Từ sau lần đó, Trần Nghiêu liền triển khai theo đuổi Chu Mi một cách mãnh liệt, cả ngày tìm mọi cách để theo đuổi cô, đám anh em cũng giúp hắn nghĩ ra không ít phương pháp.
Lưu Đông không biết tìm thấy một chiếc đàn guitar ở chỗ nào, hắn nói thời gian gần đây người ta tỏ tình đều sẽ ca hát, chơi guitar, các cô gái bây giờ đều thích kiểu tỏ tình như thế.
Điều kiện gia đình của Trần Nghiêu cũng không đến nỗi tệ vì thế hắn cũng đã từng tiếp xúc với mấy thứ này, nhưng trình độ thì tệ khỏi nói, về cơ bản tay cũng không biết nên đặt chỗ nào, đúng là uổng phí có cái mã đẹp trai nhưng bên trong thì cái gì cũng chẳng có.
Hắn vốn định từ chối nhưng Lưu Đông nói với hắn: những cô gái trẻ bây giờ đều thích kiểu đó.
Trần Nghiêu cảm thấy Chu Mi có lẽ sẽ thích, dù sao thì còn nước còn tát, phương pháp đúng hay không cứ phải thử mới biết.
Sau vài ngày cực khổ vất vả luyện tập, Trần Nghiêu dẫn một đám người mênh mông cuồn cuộn đến tìm Chu Mi, trông hệt như một đám dân xã hội đen, thế nhưng chẳng hiểu sao bọn họ lại tự cảm thấy rất hài lòng.
Chạng vạng hôm ấy, Chu Mi vừa mới tan tầm, vừa mới bước ra khỏi tiệm cắt tóc, từ rất xa liền trông thấy Trần Nghiêu đang đi đến gần, bên cạnh còn có vài người đi theo, bộ dạng cà lơ lất phất, đi đường cũng không đứng đắn.
Chu Mi căn bản còn chưa kịp phản ứng, Trần Nghiêu đã đến trước mặt cô, bắt đầu cất tiếng hát.
Giọng hát của hắn rất dễ nghe, là kiểu chất giọng đặc trưng ở độ tuổi đó, trong trẻo lại mang chút khàn khàn.
"Tôi không có kinh nghiệm yêu đương gì, hôm nay mới phát hiện, lần đầu tiên từ phía xa gặp gỡ đã mang đến cho tôi một niềm hạnh phúc thật mới mẻ. Cả đêm ấy trằn trọc không ngủ được, trong tâm trí chỉ hiện lên bóng dáng em và rồi tôi tự hỏi tại sao tôi lại gặp cô ấy, từ đó hồi ức tốt đẹp của tôi về mối tình đầu đã bắt đầu."
Cây guitar đánh sai nhịp, giai điệu cũng bị hắn hát lệch tông.
Trần Nghiêu ôm cây guitar tiến về phía trước, sau lưng vẫn còn đứng vài người giống như mấy tên tiểu đệ. Rõ ràng trông hắn hung dữ như vậy, thế nhưng trong giây phút ấy Chu Mi lại cảm thấy đáng yêu vô cùng.
Nhịn không nổi, cô bật cười thành tiếng.
Trông thấy Chu Mi cười, Trần Nghiêu từ từ dừng lại động tác đánh guitar, tiếng hát cũng im bặt, hắn có hơi ảo não chán nản.
Lần đầu tiên hắn thích một cô gái, quả thực là một tay mơ chẳng chút kinh nghiệm thực tế nào, trông thấy người ta cười thành như vậy, hắn còn tưởng người ấy chê mình hát khó nghe. Mặc dù có nghĩ như thế thật, nhưng hắn vẫn phải căng da mặt, không những mặt dày đứng đó không ra rời đi, ngược lại lại còn bước vài bước đến để dựa gần người ta.
"Hừ, làm sao đó." Trần Nghiêu lúc này cả người đều gượng gạo mất tự nhiên.
"Một câu thôi, em có nguyện ý đến với tôi không?"
Nói xong bèn trông chờ nhìn Chu Mi, trong ánh mắt còn mang chút kì vọng và cứng đờ.
"Được thôi."
Có lẽ bởi vì trông thấy bộ dạng đó của Trần Nghiêu, Chu Mi liền bị mê hoặc, cứ thế mơ mơ hồ hồ mà đồng ý rồi.
Cái đồng ý này cứ thế kéo dài tận mấy năm.
Nhưng phải nói rằng, Trần Nghiêu đối với phụ nữ đúng là chân thành, nhưng hắn đối với Chu Mi lại càng để tâm hơn.
Hắn vốn dĩ không phải kiểu tâm địa bất chính, càng không phải dạng sớm ba chiều bốn thay đổi thất thường. Từ khi xác định quan hệ với Chu Mi, hắn vẫn luôn toàn tâm toàn ý đối tốt với cô.
Chỉ cần hắn có thời gian, nhất định sẽ đưa cô đi chỗ này chỗ kia, những nơi mà trước đây cô còn chưa từng được đặt chân đến, đưa cô đi đến nơi phong cảnh rực rỡ cả nơi phồn hoa lãng mạn.
Hắn sẽ đưa cô đến sân trượt băng để trượt patin, nhìn dáng vẻ cô run rẩy bám vào lan can trên đôi giày trượt, rồi huýt sáo.
Phải đến khi trông thấy ánh mắt cầu cứu của cô, hắn mới trượt lại gần, đỡ lấy cô. Trên sân băng, đôi tình nhân ôm lấy nhau, di chuyển nhẹ nhàng, thoăn thoát.
Cứ chơi đùa như vậy, Chu Mi cũng dần dần học được cách trượt băng mà không cần Trần Nghiêu dìu dắt nên hắn chỉ có thể dựa vào lan can bên ngoài sân trượt băng, tay kẹp điếu thuốc chăm chú nhìn bóng dáng người con gái đang di chuyển trong sân. So với việc hút thuốc, hắn càng muốn ngắm nhìn cô hơn.
Bất cứ ai nhìn thấy bọn họ cũng đều cười chọc ghẹo hắn: " Ây da, Trần ca dẫn em gái nhỏ đi trượt băng đấy à?"
"Cút, đấy là người phụ nữ của ông đây!" Trần Nghiêu đưa điếu thuốc lên miệng, chửi người nọ một câu.
"Thích trượt băng như vậy à, cận thận đau eo đấy!"
"Ha ha ha"
Trần Nghiêu thật sự rất thích Chu Mi.
Hắn thích dáng vẻ cô đứng trước cửa tiệm cắt tóc, ngó ra bên ngoài tìm kiếm bóng dáng của hắn.
Hắn thích đưa cô đến tất cả những nơi mà hắn quen thuộc, thích đưa cô đến chợ đêm ăn đồ nướng, thích đưa cô đi trượt băng, thích cô ngồi sau con xe second hand không biết lấy từ chỗ nào của hắn, hắn sẽ ôm lấy cô, rong ruổi trên khắp nẻo đường của thị trấn này.
Hắn thích cái cảm giác một làn gió nào đó lướt qua cơ thể, sảng khoái mà phấn khích.
Thích cảm giác được cô ôm hắn từ phía sau, nhiệt độ cơ thể hòa trộn với nhau nồng nàn ấm áp.
Nhưng càng làm hắn say đắm hơn đó là lúc hắn ôm cô vào lòng, cô gái của hắn rõ ràng đã ngại ngùng đến mặt đỏ ửng nhưng vẫn cố gắng thu mình vào vòng tay của hắn.