Ngày Về

Chương 34




Mãi cho đến lúc hai người đến quầy bar cũng không phát hiện có người đi theo hai người. Trên thực tế Chu Yến Cầm luôn đi theo sau Đỗ Nhược Hành mỗi lúc cô rời khỏi Cảnh Mạn. Sáng hôm ấy, anh ta đến thành phố S, mấy ngày liên tiếp luôn ngồi ở quán cà phê đối diện khách sạn, nhìn qua hai lớp cửa kính và dòng người qua lại chờ Đỗ Nhược Hành xuất hiện tại đại sảnh Cảnh Mạn. Hôm nay, anh theo sau cô, thấy cô đi đón Tô Cầu, sau đó đến quán bar này, rồi nhìn hai cô gái ngồi bên quầy bar nói chuyện vui vẻ với mấy người đàn ông, nhưng trước sau Chu Yến Cầm vẫn duy trì khoảng cách 500 mét với Đỗ Nhược Hành.

Anh không thể từ bỏ thói quen theo dõi. Từ gần ba tháng trước, sau khi quay về từ thành phố S, ngay cả cô trợ lý Trương Nhã Nhiên cũng cảm thấy hai người từ đó về sau sẽ không liên quan gì tới nhau nữa, cho tới một ngày cô nhận được lệnh đặt vé máy bay đến thành phố S. Lúc in vé máy bay điện tử ra đem đến phòng làm việc của ông chủ mình còn không nhịn được mà liếc nhìn anh ta một cái. Chu Yến Cầm ngồi trên ghế cao ngạo nhìn lại nói: "Nhìn gì mà nhìn."

Trương Nhã Nhiên nào dám nói gì.

Ngược lại quản gia đối với hành động này của cậu chủ không có gì kinh ngạc. Thậm chí giống như ông đã sớm nghĩ tới chuyện này, không đợi Chu Yến Cầm phân phó đã kéo đến một vali hành lý cho anh, kính cẩn lễ phép hỏi, cậu tính đi mấy ngày? Nếu như trong vòng bốn ngày thì tôi đã chuẩn bị đủ đồ dùng cá nhân cũng như quần áo rồi.

Chu Yến Cầm không nói gì, hơi nhướng mày nhìn ông. Quản gia khom người, nói chúc cậu sớm đạt được ý nguyện.

Rốt cục Chu Yến Cầm cũng lên tiếng, nói ông biết tôi đang có nguyện vọng gì sao.

Quản gia bình tĩnh đáp, tôi chỉ thuận miệng chúc như vậy thôi, cậu làm gì mà nghiêm túc như vậy, còn thầm bổ sung trong lòng, có chuyện gì mà cậu không làm được hay sao, nếu như thật như vậy không phải mặt trời nên mọc từ hướng tây rồi.

Chu Yến Cầm mang theo lời chúc của lão quản gia rời khỏi thành phố T. Đến thành phố S thì theo dõi Đỗ Nhược Hành cả ngày, trước sau che giấu rất khá, không để cô phát hiện hành tung của mình.

Chu Yến Cầm không dám nghĩ đến chuyện hai người sẽ gặp lại nhau như thế nào nữa. Không cần nghĩ nhiều, kết quả nhất định sẽ không có gì khả quan. Chu Yến Cầm hồi tưởng lại tất cả những cuộc cãi vã trước đây của hai người, kết hợp với lời giải thích hôm đó Đỗ Nhược Hành nói với Lam Ngọc Nhu nói về nguyên nhân ly hôn của hai người đưa đến kết quả trực tiếp chính là Trương Nhã Nhiên ngồi cách phòng làm việc của ông chủ mình, cách một lớp kính cũng thấy được sắc mặt của Chu Yến Cầm càng ngày càng thêm tối tăm.

Ngoài chuyện này ra, còn có chuyện khiến người ta đau đầu hơn là Thẩm Sơ chạy đến phòng làm việc của Chu Yến Cầm ở Viễn Hành la lối om sòm. Anh ta hỏi đi hỏi lại Chu Yến Cầm là đã thông suốt chưa, rốt cục là quyết định vì một cây mà buông tha cả một mảnh rừng rậm, hay là ngược lại.

Chu Yến Cầm không muốn trả lời, cho dù trong lòng anh ta đã mơ hồ có đáp án. Thẩm Sơ biết Chu Yến Cầm muốn trốn tránh nên kiên quyết làm tới, nói nghĩ cũng đúng, Đỗ Nhược Hành có gì tốt, trên đời này, hoa thơm cỏ lạ, mấy cô gái xinh đẹp trẻ trung cũng không thiếu, muốn dịu dàng có dịu dàng, muốn hiểu biết có hiểu biết.

Chu Yến Cầm nghe nói không thuận tai liền gọi Trương Nhã Nhiên tới, bảo cô đuổi Thẩm Sơ đi nhưng Thẩm Sơ nào phải tay vừa. Anh ta vừa nằm trên ghế sô pha, dang hai tay nói tôi không đi đâu cả, những lời tôi nói đều là thật lòng suy nghĩ cho anh nha.

Chu Yến Cầm xoa xoa mi tâm, nói câu nói thì dễ lắm, giữa tôi và cô ấy còn có mười năm quá khứ cùng nhau.

Thẩm Sơ a một tiếng, cực kỳ kinh ngạc, nói vậy cũng đúng nhưng mà chính cô ấy không cần anh nữa thì phải làm sao, chả lẽ anh bây giờ muốn đi đặt làm một cô người máy có dữ liệu mười năm tình cảm của hai người rồi đem về đây á?

Chu Yến Cầm biết Thẩm Sơ đang nói mắt mình nhưng từng chữ đều giống như đâm xuyên qua trái tim Chu Yến Cầm vậy. Những ngày qua Chu Yến Cầm đã đủ không thoải mái rồi, Thẩm Sơ lại còn chạy tới đổ thêm dầu vào lửa. Chính vì vậy, Chu Yến Cầm quyết định đến thành phố S nhưng quyết định này không thể làm anh ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn mà thậm chí còn phiền muộn hơn.

*******

Chu Yến Cầm ngồi trên ghế sô pha trong góc khuất của quán bar, nhìn Tô Cầu và Đỗ Nhược Hành uống rượu, nói cười ríu rít với mấy người đàn ông tiến đến. Ba nam hai nữ ngồi càng ngày càng gần, tưởng tượng như chỉ cần động một cái là người đàn ông có thể ôm lấy vai Đỗ Nhược hành. Hơn hai tiếng sau, hai người phụ nữ tỏ vẻ muốn về, Tô Cầu nói chúng ta uống rượu làm sao có thể lái xe, mấy người đàn ông kia lập tức bày tỏ thái độ như sẵn sàng tiễn hai cô gái về.

Chu Yến Cầm không có biểu cảm gì, rũ mí mắt che đi đôi mắt sâu thẳm.

Tô Cầu khéo léo từ chối, chờ đuổi được người đi, cô nói với Đỗ Nhược Hành hay là gọi Khang Thần tới đây một chút xem biểu hiện của anh ta như thế nào, vừa nói tay vừa móc di động của Đỗ Nhược Hành. Ngay sau đó tìm tên Khang Thần nhấn nút gọi, rất nhanh có người bốc máy, Tô Cầu nói liên tục, Khang Thần phải không, Đỗ Nhược Hành bây giờ đang ở quán bar Giai Kỳ, uống một chút rượu nên không thể lái xe, anh có thể tới đây một chút hay không.

Chỉ là tầm 20 phút sau, cửa quán rượu bị đẩy ra, một bóng người đứng ở cửa, cao lớn mà anh tuấn. Khang Thần bước vào, dưới ánh đèn gương mặt tuấn tú có chứa nụ cười nổi bật, tiến tới bắt tay Tô Cầu một cách lễ phép.

Tô Cầu nói anh vất vả rồi, từ đâu tới.

Thái độ của Khang Thần rất tốt, nói tôi từ Cảnh Mạn gọi xe taxi tới.

Tô Cầu còn nói Đỗ Nhược Hành không tốt lắm nhưng ngại nên tôi mạo muội gọi anh tới, làm phiền anh rồi.

Khang Thần trả lời cô ấy từ trước đến nay vẫn vậy, tôi hiểu.

Ba người cùng nhau ra ngoài, không có ai chú ý bóng lưng ngồi trong bàn gần cửa ra vào. Chu Yến Cầm ngồi đó, bất động rất lâu, sắc mặt âm u. Qua chừng hai tiếng đồng hồ, anh ta mới giơ tay lên, gọi phục vụ tới tính tiền rồi bỏ đi.

******

Đã gần tới cuối năm, khắp nơi đều là vui mừng không khí. Trên đường từ sân bay về tập đoàn Viễn Hành, nơi nơi đều là biển quảng cáo chúc mừng năm mới của đủ loại nhãn hàng. Trương Nhã Nhiên sáng sớm đến đón ông chủ từ sân bay, nhìn về phía kính chiếu hậu thấy mi tâm Chu Yến Cầm nhíu chặt. Không khí trong xe rất nóng, mồ hôi cô đổ ròng ròng nhưng dường như Chu Yến Cầm lại cảm thấy lạnh, bởi vì anh ta ngồi ở ghế sau nghiêm mặt, vẫn khoác áo khoác lông cừu màu đen, đáy mắt bởi vì mệt mỏi mà hơi đỏ, khép hờ mắt giống như không thèm quan tâm gì đến thế sự nữa.

Nghĩ đến chuyện anh ta đã nhiều tuổi như vậy rồi mới đau khổ vì tình, Trương Nhã Nhiên liền nghĩ ngay đến câu "Không ngờ anh cũng có ngày hôm nay".

Không khí trong phòng trợ lý thư ký thời gian này quả thật rất không dễ chịu, chính xác mà nói, thời điểm Chu Yến Cầm không vui thì ai trong công ty, nhất là những người tiếp xúc trực tiếp với anh ta cũng đừng nghĩ mình dễ dàng làm việc, từ việc Khang Tại Thành bị anh ta tống khỏi cửa phòng làm việc khiến ông ta suốt ngày kêu ca với mấy cô thư ký đến chuyện cả mấy cô gái như hoa như ngọc của phòng Thư ký trợ lý cũng bị ông chủ chèn ép đủ điều. Chiều hôm trước mấy cô thư ký đang túm tụm nói chuyện phiếm, trong lúc hết chuyện gần đến chuyện xa liền nói đến chuyện tương đối hoài niệm lúc Đỗ Nhược Hành và Chu Yến Cầm chưa ly hôn. Tuy thời điểm như vậy đã trôi qua rất lâu rồi nhưng rất tốt đẹp. Lúc đó Đỗ Nhược Hành đảm nhiệm nhiều loại nhân vật khác nhau, ví dụ như người an ủi, đối tượng bày bỏ sự hối hận hay người cứu mạng. Có thể nói cô ấy là vũ khí lợi hại nhất để đối phó với Chu Yến Cầm, có người đã từng nói đùa, nói nếu như muốn Chu Yến Cầm giúp làm việc gì đó, đích thân tìm anh ta đều không bằng tìm Đỗ tiểu thư trước tiên. Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là người đấy có thể tìm được cô ấy đã.

Chu Yến Cầm có biệt tài giấu vợ con rất kỹ. Có rất ít người thấy qua Đỗ Nhược Hành, trừ người Tổng thư ký trước đây là tâm phúc của Chu Yến Cầm nên thỉnh thoảng được vào nhà họ Chu, còn những người thư ký trợ lý trong phòng này đều chỉ được gặp phu nhân có hai lần. Nhưng sức ảnh hưởng của cô vợ này lại rất lớn. Người chủ nhiệm trợ lý trước lúc Trương Nhã Nhiên nhậm chức từng có một lần sai lầm trong công việc, chính là hơn nửa đêm Đỗ Nhược Hành gọi điện thoại muốn gặp Chu Yến Cầm nhưng anh ta đang đi công tác nên cô trợ lý cũ bắt máy mà không nói lại với ông chủ, kết quả lúc Chu Yến Cầm đi công tác về, cô trợ lý cũ đó quả nhiên bị giáo huấn một lúc lâu cộng với khấu trừ ba tháng tiền lương.

Chu Yến Cầm rất ít khi mềm lòng, mỗi khi mềm lòng đều có nguyên do, cuối cùng chứng minh hơn chín mươi phần trăm mềm lòng của Chu Yến Cầm đều có liên quan đến Đỗ Nhược Hành. Chu Yến Cầm rất ít khi từ chối không tiếp cuộc gọi của Đỗ Nhược Hành, ít nhất trong trí nhớ của tất cả mọi người trong phòng Trợ lý thư ký, một lần cũng không có. Dĩ nhiên Đỗ Nhược Hành cũng rất ít khi gọi tới, nhưng mặc kệ là hội nghị cấp cao hay đàm phán hợp đồng, chỉ cần danh bạ có tên là "Nhà" gọi tới, mặc cho giây trước Chu Yến Cầm đang trừng mắt mắng người nào đó, một giây kế tiếp, trong nháy mắt vẻ mặt anh ta chuyển ngay sang vẻ ôn hòa bắt máy.

Trước khi ly hôn, rất nhiều người muốn làm một cuộc phỏng vấn với anh ta nhưng Chu Yến Cầm luôn không thích tiếp nhận mấy cuộc hẹn muốn phỏng vấn này. Có một lần anh ta nhận lời mời phỏng vấn nhưng cũng là do nể mặt người giới thiệu. Thế nhưng vị nhà báo kia không biết tại sao lại có bản lĩnh trong quá trình phỏng vấn khiến anh ta vui vẻ nên có thể nghe được mấy câu chuyện riêng. Cuối cùng thời điểm nhắc tới vợ hiền ở nhà, theo lời của một cô thư ký mang trà vào lúc đó, vẻ mặt Chu Yến Cầm cực kỳ dịu dàng, nói gây gổ đương nhiên là có, nhưng ở nhà tôi không có địa vị, cô ấy mới là nhân vật số một, chuyện gây gổ ấy à, cuối cùng đều là tôi nghe cô ấy, không bao giờ có chuyện ngược lại.

Đối phương hỏi nếu như vợ anh làm chuyện không đúng thì như thế nào. Chu Yến Cầm vội đáp làm sao có thể, cô ấy đã ủy khuất gả cho tôi, mặc kệ xảy ra chuyện gì hậu quả dĩ nhiên đều do tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Chu Yến Cầm luôn khinh thường việc nói dối cho nên Trương Nhã Nhiên tin chắc những lời nói của anh ta vào thời điểm kia đều không phải giả bộ. Người đã ngồi vững ở vị trí của anh ta, còn có thể nhường nhịn người khác đến mức đó hoàn toàn là việc không dễ dàng. Quay về với tình cảnh của anh ta bây giờ, Trương Nhã Nhiên lại liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu, trong lòng thầm nói một câu tự gây nghiệt, không thể sống.