Ngày Về

Chương 21




Sau khi ăn cơm tối xong hai người lại ra phòng khách ngồi, Đỗ Nhược Hành đã bắt đầu thấy hối hận với mấy câu nói của mình lúc nãy.

Hai người đã là người trưởng thành, trải qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống, đã sớm qua cái tuổi mà có người khóc lóc nức nở giơ tay lên thề liền thay đổi suy nghĩ của mình. Trên phương diện lý trí, Đỗ Nhược Hành không có lòng tin quá lớn vào Chu Yến Cầm, mặc dù hiện tại anh ta đối với cô tình sâu như biển, giống như thật sự cải tà quy chính. Nhưng giống như Tô Cầu nói, hoa tâm vốn là bản tính mà giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Tính cách này giống như tính tình nhỏ mọn của Đỗ Nhược Hành vậy, đã mấy chục năm thấy vậy là không tốt nhưng không cách nào bỏ được. Gần đây, cô quả thực có thể ở trước mặt người khác ngụy trang tự nhiên, thậm chí cô có thể ngụy trang che giấu sự nhỏ mọn cả đời, nhưng cô chưa bao giờ chân chính thay đổi, mà phỏng chừng cho đến già cô vẫn để trong lòng chuyện có ai nói xấu sau lưng cô lúc còn làm nhân viên quản lý khách sạn không.

Nghĩ như vậy nên lúc Chu Yến Cầm thề thốt là sẽ giữ mình liền không khỏi khiến cô cảm thấy nản chí.

Mấy năm nay, Đỗ Nhược Hành thấy người quen của mình gặp phải chuyện chồng nuôi tình nhân bên ngoài quá nhiều. Mấy tháng trước, bạn học ngồi cùng bàn cô năm nhất cao trung mặt mũi mệt mỏi kể cô nghe, chồng cô ấy lại không chịu đổi tính vẫn nuôi tình nhân bên ngoài, nhưng vợ chồng cô ấy đã có với nhau hai đứa con, bản thân cô cũng không có công việc ổn định, bất luận như thế nào cũng không thể ly hôn. Trước kia một đồng nghiệp của Đỗ Nhược Hành trong công ty cũ cũng gặp phải trường hợp chồng ngoại tình, sau khi cô ấy kiên quyết đòi ly hôn thì đối phương không chịu, còn quỳ trên mặt đất, khóc rống lên sau đó thề son sắt bảo đảm sẽ không tái phạm, nửa tháng sau vị đồng nghiệp đó rốt cuộc tha thứ, chồng cô ấy cũng biểu hiện rất tốt đi làm về nhà đúng giờ giống như thực sự hối cải, cho đến trước đây không lâu Đỗ Nhược Hành bỗng thấy tên chồng của đồng nghiệp cũ tới khách sạn Cảnh Mạn thuê phòng cùng một cô gái ăn diện sặc sỡ.
Trên đời này luôn xảy ra những chuyện không như con người mong muốn. Từ trước đến nay, Đỗ Nhược Hành đều cho rằng mình sẽ không may mắn hơn nhiều người. Cô không thể xác định Chu Yến Cầm có nhận thức được vấn đề để thay đổi hay không? Hay chỉ vì đạt được mục tiêu, sẵn sàng lùi vài bước hay không? Lòng tự ái của cô không cho phép mình bị anh ta tổn thương lần nữa, ngay cả chuyện dò hỏi anh ta làm gì ở đây cũng khinh thường. Cho nên thái độ của cô đối với Chu Yến Cầm hết sức mâu thuẫn. Vừa không cách nào đẩy anh ta ra, bởi vì còn có mười năm trong quá khứ, cũng không cách nào hoàn toàn tiếp nhận anh trở lại, cảm giác giày vò trong quá khứ đến giờ cô vẫn nhớ mãi.

Đỗ Nhược Hành càng nghĩ càng cảm thấy chán nản, chờ đến lúc tiễn Chu Yến Cầm đến cửa, sắc mặt của của cô đã trầm xuống. Chu Yến Cầm muốn cầm tay cô nhưng bị cô khéo léo né tránh, thuận miệng nói một câu hẹn gặp lại liền đóng rầm cửa.

Chu Yến Cầm ở sân bay nhận được điện thoại của Thẩm Sơ, cậu ta nói với anh cuối tuần này mấy người bạn tính toán tụ họp, đề nghị anh tham gia.

Thẩm Sơ nói đều là người quen, mỗi cuối năm mấy người bọn họ luôn tụ họp một chút. Những người này phần lớn đều là những doanh nhân cậu ấm chơi bời có đủ nên tụ họp không chỉ đơn giản là ăn cơm, mấy tiết mục giải trí ở phía sau mới thật sự là không kiêng kỵ gì. Chu Yến Cầm không do dự nói cậu cứ quyết định địa điểm sau đó báo với tôi một tiếng là được. Thẩm Sơ ngược lại dừng lại một lát, cười nói thật không ngờ anh đồng ý đi đấy.

Chu Yến Cầm hỏi cậu nói vậy là có ý gì.

Thẩm Sơ cười không nói, ngược lại hỏi : “Mấy vị hồng nhan tri kỷ của anh đi đâu hết rồi? Còn nữa gần đây anh lại không thấy đầu không thấy đuôi.”

Chu Yến Cầm đáp một cách thẳng thừng: “Chuyện này không liên quan tới cậu.”

Thẩm Sơ ở bên kia đầu dây ai nha một tiếng, nói: “Không liên quan nhưng tôi tò mò nên hỏi không được sao.”

Chu Yến Cầm cao giọng đáp: “Không chơi với mấy cô gái đó nữa. Phiền phức.”

Thẩm Sơ cười không ra hơi, nói: “Cái này có điểm không đúng, trước kia không phải anh rất sẵn sàng hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc tự dâng đến miệng ư? Vậy cậu nói xem phải chuẩn bị mấy cô phục vụ cho cậu đây?”

Chu Yến Cầm nói: "Tùy tiện."

"Tùy tiện rốt cuộc là mấy a?"

Đã đến giờ lên máy bay thời gian, Chu Yến Cầm đem vé máy bay điện tử làm thủ tục. Cô nhân viên bán vé liếc mắt nhìn anh ta không ngừng nhưng Chu Yến Cầm không thèm để ý mà chỉ tập trung vào câu chuyện với Thẩm Sơ, nói rốt cục cậu có gì muốn nói nữa không, nếu không tôi cúp máy.

Rốt cục Thẩm Sơ mới dùng giọng điệu nghiêm chỉnh để nói chuyện: "Tôi lấy tư cách là người bạn, người em trai của anh mấy chục năm nay khuyên anh một câu... Nếu anh thực sự muốn tái hợp, vậy thì phải giải quyết ngay cái đống oanh oanh yến yến bên cạnh một cách triệt để, từ nay về sau thật thà sống thanh tâm quả dục. Nếu như anh không thực tâm muốn tái hợp vậy cũng đừng quấn lấy Đỗ Nhược Hành nữa, người ta dẫu gì cũng đã theo anh mười năm, chục năm thanh xuân của cô ấy đã phung phí hết cho anh, hiện tại không dễ dàng gì mà thoát được ma chưởng của anh, tích chút đức đi, đừng đi gieo họa cho người ta nữa."

Thẩm Sơ lại nói tiếp: "Phụ nữ một khi đã quyết định xa rời người đàn ông mình yêu, ra đi một cách dứt khoát chỉ có hai nguyên nhân, một là tìm được người tốt hơn, đối với trường hợp của Đỗ Nhược Hành căn bản là không thể nào; một nguyên khác chính là người phụ nữ đó đã chết tâm, không còn yêu thương gì người đàn ông cô ta yêu nữa. Mặc dù ngoài miệng Đỗ Nhược Hành luôn miệng nói là hai người chia tay chủ yếu vì cách nghĩ cách nói chuyện không hợp nhau nhưng tôi thấy nguyên nhân này thật sự rất vớ vẩn. Cho dù nó là nguyên nhân, nhưng cũng chỉ là thứ yếu. Mặc dù người trong cuộc mơ hồ, nhưng là chớ thật coi thật."

Cuối cùng Thẩm Sơ nói: "Thôi nói dông nói dài không bằng nói thẳng, nếu như anh quyết tâm sống giữ mình, không như trước đây gặp dịp thì chơi nữa thì khả năng hai người quay lại với nhau là rất lớn. Nếu như không làm được người chồng tốt, hai người nên sớm tách nhau ra để Đỗ Nhược Hành sớm tìm kiếm được cuộc sống mới tốt đẹp."

Chu Yến Cầm suy tư một lát, nói tôi không toàn tâm toàn ý ở điểm nào cơ?

(Chu Yến Cầm vẫn nghĩ như thế này thì ngày tái hợp còn xa, - không toàn tâm toàn ý ở điểm nào -. Thật sự đàn ông…Vẫn yêu thương chăm sóc vợ con nhưng có người phụ nữ nào sà vào lòng thì dại gì mà từ chối)

"Anh ấy hả? Đi hỏi một trăm người thì một trăm người đều trả lời bốn chữ toàn tâm toàn ý này chẳng có liên quan gì đến anh hết." Thẩm Sơ thở dài, "Suy nghĩ thật kỹ đi, về việc lý giải ý nghĩa cũng như hành động của bốn chữ toàn tâm toàn ý này có sai lệch rất lớn."

*****

Lúc Chu Yến Cầm về đến nhà, Chu Đề còn chưa chịu lên giường ngủ, cô bé đang ôm món đồ chơi bằng nhung, ngồi thẫn thờ ở sa lon phòng khách chờ ba mình.

Cô gái nhỏ sau khi đi học mẫu giáo dường như đã khôn khéo hơn trước kia rất nhiều. Mỗi ngày con bé sẽ phải nói chuyện điện thoại cùng Đỗ Nhược Hành một vài lần, mỗi lần đều là nửa giờ trở lên mới bằng lòng cắt đứt. Ngoài ra, nếu như buổi tối Chu Yến Cầm không về nhà, con bé sẽ khóc lóc không ngừng, những người khác rất khó dỗ con bé đi ngủ. Gọi điện thoại, nếu như Chu Yến Cầm cam kết sẽ trở về, vậy Chu Đề nhất định phải đợi đến lúc ba mình về. Lão quản gia vì cô chủ nhỏ như thế này nên hơi lo, ông đã từng nói với Chu Yến Cầm về chuyện Chu Đề càng ngày càng nhạy cảm, có lẽ là đã bắt đầu hiểu chuyện. Lão quản gia vừa nói vừa thở dài, sau đó nghỉ ngơi một chút mới nói nếu như Đỗ tiểu thư ở đây nhất định sẽ không như vậy, làm cho mỗi lần nghe thấy, chân mày Chu Yến Cầm đều nhăn lại.

Chu Yến Cầm dỗ con gái lên giường ngủ, còn mang theo món đồ chơi mà Đỗ Nhược Hành mua từ thành phố S mang về. Đây là cách duy nhất khiến Chu Đề ngoan ngoãn nhắm mắt, nhưng trước khi ngủ còn cố hỏi ba, ba nói mẹ sẽ trở về, như vậy đến lúc nào mới trở lại?

Chu Yến Cầm dịu dàng nói rất nhanh.

Chu Đề rõ ràng là bất mãn với câu trả lời của ba mình. Vài tháng nữa thôi, cô bé sẽ tròn bốn tuổi, bắt đầu có những suy nghĩ cũng như chính kiến của riêng mình. Nghĩ ba mình trả lời qua loa, Chu Đề mím môi suy tính bộ dạng mềm mại ngây thơ, nhất định không chịu nói chuyện. Chu Yến Cầm thấy con gái khó chịu nên hôn hôn mấy cái lên má Chu Đề, nhẹ nhàng hỏi tối nay con cùng mẹ nói chuyện điện thoại đúng không, hai mẹ con đã nói chuyện gì.

Lúc lâu sau, Chu Đề mới mở miệng, mẹ nói để mẹ quyết định có trở lại hay không, muốn xem biểu hiện của ba.

Chu Yến Cầm vuốt ve vầng trán của con gái, trầm ngâm một lúc lâu không trả lời. Chu Đề đột nhiên nói: "Những người khác nói ba và mẹ ly hôn là bởi vì bên ngoài ba có người phụ nữ khác."

". . . . . ."

"Ba thích người khác rồi ư? Có phải là ba không muốn mẹ nữa hay không?"

Chu Yến Cầm nói không phải. Nhưng Chu Đề căn bản không tin tưởng, giọng nói của con bé càng ngày càng bén nhọn, còn có chút giống như muốn khóc nháo: "Tại sao ba lại thích người phụ nữ khác? Về sau ba sẽ cưới người phụ nữ khác phải không? Nếu như ba yêu mẹ tại sao lại chọc giận mẹ bỏ đi?"

Chu Yến Cầm không có cách nào đáp lời, đây là lần đầu tiên anh ta không trả lời được vấn đề mà con gái đặt ra.

*******

Ngày hôm sau, Tô Vận đến thăm phòng làm việc của Chu Yến Cầm, tay đỡ cằm ra dáng vẻ trầm tư. Tô Vận đứng ở cửa chưa tiến vào, nhàn nhạt cười hỏi: "Xem ra em quấy rầy anh?"

Chu Yến Cầm lấy lại tinh thần, đứng lên nghênh đón cô. Trương Nhã Nhiên nhanh chóng tiến lên châm trà. Chu Yến Cầm mời Tô Vận ngồi xuống, hỏi em trở về thành phố T bao lâu rồi.

Tô Vận liếc mắt nhìn anh ta một cái, giữa lông mày còn vẫn hiển hiện vẻ phong tình kiều diễm: "Hai năm không gặp, nếu không phải ngày hôm qua gặp được Thẩm Sơ, em đã không biết anh đã ly hôn. Ngày hôm đó Đỗ tiểu thư cũng không nói cho em biết."

Chu Yến Cầm cười cười không đáp. Một lát sau lại hỏi Tô gia cha mẹ còn mạnh khỏe hay không.

Tô Vận nói: "Bọn họ rất tốt. Hai người vẫn còn ở mong nhớ anh, nói anh đã thành gia lập thất, có vợ có con đàng hoàng nên ai cũng nói em phải lập gia đình, không ngờ anh đã ly hôn rồi.”

Chu Yến Cầm vẫn mỉm cười, một lát sau, hời hợt nói: "Nhất thời sai lầm. Không nên bởi hôn nhân thất bại của anh mà bị ảnh hưởng, có biết bao nhiêu người thích em, em đã độc thân nhiều năm như vậy, những người đó cũng trông mòn con mắt rồi, em cũng nên suy tính cho bọn họ một cái cơ hội."

Ánh mắt của Tô Vận hơi rũ xuống, sau đó mới cười: "Nghe nói là do Đỗ tiểu thư đề nghị ly hôn?"

Chu Yến Cầm rót thêm trà vào ly.

Tô Vận lại hỏi: "Vậy bây giờ như thế nào rồi, bây giờ anh đã có đối tượng thích hợp để lui tới chưa?"

Tô Vận chống cằm nhìn Chu Yến Cầm, khóe mắt đuôi mày đều tràn đầy phong tình, cho đến lúc Chu Yến Cầm mở miệng: "Có."

"Là ai ?"

Chu Yến Cầm cười một tiếng, sau đó đáp: "Đỗ Nhược Hành."