Ngày Xuân Nắng Hạ

Chương 32: Chương 32





Cô nắm tay YY đi đến chỗ chị cô, cười tươi lên tiếng:
- Em chào mọi người.
Chị cô thấy cô thì lên tiếng:
- Giờ mới chịu ra gặp chị sao, chị tưởng em định bơ chị luôn.
- Đâu có, em đâu có ý đó.
YY bây giờ mới lên tiếng, cô cũng rất ngại chị gái Yên thì cô có gặp vài lần, nhưng hai vị phu nhân này thì chưa từng.
- Xin chào tư phu nhân, chị Nhiên, An tiểu thư.
Lúc này mọi người mới chú ý đến YY, vui vẻ chào hỏi lại, vừa nói được một chút thì có vài vị phu nhân của giám đốc chủ tịch nào đó đến chào hỏi, Cô với YY cũng ra hiệu rút lui.
- YY à, dạo này cô có vất vả lắm không công việc ổn chứ.
- Ừm, ổn lắm.

mình học hỏi được nhiều lắm.
- Đông Dương đâu rồi nhỉ.
Cô nhìn xung quanh mà không nhìn thấy cậu ấy đâu, thì có một giọng nói vang lên:
- Bạn em về trước rồi.
- Hả, vậy giờ em cũng được phép đi về sao.
Tề Phi lắc đầu, đưa tay kéo cô về bên cạnh.

Gật đầu với YY, rồi đưa cô đi.
- YY mình đi nhé.


bye bye
YY vẫy tay chào cô.
Anh dẫn cô đi chào hỏi rất nhiều nhân vật tầm cỡ, chân cô mỏi như do đi giày cao gót, bình thương cô toàn đi giày thể thao nên đổi với cô đi giày cao gót như cực hình vậy.

- Em muốn đi vệ sinh.
- ừm đi cẩn thận.
Cô đi nhanh về phía cửa, cô đi theo chỉ dẫn đến nhà vệ sinh, qua một lúc, cô rửa tay xong đang đi trở về phòng tiệc, cô nghe thấy tiếng của con gái, tò mò nên đi về phía phát ra tiếng động.
Cô nhìn về phía cuối hành lang có một người đàn ông cao lớn đang cưỡng hôn cô gái có vóc dáng cao ráo, nhìn như con thú nhỏ bị mãnh thú cắn nuốt vậy.
Cô nhìn một cái đã nhận ra người đàn ông kia là Cô Dư, còn người con gái kia là Trình Niệm, hai người họ đang lén lút qua lại sao.
Cô thấy Cố Dư đang đi lại liền chạy như bay voà nhà vệ sinh để trốn, thấy anh ta đã đi xa, cô liền nhẹ nhàng đi tới phía Trình Niệm đang đứng thở hổn hển trong góc tường.
Cô đi tới vỗ nhẹ lên lương cô ấy, đưa cho cô ấy vài tờ giấy.

Thấy Trình Niệm không có ý định muốn cầm cô lên tiếng:
- Cầm lấy lau mặt đi, chuyện vừa nãy tôi sẽ không nói với ai đâu.
Nghe cô nói xong cô ấy liền đưa tay cầm lấy, cúi đầu lí nhí nói:
- Cảm ơn.
Cô đang định rời đi thì cô ta kéo cô lại, nói:
- Khoan đã, tôi có chuyện muốn nói.
- Được, nói đi.
- Không phải cô ghét tôi lắm sao.

Lúc trước tôi cũng làm ra nhiều chuyện có lỗi với cô, sao cô lại…
- Ai cũng có lỗi sai thôi, lúc đó tôi với cô là tình địch, nên chuyện đó xảy ra cũng là chuyện dễ hiểu.

Cô hối lỗi rồi, trả giá cũng trả rồi, tôi còn có lý do gì để ghét cô.
Trình Niệm ngửng đầu nhìn cô như thể không tin vào những gì vừa nghe được.

- Tôi cũng có lời này muốn nói với cô, thanh xuân của một người côn gái không dài đâu, đừng vì một thứ không thuộc về mình mà đánh đổi thất cả.

…ừm, cô có nhan sắc, có quyền có thế hãy sử dụng nó như một công cụ để sống thật xứng đáng.

Những gì tôi muốn nói thì tôi nói hết rồi, xin phép.
Trình Niệm đến khi cô rời đi thì vẫn không nói thêm lời nào, mà im lặng.

Cô quay trở về bữa tiệc, bây giờ cô muốn về nhà, cô cũng hơi khát nước, đi vào tìm một cốc nước.

uống xong cô mới đi đến bên anh.
Được một lúc cô thấy hơi chóng mặt, bụng thì nôn nao.


Tề Phi thấy cô như vậy thì lo lắng hỏi:
- Em mệt sao, chúng ta đi về thôi.
- Em..

không sao, nhưng bữa tiệc chưa kết thúc mà.
- Không sao, lúc nãy anh đã chào hỏi Tư tổng rồi.
Rời khỏi bữa tiệc, ngồi trên xe mà đầu óc cô quay cuồng, lúc nãy cô chỉ uống một cốc rượu vang ngọt thôi mà, lúc uống cô thấy rất nhẹ mà sao lại thành ra thế này.
Về đến nhà, cô đi cũng không vững nên được Anh bế công chúa về nhà, cô không tự chủ được hành động, bắt đầu lằm loạn trên người anh.
Cô vươn người hôn anh, cô cắn nhẹ môi anh một cái khiến anh “ưm” một cái rồi thả ra cười khúc khích.
Tề Phi bị cô trêu thì máu nóng nổi lên, nhanh chóng mở cửa, đi nhanh vào phòng ngủ của cô, hôm nay anh đã uống kha khá rượu nên hành động có chút không kiểm soát được trước hành động khiêu khích của cô.
Đặt cô xuống giường, anh chồm người đè lên cơ thể của cô, cúi xuống hôn sâu, hôn đến khi cô hết oxi mới chịu thả ra.
- Em, dám uống rượu sao.

Lại còn không uống trước mặt anh.
- Ư, ừm,….

Emm…em không có…..thật sự không có.
- Nói thật cho anh.
- Thật mà, em không có…..

nóng, anh tránh ra đi em nóng.
Tề Phi nhìn bàn tay nhỏ đang kéo cao váy lên, đôi chân trắng hồng đang lộ dần theo chiếc váy bị kéo lên, Anh đưa tay giữ bàn tay đang kéo váy của cô.
- Ngoan, một tý nữa sẽ hết nóng.
Tề Phi chịu hết nổi, nhảy xuống giừng vừa đi vừa tháo cà vạt, áo vest.

Nhanh chóng chạy vào nhà tắm.


Tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm.
Hạ Tử Yên không chịu nằm im trên giường, ngồi dậy loạng choạng buóc xuống giường, đi đến trước cửa phòng tắm, cô đưa tay mở cửa rồi nhanh chóng đi vào trong.
Tề Phi nghe tiếng cửa mở quay lại nhìn thấy cô đang đứng dựa vào cửa tròn xoe mắt nhìn mình.

Nhanh chóng tắt nước, với chiếc khăn tắm đang treo trên giá xuống quấn quanh hông, nói:
- Sao em lại vào đây.
Hạ Tử Yên không trả lời anh mà từ từ đi đến bên anh, đưa bàn tay nhỏ trắng trẻo lên ngực anh rồi dần dần đi xuống cơ bụng vẫn đnag còn ướt của anh, ngửng mặt lên cười thích thú.
Tề Phi bị một màn hành động này của cô làm cho đỏ mặt, nơi đó vừa được nước lạnh làm dịu đi được cô gọi dậy.
- Oa, dáng của anh đẹp quá đi, hehe.
Nói rồi cô bước thêm một bước hôn chụt một cái lên ngực anh cười lưu manh.

Anh cố gắng giữ bàn tay nghịch ngợm của cô ra sau lưng gằn giọng nói:
- Hạ Tử Yên, em có biết mình đang làm gì không.
- Thả em ra, đau mà.
- Ra ngoài nhanh không em sẽ hối hận đấy.
Hạ Tử Yên vẫn không chịu nghe lời cảnh cáo của Anh, cô mặc kệ tay đang bị anh giữ, dựa sát vào anh, còn không quên phả hơi thở nóng hổi vào da thịt anh.
- A, người anh mát quá đi.
Tề Phi chịu hết nổi,………..
- -----------.