Lại là một năm thu đi đông tới, nhiệt độ không khí giảm xuống, Triệu Tỉnh Quy đã khoác thêm áo phao bên ngoài đồng phục.
Kiểu tóc của anh đã trở về lại ban đầu, lù bù lộn xộn, được gọi là kiểu tóc của hotboy, trong mắt một em học sinh lớp dưới thì đàn anh Triệu ngồi xe lăn vừa đẹp trai vừa bí ẩn, là một hotboy rất khác biệt.
Sau khi đến tháng Mười Hai, tâm trạng Triệu Tỉnh Quy càng lúc càng tốt hơn, bởi vì Trác Uẩn đã sắp quay về.
Việc học ở New York của cô rất thuận lợi, những lần gọi video cô luôn nói với Triệu Tỉnh Quy mình rất hưởng thụ cuộc sống thế này, học tập bận rộn, áp lực rất lớn, nhưng cô không sợ chút nào. Mỗi ngày thức dậy đều tràn đầy tinh thần, nghĩ đến việc cô cũng xem như đặt nửa chân vào lĩnh vực nghệ thuật, đi sâu và tiếp xúc được rất nhiều khái niệm thiết kế độc đáo, tiên tiến và mới mẻ, làm cả người cô như được tiêm máu gà, làm bài tập suốt cả đêm.
Dù rất hưng phấn, nhưng cô cũng chán nản, nói bản thân vẫn có nhiều điều còn muốn học, cảm giác thời gian không đủ, cô đã bắt đầu chờ mong mấy năm học chuyên nghiệp trong tương lai.
“Tuổi của em cũng chưa lớn.” Trong video, khuôn mặt Trác Uẩn hớn hở nói, “Giảng viên nói quyết định của em rất chính xác, bây giờ bắt đầu học tập vẫn chưa muộn. Trước kia em cảm thấy lãng phí mấy năm ấy thật đáng tiếc, bây giờ lại không nghĩ như vậy, em cảm thấy may mắn vì mình đã đưa ra quyết định này! Triệu Tiểu Quy, thời gian hiện tại thật hoàn hảo tốt đẹp, mỗi một ngày trôi qua đều rất phong phú, em thật sự rất vui vẻ!”
Hứng thú là người thầy tốt nhất, Triệu Tỉnh Quy chống cằm nhìn Trác Uẩn, khuôn mặt cô sáng rỡ, qua một lớp màn hình anh vẫn có thể cảm nhận được sự vui vẻ của cô. Trạng thái này khác hoàn toàn với khi cô đi học bất chấp ở đại học A.
Cuộc sống sau giờ học của Trác Uẩn cũng rất phong phú, lễ Halloween thì ra ngoài chơi với bạn học, mọi người cùng tham gia ngày hội hóa trang. Trác Uẩn trang điểm mình thành một ác quỷ, trên đầu đội sừng, khuôn mặt hóa trang giống ác ma, đi chung với một đám “yêu ma quỷ quái” cười to thoải mái, chén chú chén anh.
Thấy cô chơi vui vẻ như vậy, nhưng Triệu Tỉnh Quy xem ảnh chụp lại chẳng thấy vui chút nào.
Trác Uẩn của anh thật xinh đẹp, dáng người tốt, đứng trong một nhóm người khác màu da khác màu tóc khiến cô trông càng thêm nổi bật.
Mái tóc dài màu đen và khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của cô mang theo nét thần bí của phương đông, lúc cười rộ lên có hai má lúm đồng tiền. Triệu Tỉnh Quy không tin một cô gái khi không cười thì có vẻ lạnh nhạt kiêu ngạo, còn khi cười lại ngọt ngào thấu xương, sẽ không có người đàn ông nước ngoài nào không thích cả.
“Cô giáo Trác, em nói thật với anh đi, có ai theo đuổi em không?” Triệu Tỉnh Quy đã từng hỏi Trác Uẩn vấn đề này.
Trác Uẩn lại chẳng để tâm, trả lời: “Có chứ! Sao không có cho được! Mới Mới qua hai ba ngày là đã được hỏi thăm rồi đó!”
Triệu Tỉnh Quy: “…”
Phiền, thật phiền!
Chiều thứ Năm trong tuần đầu của tháng 12, Triệu Tỉnh Quy kết thúc buổi học đi về nhà.
Anh đẩy xe lăn đến nhà vệ sinh một chuyến, sau khi thông qua vô số chướng ngại thì cùng chú Miêu đến bãi đỗ xe, khi xe lăn ra khỏi tòa nhà có tuổi đời lâu nhất, đột nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt anh.
Triệu Tỉnh Quy suýt nữa nhảy dựng, đến khi tập trung nhìn lại mới phát hiện là một nữ sinh mặc đồng phục màu hồng nhạt, cô gái này trông rất xinh đẹp, tóc buộc đuôi ngựa, mặt trái xoan, mắt to, đôi tay vòng sau lưng, e thẹn nhìn anh.
Trước khi Triệu Tỉnh Quy gặp tai nạn cũng từng gặp cảnh tượng này, nhưng từ một năm trước, sau khi bị tai nạn rồi quay về trường học, anh vẫn chưa gặp lại.
Nữ sinh đưa tay đang vòng sau lưng ra, trên tay là một hộp chocolate bằng thiếc xinh xắn, cộng thêm một bao thư màu hồng nhạt, cô gái đưa đồ trong tay đến trước mặt Triệu Tỉnh Quy: “Đàn, đàn anh Triệu, cái này tặng anh.”
Triệu Tỉnh Quy ngửa đầu nhìn cô gái, lạnh nhạt nói: “Thật lòng xin lỗi, tôi đã có bạn gái.”
“Hả…” Cô gái không ngờ mình sẽ nhận được đáp án như vậy, sửng sốt mất hai giây rồi đeo bám hỏi: “Là nữ sinh trong trường sao?”
Triệu Tỉnh Quy lắc đầu: “Không phải.”
Khuôn mặt cô gái càng lúc càng đỏ, đôi mắt cũng ửng đỏ: “Anh đừng lừa em.”
“Tôi không lừa cô.” Triệu Tỉnh Quy lấy di động ra cho cô gái xem ảnh chụp trên màn hình khóa của mình, “Đây là bạn gái tôi.”
Đó là tấm ảnh Triệu Tỉnh Quy chụp chung với Trác Uẩn ở Bắc Kinh hôm ngày một tháng năm, do chú Miêu chụp giúp hai người ở nhà hàng Đại Đổng. Trong ảnh, Triệu Tỉnh Quy ôm lấy vai Trác Uẩn, còn cô dựa đầu lên anh, hai ngón tay xòe thành hình chữ V đặt bên má, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, Triệu Tỉnh Quy cười thật tươi, là vẻ dịu dàng hiếm có thể nhìn thấy khi anh ở trường.
Màn hình khóa nhanh chóng tắt ngúm, Triệu Tỉnh Quy cất điện thoại, thấy cô gái vẫn ngơ ngác đứng yên tại chỗ thì nói: “Cảm ơn cô, tôi phải về rồi, cô cũng nhanh về lớp đi.”
Cô gái trề môi, dáng vẻ muốn khóc, dùng tay xoa mũi sau đó nhét thư vào túi áo, lại đặt hộp chocolate kia lên đùi Triệu Tỉnh Quy: “Cái này tặng anh, em không thích ăn chocolate, chúc hai người hạnh phúc.”
Nói xong cô gái che miệng quay đầu bỏ chạy.
Triệu Tỉnh Quy cúi đầu nhìn hộp chocolate bằng thiếc trên đùi, thở dài, chú Miêu cũng thở dài, bắt đầu đẩy xe lăn giúp anh: “Thằng nhóc này, lại làm tổn thương trái tim của một cô bé.”
Triệu Tỉnh Quy bật cười: “Cháu không quen cô ấy.”
Chú Miêu nói: “Cậu nhét vào trong cặp đi.”
Triệu Tỉnh Quy thưởng thức hộp chocolate kia: “Vì sao? Cháu muốn ăn trên đường về nhà, nhìn nhãn hiệu khá nổi tiếng.”
Chú Miêu: “Ha ha, vậy tùy cậu.”
Triệu Tỉnh Quy ngồi trên ghế sau chiếc xe, chú Miêu lái chiếc Bentley chạy ra khỏi cổng trường, sau đó dừng lại trước cổng một lúc. Triệu Tỉnh Quy đang xé lớp màng nhựa bọc bên ngoài hộp chocolate, nghe thấy cửa xe bên kia bị kéo ra, có người mang theo gió lạnh chui vào trong xe, rồi ngồi xuống cạnh anh, đóng “Sầm” cửa lại.
“Lạnh chết mất, em chờ lâu lắm rồi!” Người nọ xõa tóc dài đến vai, mặc áo khoác nhung, vừa xoa tay vừa hà hơi, “Sao hai người lại ra muộn vậy?”
Triệu Tỉnh Quy đã dại ra, lặng lẽ quay đầu nhìn cô, trong tay anh còn cầm hộp chocolate kia.
“Không quen em sao?” Trác Uẩn nghiêng đầu cười, “Surprise! Triệu Tiểu Quy, em đã về rồi!”
Cô nhào về phía anh, Triệu Tỉnh Quy ném hộp chocolate đi ôm chặt cô, cho đến tận khi thật sự ôm được cơ thể của cô, cảm nhận sự lạnh lẽo từ gương mặt cô, anh mới lấy lại tinh thần, là Trác Uẩn! Trác Uẩn của anh đã về thật rồi.
“Em xuống máy bay lúc nào?” Triệu Tỉnh Quy ôm chầm lấy cô, đến giờ vẫn không dám tin, “Không phải nói ngày mai mới về sao?”
Trác Uẩn mềm mại vùi trong ngực anh: “Muốn cho anh ngạc nhiên đó.”
Thật sự rất ngạc nhiên, Triệu Tỉnh Quy cực kỳ vui vẻ, thả cô ra sau đó ôm lấy mặt cô, muốn quan sát cô thật kỹ.
Trác Uẩn lại phát hiện ra hộp chocolate bị anh ném trên ghế ngồi: “Kia là cái gì?”
Triệu Tỉnh Quy: “Chậc…”
“Hửm! Triệu Tiểu Quy, có phải là bạn nữ tặng anh không?” Trác Uẩn có kinh nghiệm phong phú, vừa thấy cái hộp đã phát hiện ra điều mờ ám, nắm tai Triệu Tỉnh Quy: “Gan anh cũng không nhỏ nhỉ! Em không ở đây là anh bắt đầu nhận quà đúng không?”
Triệu Tỉnh Quy hết đường chối cãi: “Không phải, anh, à thì, á, đau đau đau cô giáo Trác…”
Chú Miêu lái xe: “Ha ha ha ha, đừng trách tôi không nhắc cậu đó.”
Triệu Tỉnh Quy bỏ cuộc không giãy giụa nữa: “Cô giáo Trác, anh đã từ chối cô ấy rồi.”
“Từ chối mà còn ăn đồ của người ta?” Trác Uẩn cầm hộp chocolate kia lắc lắc, “Sao anh lại không biết xấu hổ vậy?”
Triệu Tỉnh Quy: “Anh sai rồi, sai rồi!”
Ngày đầu tiên Trác Uẩn trở về, vừa đặt chân xuống Thượng Hải đã đi thẳng đến Tiền Đường, sau khi đặt hành lý xuống tòa nhà C2 thì đến đại học A tìm Tô Mạn Cầm chơi, rồi lại đến cửa Bắc xếp hàng mua mấy hộp su kem cho Triệu Tỉnh Quy, tính thời gian đi đón anh tan học.
Có bánh su kem bạn gái mang đến, Triệu Tỉnh Quy đâu còn tâm trạng ăn chocolate, trên đường về anh đã ăn hết một hộp, lại còn vừa ăn vừa cười ngây ngô. Trác Uẩn dùng khăn giấy ướt lau khóe miệng anh: “Giống như mấy thằng ngốc ấy, bơ dính ngoài miệng này.”
Triệu Tỉnh Quy cầm tay cô đè lên đùi mình, dùng sức ấn mạnh, rồi lén lút nhắm mắt lại tập trung cảm nhận một chút.
Trác Uẩn không biết gì cả, Triệu Tỉnh Quy định sau khi về nhà mới nói cho cô biết.
Buổi tối, Trác Uẩn ở tòa C2 cùng ăn cơm với Triệu Tỉnh Quy.
Triệu Tương Nghi còn ở trường học, Triệu Vỹ Luân phải tăng ca, trên bàn cơm chỉ có Phạm Ngọc Hoa và chú Miêu ăn cùng bọn họ.
Từ đầu đến cuối Triệu Tỉnh Quy không biết đồ ăn có vị thế nào, đôi mắt chỉ dán lên Trác Uẩn, Trác Uẩn kể chuyện mấy tháng qua cho Phạm Ngọc Hoa và chú Miêu nghe, mọi người trò chuyện rất vui vẻ, phần lớn nội dung Triệu Tỉnh Quy đã biết khi gọi video, vì thế không nói xen vào, im lặng gắp đồ ăn rót nước cho cô.
Phạm Ngọc Hoa hỏi: “Tiểu Trác, ngày tốt nghiệp là hôm nào?”
Trác Uẩn trả lời: “Ngày Năm tháng Một, còn một tháng nữa ạ.”
Phạm Ngọc Hoa: “Vậy cháu đã chuẩn bị xong tài liệu chưa?”
“Gần xong rồi ạ.” Trác Uẩn nói, “Cháu chuẩn bị nộp mười lăm tác phẩm lên, bây giờ đã nộp mười bốn bức, còn một bức cuối cùng nữa thôi.”
Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Bức cuối cùng em định vẽ gì?”
“Tạm thời giữ bí mật.” Trác Uẩn úp mở, “Đây là linh hồn của cả tập tác phẩm, sẽ là tác phẩm lớn nhất, khi nào hoàn thành em sẽ nói cho anh biết.”
Cơm nước xong, Triệu Tỉnh Quy gấp gáp kéo Trác Uẩn về phòng, không thể chờ nổi thêm một giây nữa, nếu không phải có chú Miêu, anh đã muốn làm vậy ngay trên xe rồi.
Cửa phòng đóng lại, Triệu Tỉnh Quy kéo Trác Uẩn ngồi lên đùi mình, cô còn chưa kịp ngồi vững thì anh đã ôm lấy eo cô, ngẩng đầu ngậm môi cô, hai tay bắt đầu trở nên lộn xộn.
Môi lưỡi d@y dưa, hơi thở quấn quýt, bọn họ tham lam m*t lấy hơi thở của nhau, kể ra nỗi nhớ nhung của mình, màn hình điện thoại lạnh băng không thể thay thế được tình cảm ngọt ngào đôi bên.
Trác Uẩn bị anh hôn đến mức không thở nổi, cô có thể cảm nhận được sự nhiệt tình và lưu luyến của Triệu Tỉnh Quy, cô cũng rất nhớ anh, muốn ôm ấp và hôn môi anh. Hơi thở thoải mái tươi mát của anh lướt qua khắp người cô, là hương vị trong trí nhớ của cô. Cô hết sờ mái tóc rồi lại đến gương mặt anh, nằm trong lòng ngực anh thở hổn hển, còn anh thì rên nhè nhẹ.
Sau đó, cô đã nghe thấy Triệu Tỉnh Quy nói: “Cô giáo Trác, có phải em mập lên không?”
Nhiệt tình nóng bỏng của Trác Uẩn lập tức bị dập tắt: “…”
Cô cởi áo khoác ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo lông ôm sát người, Triệu Tỉnh Quy bóp eo cô, giọng điệu chắc nịnh: “Em mập lên thật.”
“Thôi đừng nói nữa!” Trác Uẩn tức tối xoa đầu anh, “Triệu Tiểu Quy! Bây giờ em nặng năm mươi bảy kí rưỡi rồi đấy! Em đã mập lên mấy ký lận! Phải làm sao đây…”
Triệu Tỉnh Quy cười ha ha, ôm cô nói: “Không sao cả, dáng người em cao, không thấy gì cả, năm mươi bảy ký rưỡi là cân nặng bình thường, anh còn cảm thấy trước kia em quá ốm.”
“Sao có thể không nhìn thấy chứ?” Trác Uẩn đè cằm xuống, “Nhìn thấy không? Có nọng cằm.”
Triệu Tỉnh Quy cũng đè cằm xuống: “Cố ý làm vậy thì ai cũng có hết.”
Trác Uẩn còn đang ảo não: “Anh phiền thật đấy! Nhạy cảm như vậy làm gì chứ? Anh không biết bên kia món nào cũng có rất nhiều calo sao? Có nhìn ra thì cũng im lặng đi, sao lại nói ra như vậy chứ?”
Triệu Tỉnh Quy cọ mũi lên cằm cô: “Anh sai rồi, anh không chê em mập, có mập thêm một chút cũng không sao, mũm mĩm thoải mái hơn.”
“Tránh ra!” Trác Uẩn tức giận đẩy ngực anh, “Ai mũm mĩm?”
Triệu Tỉnh Quy vùi cả khuôn mặt vào người cô: “Em đó, anh thích em mũm mĩm.”
Trác Uẩn kêu gào: “Không! Em không muốn biến thành mũm mĩm.”
Quấn quýt nhau trong chốc lát, Trác Uẩn đứng dậy khỏi đùi Triệu Tỉnh Quy, Triệu Tỉnh Quy kéo ống quần, rồi mím môi, nói: “Cô giáo Trác, anh biểu diễn cho em xem một tiết mục.”
Trác Uẩn đang gỡ hộp chocolate ra, cô đã sớm quên sự thật mình mập lên, cho một viên vào trong miệng: “Anh còn biết biểu diễn tiết mục? Cái gì vậy? Hát à? Em không muốn nghe.”
“…” Triệu Tỉnh Quy đen mặt: “Không phải hát.”
Anh đẩy xe lăn đến mép giường, chống mặt giường nhấc người mình lên, rồi đặt hai cái chân mình thẳng ra, sau đó bắt đầu cởi qu@n.
Trác Uẩn ngạc nhiên đến ngẩn người: “Biểu diễn tiết mục gì mà còn phải cởi qu@n? Anh cẩn thận bị cảm lạnh bây giờ!”
“Cởi qu@n sẽ thấy rõ hơn.” Triệu Tỉnh Quy đã cởi hết quần ngoài và quần bông, chỉ còn lại cái quần l0"t nhỏ, để lộ đôi chân dài vừa trắng vừa thon, anh kéo chân giúp đầu gối hơi cong lên, hai chân mang vớ trắng vẫn giống như trước kia, yếu ớt ngã trái ngã phải.
Trác Uẩn đứng ở mép giường nhìn anh, trải qua cuộc sống trong bệnh viện, Triệu Tỉnh Quy và cô đã không còn xấu hổ nữa, cậu trai trẻ ngẩng đầu mỉm cười: “Thời khắc chứng kiến kỳ tích.”
Trác Uẩn: “?”
Cô nhìn chằm chằm hai chân Triệu Tỉnh Quy không chớp mắt, đôi tay anh chống lên giường, ngửa người ra sau, rồi cúi đầu nhìn chân mình. Thời gian tựa như ngừng trôi, mới ban đầu Trác Uẩn không thấy chút thay đổi nào, vài giây sau, đột nhiên cô cảm thấy đùi phải của Triệu Tỉnh Quy giật nhẹ.
Trác Uẩn cho rằng mình hoa mắt, ánh mắt của cô càng nghiêm túc, phát hiện mình không bị phải hoa mắt, chân Triệu Tỉnh Quy thật sự cử động.
Khớp xương giữa háng hơi giật nhẹ, một chút rồi thêm một chút nữa, vẻ mặt anh nặng nề, cau mày, trong đầu như đang giằng co gì đó, tầm mắt di chuyển từ đùi phải đến đùi trái, đùi trái cũng giật lên nhè nhẹ.
Bởi vì động tác kéo dài từ đùi đến đầu gối và cẳng chân, nên hiệu quả mà Trác Uẩn nhìn thấy là từ trên xuống dưới hai đùi của Triệu Tỉnh Quy đều cử động, không phải là run rẩy vì co giật, không phải giật một cách bị động, mà là chủ động! Cả cẳng chân nằm trên giường hơi nhúc nhích. Đây là cảnh tượng mà Trác Uẩn chưa bao giờ nhìn thấy từ khi quen Triệu Tỉnh Quy hơn một năm qua.
Cô ngây ra như phỗng, há to miệng, sợ hãi hỏi: “Sao anh không nói cho em biết?”
“Surprise!” Triệu Tỉnh Quy dừng “Thao tác” đôi chân không nghe lời của anh, rồi ngẩng đầu mỉm cười, “Cô giáo Trác, chân anh đã có một chút sức, lực cơ không còn ở cấp không. Bác sĩ nói anh phải tiếp tục rèn luyện, thêm một thời gian nữa có thể thử chống gậy đứng dậy, có lẽ sẽ đỡ hơn trước kia. Bây giờ anh vịn giá đỡ bước đi đã tốt hơn hồi kia nhiều rồi.”
“Tốt quá, Triệu Tiểu Quy, tốt quá rồi.” Trác Uẩn kích động đến mức không biết phải nói gì, cô ngồi xuống mép giường, cầm lấy quần ngoài xỏ vào chân Triệu Tỉnh Quy, giúp anh mặc quần lại.
“Cảm giác thế nào?” Cô hỏi, “Em nắm như vậy anh có cảm thấy gì không?”
Bàn tay phải Triệu Tỉnh Quy khua khoắng trên đùi: “Từ khoảng chỗ này trở lên có cảm giác ấm áp, nếu bóp mạnh một chút sẽ có cảm giác nóng, còn phía dưới… thì vẫn chưa có.”
“Kỳ lạ vậy sao?” Trác Uẩn nhìn anh, “Bác sĩ có nói là còn có thể tiếp tục hồi phục không?”
Triệu Tỉnh Quy lắc đầu: “Không biết, anh chỉ có thể tiếp tục rèn luyện, bây giờ vẫn còn uống thuốc, anh chả khác nào cái ấm sắc thuốc cả.”
Trác Uẩn giúp anh kéo ống quần lên, Triệu Tỉnh Quy chống mặt giường nhấc mông lên, lúc Trác Uẩn giúp anh kéo quần lên trên lưng, cô to gan sờ vào ‘Tiểu Quy’, hỏi: “Chỗ này thì sao? Có cảm giác không?”
Triệu Tỉnh Quy cúi đầu nhìn xuống, khóe môi đột nhiên cong lên: “Anh nói không có thì em tin không?”
“Đến lúc này rồi mà anh còn sĩ diện với em làm gì!” Trác Uẩn tức chết mất, véo anh một cái, “Rốt cuộc là có hay không?”
Sắc mặt Triệu Tỉnh Quy thay đổi, màu đỏ ửng dần lan hết khuôn mặt, lí nhí trả lời: “Có một chút, chỉ một chút, phải mạnh như vừa rồi mới được.”
Trác Uẩn: “…”
Xong đời rồi, cái này mà thực chiến là phải miễn trừ nhịp điệu của ‘Tiểu Quy’ sao?
Triệu Tỉnh Quy mặc quần xong, Trác Uẩn cũng bò lên trên giường, rúc vào trong lòng ngực anh, nói chuyện với anh.
Qua mấy tháng rèn luyện, cơ bắp trên người cậu trai trẻ đã trở nên tốt hơn, ngực cứng rắn, cơ bắp trên cánh tay cũng xuất hiện, khiến cho Trác Uẩn cảm thấy rất đáng tin.
“Tháng Tám năm sau em lại phải đi nữa, hơn nửa năm tới em ở nhà anh đi.” Triệu Tỉnh Quy đã lập tức ảo tưởng, “Anh muốn có thể nhìn thấy em mỗi ngày.”
Trác Uẩn im lặng một lúc, nói: “E là không được rồi.”
Triệu Tỉnh Quy: “Vì sao? Em phải về thành phố Gia sao?”
“Cũng không phải.” Trác Uẩn khều ngón tay anh, “Triệu Tiểu Quy, em muốn nói cho anh biết suy nghĩ của em. Đầu tiên, bây giờ anh đang học lớp 12, chỉ còn nửa năm cuối cùng, em không muốn làm phiền anh. Anh xem, hôm nay em vừa về, anh không chỉ không tập luyện, đến giờ còn chưa làm bài tập, như vậy sao được? Thí sinh thi đại học không có tư cách yêu đương.”
Triệu Tỉnh Quy không ủng hộ: “Thành tích anh rất tốt, nhất định có thể thi đậu đại học A, sau này em phải ra nước ngoài rất lâu, anh muốn nhìn thấy em nhiều hơn.”
Trác Uẩn chọt ngực anh: “Em biết, anh đừng gấp, nghe em nói đã. Thứ hai, bây giờ mẹ em đang ở nhà thuê, đã bán căn nhà được chia lúc ly hôn với bố, em muốn dùng số tiền kia trang trí lại căn nhà ở huyện Quan, để mẹ em có nơi trú chân an ổn. Căn nhà kia rất lớn, có ba tầng, thiết kế trang trí có lẽ phải mất vài tháng, em phải nắm chắc thời gian hoàn tất việc này, để trước khi em đi mẹ có thể dọn vào ở.”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Mẹ em có thể ở căn hộ ở quận Tử Liễu kia, ở bao lâu cũng không sao, ở cùng nhà anh cũng dễ dàng chăm sóc lẫn nhau.”
Trác Uẩn lắc đầu nói: “Như vậy không tốt, ở đâu cũng không bằng ở nhà mình.”
“Vậy em muốn đến huyện Quan ở sao?” Triệu Tỉnh Quy hỏi.
“Đúng vậy.” Trác Uẩn nói: “Em muốn thuê một phòng trọ ở gần căn nhà kia, có thể quan sát được tiến độ trang trí, em sẽ không bán căn nhà kia, sau này nó chính là nhà của em và mẹ, em phải trang trí nó thật đẹp.”
Triệu Tỉnh Quy không mấy vui vẻ: “Anh lại không gặp được em nữa?”
“Không đâu.” Trác Uẩn ngẩng mặt nhìn anh: “Cứ cuối tuần em sẽ đến thăm anh, ở lại nhà anh một đêm, còn có thể đi cùng anh đến đội bóng rổ chơi, ngày thường em không làm phiền anh. Em biết lớp mười hai thật sự rất bận, cho dù ngày nào cũng cũng đến thì cũng chẳng nói được mấy câu với anh.”
Triệu Tỉnh Quy suy nghĩ cẩn thận, một tuần gặp được hai ngày, có vẻ cũng có thể chấp nhận.
“Vậy được, anh nghe em.” Anh bất lực đồng ý, “Em có nhận ra không? Dường như anh luôn chờ đợi em.”
Trác Uẩn nhướng mày: “Ý gì?”
“Chờ em đi học, chờ em đến thăm anh, chờ em từ nước ngoài về, chờ rồi chờ, một lần gặp được em luôn phải đợi đến lần tiếp theo.” Đôi mắt Triệu Tỉnh Quy nhìn bức tranh màu nước trên bàn học: “Đến khi nào anh mới có thể chủ động đi tìm em? Ôi! Anh thật sự muốn thi bằng lái xe!”
Trác Uẩn cười khanh khách: “Sau này cũng có thể thi mà, nóng lòng làm gì? Em còn đang chờ anh lái xe dẫn em đi hóng gió đấy!”
Trác Uẩn chỉ ở lại quận Tử Liễu một đêm, ngày hôm sau đã trở về thành phố Gia.
Triệu Vỹ Luân điều một chiếc xe từ công ty cho cô mượn, không phải siêu xe, là một chiếc SUV. Trác Uẩn đến căn phòng trọ mà Biên Lâm thuê, nói cho mẹ nghe kế hoạch của mình, nhân dịp cuối tuần, hôm sau cô cùng mẹ đi đến huyện Quan.
Đầu tiên hai mẹ con tìm người môi giới để hỏi thuê nhà, sau khi tìm được một căn nhà thích hợp thì chuyển đồ vào ở, nhanh chóng ký hợp đồng.
Chuyến đi này có Trác Hoành đi cùng hai người, nghe nói cô đã về thì Trác Hoành gấp gáp trở về từ Thượng Hải, đầu tiên là đi huyện Quan xem căn nhà ở Cửu Lan Hoa Uyển.
Ba người đi vào căn nhà thô chỉ quét vôi trắng, Trác Hoành nhanh nhẹn chạy lên tầng hai và tầng ba xem xét, hỏi chị mình: “Sau này em sẽ ngủ phòng nào?”
Trác Uẩn hỏi ngược lại cậu ta: “Em muốn ở phòng nào?”
Trác Hoành nói: “Căn phòng hướng nam trên tầng hai, được không?”
“Không được.” Trác Uẩn nói: “Đó là phòng của mẹ.”
Biên Lâm: “Mẹ không sao, để cho Tiểu Hoành là được…”
“Con nói đó là phòng của mẹ.” Trác Uẩn nhìn mẹ, nói với giọng chắc như đinh đóng cột, “Mẹ ở đây mỗi ngày, ở đến già, còn em ấy đến ở bao nhiêu ngày? Còn muốn ở hướng Nam, tưởng bở!”
Trác Hoành: “…”
“Vậy tầng ba thì sao?” Trác Hoành lại hỏi.
Trác Uẩn lườm cậu ta một cái: “Tầng ba là phòng ngủ chính, đương nhiên là phòng của chị.”
Trác Hoành: “Chị cũng có ở được mấy ngày đâu!”
Trác Uẩn mỉm cười: “Ai bảo chị là chủ nhà chứ?”
Trác Hoành: QAQ
Trác Uẩn chỉ căn phòng hướng bắc ở tầng hai: “Sau này em sẽ ngủ ở đây.”
Trác Hoành ủ rũ cụp đuôi: “Ừm.”
Xem sơ qua nhà ở một lần, Trác Uẩn đi ra ngoài sân rồi bắt đầu đi dạo một lần nữa.
Sân rất rộng, mọc đầy cỏ dại, cô nhìn khung cảnh hoang tàn xung quanh, trong đầu hiện lên khung cảnh xanh um tươi tốt tương lai.
Từ cổng đi vào cửa chính, cô ngẩng đầu xem xét, căn nhà này có một tầng hầm, diện tích chỉ bằng một nửa tầng một, được thiết kế lệch tầng, để lên trên sẽ phải đi qua bốn bậc thang, Trác Uẩn cẩn thận quan sát thầm nghĩ phải thiết kế dốc thế nào mới bằng phẳng và an toàn.
Cô đi dọc theo cầu thang lên tầng một, nhìn bố cục lên tầng trong nhà, ngón tay gõ cằm.
Dựa theo thiết kế ban đầu, vừa vào huyền quan là vị trí nhà bếp, sô pha đặt ở phòng khách hướng nam, muốn đến đó phải xuống ba bậc thang, cần phải giải quyết vấn đề này thế nào đây? Thiết kế dốc trong phòng này thế nào?
Còn cả thang máy, thang máy phải đặt ở đâu? Trong nhà thật sự không có vị trí để đặt thang máy, trừ khi đập tường xây lại bố cục lần nữa, nhưng làm vậy rất phiền, không chỉ ảnh hưởng đến kết cấu căn nhà, làm vậy còn bị mất rất nhiều diện tích.
Có thể xây ở bên ngoài không?
Trác Uẩn đi ra sân, vừa đi vòng quanh căn nhà vừa ngẩng đầu quan sát, Trác Hoành cũng theo ra, nghi ngờ hỏi: “Chị đang xem gì vậy?”
Trác Uẩn nói: “Chị đang nghĩ phải đặt thang máy ở đâu.”
“Thang máy?” Trác Hoành cực kỳ ngạc nhiên, “Vì sao phải lắp thang máy?”
Trác Uẩn quay đầu hỏi: “Em nói xem?”
Trác Hoành nói: “Cậu ta tới có thể ngủ ở căn phòng dưới tầng một mà!”
Trác Uẩn không biết phải nói gì: “Anh ấy ngủ tầng một, vậy chị thì sao? Chị cũng ngủ ở tầng một sao?”
Trác Hoành ngây dại: “Chị muốn ngủ chung một phòng với cậu ta sao?”
Trác Uẩn chống nạnh: “Đương nhiên!”
Trác Hoành: “Nhưng cậu ta mới học 12…”
Trác Uẩn tức chết mất: “Em có dùng não suy nghĩ không đó? Chẳng lẽ anh ấy mãi mãi học lớp 12 sao?”
Biên Lâm không đi ra, hai chị em ở bên ngoài mắt to trừng mắt nhỏ, Trác Hoành móc một bao thuốc lá trong túi áo ra, ném một điếu cho Trác Uẩn, Trác Uẩn xin tý lửa, hai chị em cùng châm thuốc cho nhau.
“Chị muốn thiết kế một căn nhà theo thiết kế mở.” Trác Uẩn ngẩng đầu nhìn căn nhà, “Xem Triệu Tỉnh Quy như chủ nhân căn nhà để thiết kế, vì thế chị phải suy nghĩ kỹ càng từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Phải làm sao khi anh ấy đến đây sẽ cực kỳ thoải mái, an toàn, thuận tiện, tự do, tất cả bố cục trong căn nhà này đều phải thõa mãn nhu cầu sinh hoạt của anh ấy, khiến cho anh ấy cảm thấy dù có ở một mình cũng không sao.”
Cái cằm Trác Hoành suýt rơi xuống: “Vì sao chứ?”
“Bởi vì anh ấy là bạn trai chị, chị vui.” Trác Uẩn rít một hơi thuốc, cười vô cùng đắc ý, “Đây là nhà mẹ đẻ của chị, một ngày nào đó anh ấy muốn đến nhà mẹ đẻ với chị, chị hy vọng anh ấy có thể thoải mái ở đây. Mười Ba, chị nói cho em nghe, đây là tác phẩm cuối cùng trong tập tác phẩm của chị, là quà sinh nhật tuổi mười chín chị dành tặng cho Triệu Tỉnh Quy.”