


Mọi người dưới sảnh cứ nhìn anh như kẻ lừa đảo bắt cóc con gái nhà người ta vậy.
Vừa vào đến nhà anh đã thả cô xuống, cô bị anh thả xuống nín khóc ngơ ngác nhìn anh, chưa kịp mếu lại đã bị anh ép lên cửa hôn ngấu nghiến.

Anh hôn vừa sâu vừa lâu, đến mức Cô sắp không thở nổi, lắc lắc cái đầu nhỏ tránh nụ hôn của anh.
Anh dừng lại cho cô thở một chút rồi lại hôn, cả hai vừa hôn vừa di chuyển vào phòng ngủ, do anh cao hơn cô cả một cái đầu vừa đi vừa hôn khiến cô mởi cổ.
Đôi bàn tay vừa thả cổ anh ra thì Anh nhấc bổng cô lên, đôi chân của cô quấn quanh hông Anh.

Thuận thế cô tách ra không cho anh hôn nữa.
Vào phòng anh nhanh tay cởi hết quần áo trên người cô, trên cơ thể cô giở chỉ còn bộ nội y màu trắng, Anh nuốt nước miếng một cái ngắm nhìn cơ thể của cô trong ánh sáng mở ảo.
Anh cởi hết quần áo trên cơ thể mình rồi nằm lên giường, bàn tay nóng bỏng của anh sơ lướt qua da thịt cô, tay anh lướt qua đâu là như một dòng điện xoẹt qua cơ thể cô, khiến cơ thể cô run lên.
…………
Từng nhịp từng nhịp, anh nhẹ nhàng ra vào trong cơ thể cô, không biết đã bao nhiêu lần nhưng hình như vẫn chưa đáp ứng đủ nhu cầu d/ục vọng của anh.
Tiếng r*n của cô như tiếng cổ vũ anh nhanh hơn mạnh bạo hơn.
-Phi…… em mệt………..tha cho em.aaaa………..tha cho em
-Hửm, em nói gì, anh nghe không rõ.
Aaaa………..ưm………huhuuu
Tiếng cầu xin, của cô vang vọng căn phòng và tiếng dỗ dành của người đàn ông.

Anh cúi đầu hôn lên mái tóc đã ướt mồ hôi của cô, vầng trán trắng nõn lấm tấm mồ hôi, đôi mắt vẫn còn đọng lại vào giọt nước mắt, Anh dịu dàng vuốt ve gương mặt đang ngủ say của cô.
Anh đi lấy 1 chậu nước ấm và một chiếc khăn lau qua người cho cô, mặc cho cô chiếc áo ngủ của anh, còn quần thì anh mặc.
Dọn dẹp xong bãi chiến trường, thay chăn ga xong xuôi anh mới lên giường nằm ôm cô ngủ.
…………
Tiếng chim hót lứu lo ngoài cửa sổ, ánh nắng hắt qua khe rèm lên sàn nhà, trên giường có một cô gái xinh xắn đáng yêu với đôi má ửng hồng đang ngủ say.
Mật ong mãi không thấy cô dậy liền chạy lon ton vào phòng, nhảy lên giường, kêu meo meo, kêu nhỏ không thấy cô phản ứng tiếng kêu càng to hơn.

Thấy cô vẫn chưa chịu dậy nó bèn nhảy thẳng lên bụng cô.

Với cái thây của nó thì đã thành công kêu cô dậy.

Hạ Tử Yên choàng mở mắt, co gập người lại, cả cơ thể đau nhức, đầu thì như búa bổ, giọng khàn khàn lên tiếng:
-Tề Phi, anh đâu rồi, mau cho mật ong ăn giúp em.

Chờ mãi không thấy ai trả lời cô mới mở mắt ra, thấy mật ong mặt hờn dỗi đang nhìn mình.

Cô nhìn xung quanh phòng không thấy anh đâu, mới từ từ ngồi dậy, đây là lần đầu cô ngủ dậy mà không thấy anh đâu.
Cô bước xuống giường, lết đôi chân mềm nhũn ra khỏi phòng, mật ong đi đằng trước vẫn kêu meo meo, rồi chạy về phía bát ăn của nó.
Cô nhìn xung quanh không thấy anh đâu hết, đi lại bàn ăn thấy một chiếc cặp lồng 5 ngăn đang nằm trên bàn.

Cô cầm tờ giấy note trên chiếc cặp lồng lên đọc “khi nào dậy nhớ ăn luôn cho nóng, Anh đã cho mật ong ăn rồi, hôm qua em uống nhiều rượu nên sẽ đau đầu, anh có nấu ít canh giải rượu để ở trong xoong trên bếp nhớ uống.

Anh có cuộc họp nên không đợi em dậy được.

Chiều anh sẽ về sớm.”
Cô mỉm cười, vân vê tờ giấy note trong tay.

Quay sang nhìn mật ong, nói:
-Không phải em được ăn rồi sao, sao vẫn gọi chị dậy.
Cô quay ra nhìn đồng hồ mới 10 giờ chưa đến bữa trưa mà đã đòi ăn rồi, thật là.

Cô đi lấy một ít bánh ăn vặt cho mèo, nói:
-Không được ăn nhiều, chỉ được từng này thôi, em béo lắm rồi.
Cô cứ nghĩ cô chê nó béo nó sẽ tự ái không thèm ăn, nhưng không nó vẫn ngồi ăn như chưa nghe thấy gì hết.

Cô cũng chịu thua rồi.
………….

Ngày mai cô phải quay lại trường học để hoàn thành nốt một số môn và nhận đề tài báo cáo tốt nghiệp.
Đến chiều muộn anh trở về với một bó hoa hồng lớn cùng một chiếc bánh gato.
-Tiểu Yên, chúc mừng sinh nhật em.
Cô ngơ ngác nhìn anh, hôm nay đâu phải sinh nhật cô, cô nghi ngờ hỏi lại anh:
-Anh có nhầm không, hôm nay đâu phải sinh nhật em.
-Anh biết, nhưng mai là sinh nhật em, chúng ta sẽ không có thời gian riêng bên nhau để đón sinh nhật của em, nên anh quyết định tổ chức sớm 1 hôm.
Cô chạy đến ôm anh, mếu máo nói:
-Cảm ơn anh, cảm ơn anh vì tất cả.
-Sao hôm nay em lại mít ướt vậy.

Ngoan nào.
Một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ, một buổi tối lãng mạn.
Cô nằm trong lòng anh, bàn tay sờ mặt vòng cổ.

Đến giờ cô mới biết, tất cả những món quà lúc trước anh lấy cớ mẹ anh mua cho cô đều là anh cố tình chọn lựa, nghiên cứu để mua cho cô mỗi lần đi công tác.
Đặc biệt là chiếc vòng tay, là món qua anh mua để bù đắp vì đã thất hứa với cô nhưng đúng ngày hôm đó cô lại nói lời chia tay với anh.
Cuộc tình của hai người đi được đến ngày hôm nay đã trải qua rất nhiều chông gai, nên cô rất trân trọng nó.