Ngày Xưa Có Một Ngôi Miếu Thờ Hoa Âm

Chương 8




Khi rời khỏi Ma giới, ta được đưa cho không ít trái cây. Ma giới tuy thiếu linh khí, không phải nơi mà núi non hùng vĩ và linh khí hội tụ, nhưng những trái cây ở đây lại mọng nước, tươi ngon rực rỡ.

Ta đang cắn một quả đỏ mọng khi đi ngang qua ranh giới, chỉ cần vượt qua nơi này là có thể rời khỏi Ma giới. Ta quay đầu lại nhìn Ma giới bị bao phủ trong hỗn loạn, chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên cảm thấy tay áo xanh của mình bị ai đó khẽ kéo.

Ta cúi đầu nhìn xuống, thấy một tiểu quỷ đầu tròn trịa đang đứng bên chân ta, hơi ngước đầu lên nhìn ta. Bộ xương của nó sáng bóng như ngọc, tinh xảo và đẹp đẽ. Nhưng không biết vì sao, dáng vẻ của nó bây giờ không còn chút ngây ngô như trước, mà lại có thêm vẻ lười biếng, kiêu ngạo.

Nó kéo kéo tay áo ta, giọng khàn khàn nói: "Tỷ tỷ."

Ta ngạc nhiên hỏi: "Ngươi theo ta đến tận đây à?"

Nó không trả lời, chỉ ngước đầu nhỏ lên, nói một câu chẳng liên quan: "Ta muốn nhìn thấy một chút ánh sáng."

Ta nuốt miếng trái cây ngọt ngào trong miệng, lúc này mới nhớ ra, lần trước khi nó tặng ta hoa Thần Tang, ta có chút cao hứng mà hứa với nó điều này. Ta hơi ngại ngùng, ta vốn luôn giữ lời, nhưng lần này, ta không phải đi chơi. Ta đưa cho nó hai quả đỏ mọng, xoa đầu nó: "Lần sau ta nhất định sẽ dẫn ngươi đi chơi."

Nó cúi đầu ủ rũ, khẽ nói "Ồ", giọng kéo dài đầy vẻ thất vọng.

Ta bước đi vài trượng, rồi lại quay đầu, thấy nó đang cầm hai quả đỏ trong tay, đầu lâu cúi gằm xuống, trông vô cùng buồn bã, đứng cô đơn bên ranh giới.

Ta chợt động lòng, thở dài, vẫy tay gọi nó lại. Tiểu quỷ xương xẩu chạy tới, rồi rất nhanh nhẹn trèo lên vai ta, tìm một tư thế thoải mái dựa vào. Vẻ lười biếng, ung dung của nó không khác gì Cơ Hành, dáng vẻ đáng thương vừa rồi dường như biến mất hoàn toàn.

Thật là… tiểu quỷ này trở mặt nhanh thật.

Ta muốn đến Hải Thị Ảo Cảnh bên cạnh đảo Bồng Lai, nơi mà phụ thân ta đã để lại một ảo cảnh bí mật. Khi tâm ma dụ dỗ ta nhập ma, ta từng nhìn thấy trong ảo cảnh đó, cung điện của ta trên đảo Bồng Lai đã biến mất.

Nhập ma cũng có cái lợi, khi buồn bã, không để người khác dễ dàng nhìn ra.

Ta mang theo tiểu quỷ xương nhỏ bay qua Minh Hải, nơi có một đảo Bồng Lai thật sự. Bồng Lai vốn luôn khép kín, Minh Hải thường có những con sóng dữ cuồn cuộn chặn đứng những kẻ xâm nhập. Nhưng dù ta đã nhập ma, Minh Hải vẫn đối xử với ta thật dịu dàng, mặt nước đen tuyền phẳng lặng, gió thổi nhẹ dẫn lối ta đến đảo Bồng Lai.



Vừa đáp xuống, ta đã nhìn thấy đảo Doanh Châu bên cạnh, nơi này vốn không có người ở, giờ đây dường như đã có người cư trú, còn đảo Bồng Lai lại tĩnh mịch đến lạ.

Một vài bóng người từ đảo Doanh Châu bay tới. Khi họ hạ xuống, ta nhận ra đó là mấy vị tộc đệ* của dòng dõi Bồng Lai, thắt đai ngọc, mang theo trang sức quý giá. Dù không giấu được sự kích động, họ vẫn bước lùi nửa bước và cung kính chào: "Hoa Âm Thượng tiên."

(*)"Tộc đệ" ám chỉ những người có mối quan hệ gần gũi trong gia tộc, có thể là anh em trai hoặc em họ của nhân vật chính, cùng xuất thân từ một gia tộc hoặc dòng họ lớn.

Người đứng đầu tên là Tòng Anh, đôi mắt hắn mở to một chút: "Thượng tiên thật sự đã nhập ma sao?" Hắn nghiến răng, phẫn nộ mắng: "Lũ thần tiên vô liêm sỉ ấy, sau này chắc chắn sẽ bị thiên đạo đánh c.h.ế.t!"

Tòng Anh xưa nay luôn ôn hòa, nhưng giờ đây cũng không nén nổi cơn giận. Tang Du, kẻ thế thân của ta, cuối cùng cũng không thể hoàn toàn thay thế ta. Ta chỉ tay về phía đảo Doanh Châu, hỏi: "Nơi đó vốn không có người ở, sao các ngươi lại ở đó?"

Tòng Anh với vẻ khinh miệt đáp: "Cái ả tiểu tiên tử từ đất Tang Du ấy, trăm năm trước bị tìm đến làm thế thân cho người, ngay cả phu nhân cũng cho phép cô ta ở trong cung điện của người. Chúng ta khuyên không được, cũng không chịu nổi nỗi nhục này, nên chuyển ra đảo Doanh Châu sống. Đồ của người, trong suốt trăm năm qua, chúng ta vẫn giữ gìn cẩn thận trên đảo."

"Phu nhân" mà hắn nhắc tới chính là mẫu thân của ta.

Ta gật đầu: "Ta đến để vào Hải Thị Ảo Cảnh một chuyến."

Tòng Anh lùi nửa bước, định dẫn ta đến lối vào kết giới của Hải Thị Ảo Cảnh, thì đột nhiên nghe thấy tiếng sóng gió dữ dội từ Minh Hải. Khi quay đầu lại, ta thấy sấm chớp đan xen, một con tiểu Ô Phượng đang chao đảo bay qua Minh Hải, trên lưng nó là một người ngồi chật vật, đang cố gắng vượt qua biển. Cuối cùng, cả người và Ô Phượng đều bị một con sóng lớn quật ngã xuống ngay trước mặt ta.

Thật trùng hợp, ta nhận ra con tiểu Ô Phượng kia, chính là tiểu đồ đệ của ta; còn người kia, không ai khác, là Tang Du. Tòng Anh và mấy tộc đệ của ta không nhịn được cười thành tiếng.

Tang Du từ dưới đất bò dậy, niệm một câu quyết chú để làm sạch nước trên người, ngẩng đầu lên, vẻ ngạc nhiên bị thay thế bởi sự xấu hổ và tức giận: "Ngươi còn dám tới đây sao?"

Bộ xương nhỏ trên vai ta bật cười lạnh.

Ta ngạc nhiên hỏi lại nàng: "Đây là nhà của ta, tại sao ta không thể đến?"