Cúp máy, Tử Yên oà khóc thật lớn, sự mạnh mẽ của cô giờ này đã vỡ vụn không còn mảnh nào nguyên vẹn cả.
Hạ Tử Yên khóc mệt rồi lại tự an ủi bản thân, sẽ không sao đâu cô có thể vượt qua được.
Tử Yên khóc mệt rồi đúng dậy đi vào nhà tắm, đứng trước gương nhìn gương mặt lấm lem nước mắt.
Nhìn cô thật xấu xí, cúi đầu rửa mặt lúc ngửng lên gương mặt đã sạch sẽ nhưng đôi mắt của cô thật sự không thể nào giấu nổi nỗi buồn.
Đôi mắt sưng húp do khóc quá nhiều, cô ủ rũ đi lấy túi lạnh chườm mắt không thì mai cô phải đeo kính râm ngồi trong lớp rồi bị giảng viên đuổi ra ngoài mất.
Tắm rửa sạch sẽ xong thì cũng đã 1 giờ sáng, cô nằm trên giường mệt mỏi nhắm mắt lại, nhưng trong đầu cô chỉ hiện lên nhưng hình ảnh xa cách của anh, nước mắt lại không tự chủ rơi khỏi khoé mi cô, trượt dài qua thái dương rồi mất hút sau những sợi tóc của cô.
Trong giấc mộng cô đi trong một vườn hoa rực rỡ, vẻ đẹp của nhưng bông hoa sặc sỡ thu hút sự chú ý của cô, trong khi cô đang đi chậm chạp vừa ngắm hoa thì một giọng gọi quen thuộc vang lên:
- Yên Yên, đên đây nào.
Hạ Tử Yên sững lại cố nhìn rõ người trong lớp sưng mỏng kia, là mẹ cô thật sự là bà ấy, cô vừa khóc vừa chạy đến.
Cơ thể cô nhỏ lại như lúc cô 14 tuổi, cô chạy thật nhanh vào lòng bà, ôm thật chặt sợ bà lại biến mất.
- Mẹ, thật sự là mẹ sao….
Hức… Yên Yên nhớ mẹ lắm, mẹ đến để đón con sao
- Yên Yên ngoan, mẹ cũng nhớ bảo bối của mẹ.
Yên yên nơi đây rất đẹp phải không.
- Ừm, đẹp lắm, nơi này thật sự rất đẹp.
Hạ Trâm nở một nụ cười hiền hậu, v/uốt ve con gái nhỏ đang gối đầu trên chân bà, miệng không ngừng kể chuyện trên trời dưới đất.
Thời gian trôi qua thật lâu, Hạ Trâm lên tiếng, ngắt đi câu chuyện mà cô đang nói:
- Yên yên, đến lúc trở về rồi.
Mẹ yêu con.
Nhớ phải chăm sóc tốt bản thân.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, mếu máo nói: Con không muốn, con muốn ở đây với mẹ không được sao? Mẹ không cần Yên Yên sao?
Hạ Trâm lắc đầu, mỉm cười nhẹ nhàng nói: Mẹ yêu con, nhưng con không thuộc về nơi này.
Nói rồi bà buông tay cô ra, Hạ Tử Yên mở mắt nhìn lên trần nhà, cô đưa tay sờ lên khoé mắt, nơi đấy vẫn còn ươn ướt, mẹ thật sự đã về thăm cô.
Tử Yên nằm thêm một chút rồi đứng dậy đi vệ sinh cá nhân, cô cố gắng để bản thân không gục ngã, chỉ mới một đêm mà cô đã phừ phạc đến thế này rồi sao.
Giờ vẫn còn sớm nên cô quyết định sẽ đi chạy bộ, đang chạy bộ trong công viên thì cô thấy tiếng kêu phát ra từ phía chỗ chứa rác của chưng cư.
Cô lại gần thù thấy một chú mèo con gầy gò đang kêu lên vì đói, cô ngồi xuống, nói nhỏ:
- Em bị bỏ rơi sao mèo con.
Em có muốn về nhà với chị không.
Mèo con nghe cô nói như hiểu được vậy, kêu meo meo lên mấy tiếng rồi dừng lại nhìn cô chăm chú.
Hạ Tử Yên càng nhìn chú mèo nhỏ liền có một suy nghĩ “liệu đây có phải là duyên phận không, là mẹ gửi em đến đây để bầu bạn với chị”.
Nghĩ vậy cô liền mỉm cười nhẹ ôm chiếc thùng giấy nhỏ đựng mèo con lên đi về nhà.
Lau qua người cho mèo con rồi cô đi làm nóng sữa cho mèo con uống, ngồi nhìn bé mèo cô nói nhỏ:
- Mèo con từ giờ em sẽ là mật ong.
Mèo con nghe thấy vậy liền dùng lại kêu meo meo.
Cô đặt tên cho mèo con là mật ong vì bé mèo có màu lông màu vàng, dù lông vẫn còn lưa thưa.
Mật ong rất ngọt ngào, xự xuất hiện của bé mèo khiến lòng cô cảm nhận được sự đồng cảm vậy từ giờ chúng ta sẽ lương tựa vào nhau sống thật vui vẻ.
Hôm nay cô có tiết lục 9 giờ sáng, cô tranh thủ đưa mật ong đi đến phòng khám thú y để kiểm tra sức khoẻ, sau đó cô gửi bé ở đấy đến tối.
Buổi sáng học xong cô còn phải đi làm nên không đến đón bé luôn được.
Đến tối, cô đến đón bé, được bác sĩ thông báo rằng bé rất khoẻ mạnh không có bệnh gì hết, bác sĩ cũng đã tiêm phòng cho mật ong và theo dõi rồi nên giờ cô đi sắm ít đồ dùng và thức ăn cho mật ong.
Bác sĩ bảo mật ong cũng đủ tuổi có thể ăn thô rồi nên cứ cho ăn thoả mái, nhưng không nên ăn quá no.
Vì là mèo con không được nuôi bằng sữa mẹ nên lông rất sơ xác, nhìn trông rất ngộ.
Nhờ có sự xuất hiện của mật ong mà cô cũng vui vẻ hơn chút.
>>>>>>>
Hôm nay là ngày dỗ của mẹ cô, Đông Dương cùng Kiểu YY đến từ sớm để giúp cô, dì Ánh Hoan và chị gái cô đi chợ mua nguyện liệu từ sớm, mọi người bắt tay vào nấu nướng đến 10h30p mới hoàn thành.
Sắp xếp gọn gàng mọi thứ, mọi người cùng nhau lần lượt ra khỏi nhà rồi vào thang máy đi xuống sảnh chung cư.
Anh rể cùng chú Giang đã chờ sẵn dưới lầu, xuống đến nơi Hạ Tử Yên đưa đồ trên tay cho anh rể rồi nói:
- Cầm giúp em, em đi mua hoa.
Nói nồi cô chạy về phía tiệm hoa cách đó không xa, đúng trước cửa tiệm nhìn các loại hoa đủ màu sác cô chợt nhớ lại giấc mơ đó.
Bà chủ tiệm hoa thấy cô đúng ngây ngốc nhìn những bông hoa sạc sỡ đang khoe sắc thì tiến lại hỏi:
- Là Tử Yên sao, lâu rồi không gặp cháu, hôm nay cháu muốn mua hoa gì.
Hạ Tử Yên nghe vậy liền lấy lại tinh thần, trả lời bà chủ:
- Cô lấy cho cháu một bó hoa thật to đủ màu sắc nhé.
Bà chủ tươi cười gật đầu đi bó cho cô.
Một lúc sau cô ôm bó hoa to với đủ loại hoa sặc sỡ đi về phía mọi người.
Ngồi vào xe cô vẫn ôm bó hoa không nói lời nào.
Ai cũng biết tâm trạng cô không ổn nên cũng không bắt chuyện, mọi người đều in lặng.
Đến nơi, Hạ Tử Yên mỉm cười tươi, cất giấu hết tất mọi nội buồn bắt đầu vừa cắm hoa vừa tíu tít nói chuyện với mộ phần của mẹ, mọi người mỗi người một câu nói chuyện vui vẻ.
Thắp hương trang trí hoàn tất tất cả mọi thứ, ở lại trờ chuyện thêm một hồi lâu tất cả mọi người mới ra về, dì Ánh Hoan nhất quyết đưa mọi người về Lục gia ăn cơm, Tử Yên cũng không thể nói chen vào được, chị cô cũng nhất quyết đòi làm vậy, cô cũng đành đồng ý.
- Tiểu Yên ăn nhiều vào con.
- Đúng rồi.
cậu mau ăn nhiều vào.
Mỗi người một câu, ai cũng đòi gắp thức ăn cho cô mà làm bát của cô đầy ắp thức ăn, ngay lúc này cô vẫn luôn kiên cường để không rơi nước mắt, cố mỉm cười để mọi người đỡ lo.
>>>>>
Ăn cơm xong cô cũng không nán lại quá lâu, vì chiều cô vẫn còn tiết học buổi chiều, cô cùng Đông Dương và Kiều YY rời đi.
Ngồi trong giờ học cô vẫn ghi chép bài đầy đủ, nhưng không thể tập trung nghe giảng.
Học xong tiết cô cũng không đến quán ăn làm việc, gọi điện cho quản lý rồi nhắn tin cho yy xong cô đi xe buýt về nhà.
Vừa vào nhà tiếng kêu của mật ong đã vang lên, cô đi lại v/uốt ve nó rồi ôm vào lòng, mạnh mẽ cả ngày cuối cùng cô cũng không chịu được nữa liền bật khóc, nghẹn ngào nói:
- Mật ong, có phải chị là một đứa thất bại không, tại sao chị lại không thể bước qua quá khứ để tiếp tục sống hạnh phúc vui vẻ.
Tại sao chị lại chỉ vì một câu nói của người đó liền gục ngã, vì sao chị lại không thể quen được việc chị đã mất đi mẹ.
vì sao chứ??
Mật ong thấy cô khóc chỉ biết meo meo rồi l/iếm đi những giọt nước mắt của cô để an ủi.
“Ngày mai sẽ lại đến, ngày mai sẽ là một ngày tươi sáng.
Rồi hạnh phúc sẽ đến với cô vào một ngày nào đó”, Nghĩ rồi cô dần thiếp đi trên sofa mật ong thì ngoan ngoãn nằm trong lòng cô.
- ------------.