- Yên Yên lại đây nào.
Hạ Tử Yên nghe mẹ gọi liền chạy từ trong phòng ra.
Tươi cười, hỏi:
- Mẹ ơi, sao hôm nay mẹ về sớm thế ạ.
Nhưng….
Nhưng mà, mẹ ơi đây là ai thế ạ?
Hạ Trâm ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu con gái nhỏ của bà, con bé mới 6 tuổi, còn nhiều chuyện con bé chưa hiểu.
Bà sợ con bé sẽ không chấp nhận đượ chuyện này, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Yên Yên, đây là Hạ Nhiên, từ giờ sẽ là chị gái của con.
Hạ Tử Yên nghiêng chiếc đầu nhỏ, hỏi lại mẹ:
- Thật sao, chị ấy là chị gái của Yên Yên sao.
- Ừm, đúng rồi, con bé là chị của con.
Nghe mẹ nói thế, Hạ Tử Yên liền tiến lại gần chỗ mà người sẽ trở thành chị của bé.
Dừng lại trước mặt chị, Tử Yên nhoẻn miệng cười, lên tiếng:
- Chào chị, em là Yên Yên.
Còn chị tên gì?
Cô bé đối diện có chút lo lắng nhưng vẫn trả lời:
- Chị là Hạ Nhiên, sau này mong em giúp đỡ.
- Ưm, sau này chị sẽ là chị của Yên Yên rồi, chúng ta sẽ chơi với nhau thật vui, Yên Yên sẽ không phải ở một mình khi không có mẹ.
Nói rồi Tử Yên nắm tay của Hạ Nhiên đi đến chỗ mẹ, hỏi nhỏ:
- Mẹ ơi, chị sẽ ngủ với con sao?
- Yên Yên có muốn chị ngủ với con không?
Hạ Trâm thấy cô bé ngoan ngoản không khóc lóc làm làm ầm lên cũng an tâm chút, nhưng vẫn còn phải quan sát thêm.
Tử Yên nhỏ bé cười tươi, trả lời mẹ:
- Có ạ, Yên yên muốn ngủ với chị, thế con với chị vào phòng chơi nha mẹ.
- 2 đứa đi đi.
Tử Yên nắm tay Hạ Nhiên vào phòng, giới thiệu con phòng nhỏ cho chị, ngồi líu lo một hồi, mới chịu dừng lại:
- Chị ơi, nhìn này em sắp được đến trường rồi, chị sẽ đến trường với em chứ!
- Chị sao, chị không biết nữa.
- Sao thế, chị không muốn đến trường với em sao.
Chị không thích em sao.
Cô bé không hiểu vì sao chị lại không muốn đến trường với mình liền oà khóc, chạy lại ôm Hạ Nhiên, khóc nấc lên nói:
- Chị… Chị không thích Yên Yên sao, vì Yên Yên hư sao……..
huhuhuhu….
Hạ Trâm nghe tiếng khóc liền chạy vào phòng, lo lắng hỏi:
- Sao thế, sao con lại khóc.
Hạ Trâm muốn kéo Tử Yên đang ôm chặt Hạ Nhiên ra, nhưng càng kéo cô bé khóc càng lớn.
- Không muốn… mẹ… mẹ ơi…..
chị không thích con sao.
Hạ Trâm ngớ người, nhìn Hạ Nhiên, đang khó xử, em cũng sắp theo luôn rồi.
Giờ bà cũng hết cách, nhẹ nhàng nói;
- Yên Yên, nghe mẹ nào, con hãy bỏ chị ra nào, nói mẹ nghe, sao chị không thích con.
Hạ Tử Yên cuối cùng cũng chịu thả chị ra, nức nở nói:
- Có phải chị không thích Yên Yên nên chị mới không đi đến lớp với yên yên không?
Hạ Trâm nghe con gái hỏi mới vỡ lẽ, thì ra con bé muốn chị đi học cùng nên mới như thế sao.
Bà liền bật cười, nói:
- Yên Yên, chị cũng phải đi học mà con, nhưng chị học lớp lớn hơn Yên Yên.
Nhưng mà chị sẽ đón Yên Yên đi học về được không.
- Thật sao?
- Đúng rồi, Tiểu nhiên sẽ đi học với Yên Yên, hai đứa sẽ đi học với nhau, giờ con yên tâm chưa nào.
- Ừm, con xin lỗi, vì đã khóc nhè.
Hạ Trâm kéo 2 cô con gái nhỏ vào lòng, bà nhận nuôi Hạ Nhiên không phải vì bù đắp chỗ trống cho con gái bà mà là khi bà gặp Hạ Nhiên bà thấy thích cô bé, cảm thấy cô bé rất hợp với mình nên bà mới nhận nuôi, cô bé rất ngoan hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng.
Bà đã phải rất đắn đo mới dám nhận nuôi cô bé, kinh tế của bà cũng không có giàu có gì mấy, một mình bà phải chăm sóc Tử Yên, giờ có thêm cô bé nên sẽ khó khăn hơn chút.
Nhưng không sao, bà sẽ cố gắng vì tương lai của 2 con gái của bà:
- Hai đứa phải yêu thương nhau, không được đánh lộn, phải bảo vệ nhau khi ra ngoài biết không.
Cả 2 bé liền đồng thanh trả lời:-Dạ, vâng ạ.
- Được rồi, nháo thế thôi tiểu Nhiên đưa Yên Yên đi tắm giúp mẹ được không, con tắm với em luôn.
Ừm, quần áo của con mẹ sẽ xếp vào chiếc tử đằng kia.
Được rồi đi đi, mẹ nấu nốt cơm.
Hạ Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, trả lời:
- Dạ, vâng ạ.
Yên Yên đi tắm thôi em.
Đấy là ngày mà cô có thêm người chị gái luôn lo lắng, yêu thương cô khi cô không có mẹ.
Thời gian hạnh phúc của 3 mẹ con chưa được bao lâu thì, Hạ Trâm phát hiện ra bà bị ung thư phổi giai đoạn cuối, bà biết mình không thể qua khỏi, người bà áy náy nhất vẫn là Hạ Nhiên con bé mới 18 tuổi, bà biết con bé hiểu chuyện này sẽ đặt hết mọi trách nhiệm và tội lỗi lên bản thân, người bà lo lắng là yên yên cả cuộc đời bà chưa để con bé hạnh phúc sung sướng ngày nào, bà cũng chưa dành nhiều thời gian cho con, giờ bà hối hận rồi, thời gian còn lại bà phải cố gắng hơn.
Cả cuộc đời bà khổ cực, nhưng đến cuối đời bà vẫn luôn lo lắng cho con cái.
Vì sao ông trời luôn bất công như vậy, bà đã vất vả khổ cực nhưng vẫn chưa từng làm việc xấu vì sao lại để bà phải rời bỏ con bà sớm như vậy.
Bà đã chống chọi lại với căn bệnh nhưng mọi chuyện lại không tốt đẹp bà ra đi khi Hạ Nhiên 19 tuổi và Hạ Tử Yên mới 14 tuổi, cả cuộc sống như bị đảo lộn, Hạ Tử yên không chấp nhận được mà tự nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài, Hạ Nhiên cố gắng không để mình bị gục ngã nếu cả cô cũng gục ngã thì ai sẽ lo cho Tử Yên đây.
Giờ cô đã đủ tuổi đi làm, do cô học sư phạm nên không mất tiền học phí nhiều, thời gian rảnh cô đi làm thêm kiếm tiền để lo học phí cho Tử Yên.
Cô chưa từng than vãn với ai, nhưng Hạ Tử Yên cũng đủ tuổi để hiểu được mọi thứ, cô đã cố gắng vượt qua được khoảng thời gian khủng khoảng đó, cố gắng chăm học, buổi chiều cô gái nhỏ này đã chạy đi xin việc nhưng do còn nhỏ tuổi nên không ai chịu nhận cô hết.
Khi Hạ Nhiên phát hiện thì cô đã cấm cản em gái, khuyên răn mãi em mơi s chịu thoả hiệp.
Hạ Nhiên cho phép em làm thêm khi em 15 tuổi nhưng không dược ảnh hưởng việc học, cũng không được làm quá sức.
Hạ Tử Yên ngày nào đã trở nên chín chắn hơn so với các bạn đồng trang lứa, không chơi bời cũng không chểnh mảng trong chuyện học tập vì bỏ thời gian học ra đi làm.
Nhưng Hạ Tử Yên có một sở thích là đọc chuyện ngôn tình, những cuốn chuyện cho thêm rất nhiều cảm xúc, đau khổ có ngọt nào có nhưng không bào giờ cô ảo tưởng mình sẽ gặp được hoàng tử cả, vì cô biết sẽ chẳng có hoàng tử nào lại thích một con vịt như cô.
Nhưng cô đã nhầm vào ngày định mệnh đó, cuộc sống cô đã trở lên xáo trộn.
Cô rơi vào lưới tình của Anh trai hàng xóm mơi chuyển đến.
Nhưng liệu đó có phải người sẽ bên cạnh yêu thương chăm sóc cô cả đời không.
- --------------
Chúc mọi người có 1 ngày vui vẻ!!.