Ngày Tỉnh Là Lúc Về

Chương 13




“Ngày lễ vui vẻ?” Trác Uẩn vừa mới thức giấc, ngồi dậy khỏi giường với mái tóc rối bời, xem điện thoại mà cảm thấy thật khó hiểu, cô hỏi Viên Hiểu Yến đang thu xếp đồ đạc ở dưới: “Hiểu Yến, hôm nay là ngày lễ gì thế?”

“Hôm nay? Hôm nay là ngày Mười.” Viên Hiểu Yến ngẩng đầu lên nhìn cô: “Ngày Nhà giáo, sao thế?”

Trác Uẩn giương mắt đờ đẫn, “vãi” một tiếng xong rồi lại nằm xuống giường, lòng thầm nghĩ cậu nhóc này hăng hái quá rồi, nói toàn những thứ lung tung.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, bốn cô sinh viên của phòng 316 cùng nhau đến nhà ăn ăn sáng, ăn sáng xong thì đến khu dạy học. Trác Uẩn cố ý nhằm khi tiếng chuông vang lên mới đi vào lớp, nhằm né tránh Trác Lợi Hà.

Sau khi giờ học buổi sáng kết thúc, Trác Uẩn kéo Tô Mạn Cầm đến phố ăn vặt ăn cơm, cô nói: “Ăn xong rồi cậu đi mua mấy bộ quần áo với tớ đi, ngày nào cũng hỏi mượn đồ của Hiểu Yến, tớ ngại chết đi được.”

Truyện [Ngày Tỉnh Là Lúc Về] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.

——

Triệu Tỉnh Quy cũng đã kết thúc giờ học buổi sáng, sau khi thu dọn cặp sách xong, anh không nói một tiếng nào mà xoay xe lăn rời khỏi phòng học, chú Miêu đang đợi ở hành lang.

Trong trường học ồn ào náo nhiệt, mọi người đều tan học cả rồi, Triệu Tỉnh Quy đang đi cùng với chú Miêu đến bãi đậu xe, chợt nghe thấy có người gọi cậu: “Rùa Nhỏ!”

Anh quay đầu lại thì nhìn thấy Hồ Quân Kiệt ở cách đó vài mét.

Hồ Quân Kiệt là một trong những người bạn thân của Triệu Tỉnh Quy, nhưng mà hai người đã hơn nửa năm không gặp nhau, lần trước gặp nhau là vào dịp Tết, Hồ Quân Kiệt đến bệnh viện thăm Triệu Tỉnh Quy.

Sau khi khai giảng, mọi người đều học cùng một ngôi trường, bởi vì Triệu Tỉnh Quy tranh thủ thời gian đến nhanh đi nhanh, cho nên vẫn chưa có cơ hội gặp lại các bạn cũ.

Thật ra, cũng bởi vì anh không muốn gặp họ.

Hồ Quân Kiệt chạy bước nhỏ đến trước mặt Triệu Tỉnh Quy, vóc dáng cậu ta rất cao, từng là cộng tác tốt của Triệu Tỉnh Quy trên sân bóng rổ, một người là tiền đạo trung tâm, một người là tiền đạo cánh, lúc tấn công phối hợp với nhau rất ăn ý, không thể chê vào đâu được, sau khi bóng vào lưới thì họ sẽ nhảy lên và đập tay với nhau.

Còn bây giờ, Triệu Tỉnh Quy chỉ có thể ngước mắt lên nhìn đối phương, có lẽ Hồ Quân Kiệt cảm thấy góc độ như thế này không được thích hợp, cậu ta bèn ngồi xổm xuống trước xe lăn của Triệu Tỉnh Quy, hỏi: “Mấy ngày nay cậu quay lại học, cảm giác như thế nào?”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Cũng được, đều là những môn đã học qua, tớ cũng không chăm chú mấy.”

Hồ Quân Kiệt quan sát anh: “Cậu gầy đi nhiều rồi.”

Triệu Tỉnh Quy khẽ cười: “Đã mập hơn lúc nhập viện một chút rồi.”

“Cậu bây giờ…” Tầm nhìn của Hồ Quân Kiệt rơi vào đôi chân hơi rẽ ra của Triệu Tỉnh Quy: “Có đỡ hơn chút nào chưa? Không phải cậu nói…vẫn đang phục hồi chức năng sao?”

Tay phải Triệu Tỉnh Quy ấn xuống đùi, vân vê một cái, lắc đầu nói: “Không mấy hiệu quả, chân vẫn không có cảm giác. Có lẽ tớ sẽ cứ như thế này thôi. Cậu cũng biết bị thương như vậy không thể phục hồi được mà.”

Khóe mắt Hồ Quân Kiệt đỏ hoe, nhưng cậu ta nghiến chặt răng cố nhịn, thậm chí còn cười một cái, cười mà còn khó coi hơn cả khóc: “Sẽ không đâu, cậu chăm chỉ luyện tập là sẽ khỏe lại thôi, tớ còn đợi cậu quay lại đánh bóng cùng với tớ đấy.”

Triệu Tỉnh Quy đấm nhẹ một cái lên vai cậu ta: “Ngoài đánh bóng ra tớ vẫn còn rất nhiều thứ muốn chơi cùng với cậu, ví dụ như chơi game.”

Hồ Quân Kiệt bị anh chọc cười, cậu ta lau lau mắt, nói: “Vốn dĩ A Trạch muốn đến cùng với tớ, nhưng giáo viên tìm cậu ta có việc, cậu ta nói lần sau đến tìm cậu.”

“Bây giờ các cậu rất bận, không cần đến tìm tớ đâu.” Triệu Tỉnh Quy nói: “Chuyên tâm ôn tập, sang năm là thi đại học rồi, tớ sẽ chăm sóc cho bản thân thật tốt.”

Học sinh đi đi lại lại trên hành lang, rất nhiều người đều đang nhìn Triệu Tỉnh Quy, anh quay đầu lại nhìn chú Miêu một cái, rồi nói với Hồ Quân Kiệt: “Tớ phải đi đây, buổi chiều còn phải đến bệnh viện, cậu quay về ăn cơm đi.”

Hồ Quân Kiệt đứng dậy, chàng trai cao lớn, mắt đỏ hoe, mũi ửng đỏ, dáng vẻ đau khổ khiến Triệu Tỉnh Quy đau đầu: “Cậu đừng như thế, Quân Kiệt, mau quay về đi, tớ thật sự phải đi rồi.”

Lúc này Hồ Quân Kiệt mới luyến tiếc rời đi, Triệu Tỉnh Quy điều chỉnh hướng xe lăn, khuôn mặt bỗng chốc trở nên lạnh lùng.

Trên đường về Quận Tử Liễu, Triệu Tỉnh Quy không nói câu nào, luôn nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt nghiêm nghị.

Lúc xe đi qua Tử Duyệt Thành gần nhà, anh vốn im lặng đã lâu đột nhiên lên tiếng: “Chú Miêu, đến trung tâm thương mại đi.”

Chú Miêu hỏi: “Đến trung tâm thương mại? Cậu muốn mua đồ sao?”

“Đúng.” Triệu Tỉnh Quy nói: “Cháu muốn mua ít đồ.”

Truyện [Ngày Tỉnh Là Lúc Về] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.

——

Trác Uẩn với Tô Mạn Cầm đang ăn trưa ở một quán mì, có một người đi đến bên bàn của họ, ngạc nhiên vui mừng gọi: “Đàn chị Trác Uẩn!”

Trác Uẩn giật mình, ngẩng đầu lên mới phát hiện người đến là một nam sinh, khuôn mặt có hơi quen quen, da ngâm đen, đeo một cặp kính gọng đen, chỉ là cô không nhớ ra được tên của cậu ta.

Nam sinh kia nói: “Chị không nhớ em à? Em là Cát Hạo Vũ, thứ Bảy tuần trước ở Quận Tử Liễu hai chúng ta cùng phỏng vấn đấy.”

“À!” Trác Uẩn nhớ ra rồi: “Chào cậu.”

Cát Hạo Vũ gãi gãi đầu, hỏi: “Đàn chị Trác Uẩn, mấy ngày nay chị có nhận được điện thoại của người phỏng vấn đó không?”

Trác Uẩn: “……”

Tô Mạn Cầm ở đối diện cười phì một tiếng, Trác Uẩn hắng giọng, điềm tĩnh nói: “Không có, sao thế?”

Cát Hạo Vũ nói: “Em cũng không nhận được, có lẽ là hết hy vọng rồi.”

Trác Uẩn nói: “Chưa chắc đâu, mới có mấy ngày mà, có thể người ta phải bàn bạc một chút.”

Cát Hạo Vũ tán gẫu vài câu rồi đi, Trác Uẩn bị làm cho mất hết khẩu vị, trộn mì rồi nói với Tô Mạn Cầm: “Cậu thấy chưa, nói dối một câu phải dùng vô số lời nói dối khác để che lấp cho nó.”

Ăn mì xong, Trác Uẩn kéo Tô Mạn Cầm đi dạo một vòng phía ngoài cửa Bắc phố thương mại, trên phố thương mại có cửa hàng quần áo dành cho sinh viên đại học, chỉ là Trác Uẩn chưa đến đây mua quần áo bao giờ.

“Tớ muốn mua chiếc váy liền này, đơn giản một chút, sau này cũng có thể làm váy ngủ để mặc.” Trác Uẩn nắm bàn tay lại thành quyền: “Hôm nay nhất định phải giải quyết cho xong chuyện này. Lần cuối cùng đi, phải để lại cho cậu nhóc đó một ấn tượng thật tốt.”

Cuối cùng cô chọn được một chiếc váy liền vải bông màu trắng, cổ tròn, tay ngắn, eo hơi rộng, quả thật có thể xem là chiếc váy dành cho bà bầu.

“Cô có thể thắt thêm một dây thắt lưng, cửa hàng tôi cũng có.” Chủ cửa hàng nhiệt tình đề xuất cho cô: “Cô vừa cao lại vừa ốm như vậy, thắt dây thắt lưng vào sẽ đẹp hơn đấy.”

Trác Uẩn nghiêm mặt nói: “Không cần đâu, tôi chỉ thích mặc kiểu rộng rãi.”

Tô Mạn Cầm cười đến đau cả bụng, quần áo rộng rãi trong tủ đồ của cô Trác chỉ cần dùng một tay là đã đếm xong, từ trước đến nay cô đều thích mặc phong cách gợi cảm và nóng bỏng, mỗi lần đi quán bar, cái eo con kiến đó vừa lắc một cái là đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt xanh.

Mua quần áo xong, Trác Uẩn với Tô Mạn Cầm quay về phòng, nhẹ chân nhẹ tay không muốn để Trác Lợi Hà phát hiện, ai ngờ chạy trời không khỏi nắng, cửa phòng vừa được mở ra, Trác Uẩn liền phát hiện Trác Lợi Hà đã ở sẵn trong phòng đợi họ rồi.

“Trác Uẩn!” Trác Lợi Hà nhìn thấy Trác Uẩn thì liền nhảy lên: “Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Tớ với bạn trai ăn cơm ở nhà ăn có gặp cô giáo Đinh! Cậu biết cô ấy nói gì với tớ không?”

Trác Uẩn hỏi: “Nói gì?”

Trác Lợi Hà tức đến hét lên: “Cô ấy hỏi tớ làm gia sư thế nào rồi! Nói phụ huynh đối phương gọi điện thoại cho cô ấy, nếu như tớ không hài lòng về tiền lương thì họ có thể tăng cho tớ, một tháng mười lăm nghìn tệ! Bảo tớ cứ chuyên tâm làm, đừng nghĩ nhiều, ôi trời ơi! Lúc đó tớ đơ hết cả người, tối qua cậu vẫn chưa từ chối được sao? Tớ tưởng cậu nhất định đã giải quyết xong rồi chứ!”

Trác Uẩn bình tĩnh đáp: “Tối qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tối nay nhất định sẽ giải quyết triệt để.”

Trác Lợi Hà nhìn cô chằm chằm, đột nhiên nói: “Trác Uẩn, hay là cậu nói thật với đối phương đi, nói là mấy ngày trước Trác Lợi Hà thật vì có việc nên mới không đi phỏng vấn, cậu chỉ là đi giúp mà thôi. Mấy ngày nay Trác Lợi Hà có thể đi dạy rồi, sau đó để tớ đi làm gia sư, được không?”

Trác Uẩn vẫn không nói gì, Tô Mạn Cầm là người bật cười trước tiên: “Cậu nghĩ cũng đẹp thật đấy, lúc này động lòng rồi? Thế mấy ngày trước cậu ở đâu? Tôi nói cho cậu biết, hoàn toàn không thể được. Bây giờ cậu đến người ta sẽ xem cậu là một tên lừa đảo, ai sẽ mời tên lừa đảo đến làm gia sư chứ?”

Sắc mặt Trác Lợi Hà lúc đỏ lúc trắng, cô ta trừng Tô Mạn Cầm một cái, nhưng không dám cãi lại cô ấy.

Trác Uẩn nhìn Trác Lợi Hà: “Tôi không muốn nói sự thật với đối phương, ba lần tôi đến đều lừa họ, hôm nay là lần cuối cùng, điều tôi muốn là dễ hợp dễ tan, đừng lừa họ thêm nữa. Cậu cũng từ bỏ ý định này đi, cứ giấu Đinh Hồng cho tốt, qua đêm nay rồi, chuyện này sẽ kết thúc hoàn toàn.”

Trác Lợi Hà hỏi: “Tối nay cậu nhất định có thể giải quyết được?”

Trác Uẩn gật đầu: “Tôi bảo đảm.”

“Được.” Trác Lợi Hà nói: “Thế tối nay tớ đợi tin của cậu, cậu giải quyết xong đi rồi ngày mai tớ đi nói với cô giáo Đinh.”

Truyện [Ngày Tỉnh Là Lúc Về] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.

——

Chạng vạng tối, trời lại đổ mưa, Trác Uẩn tẩy trang, mặc chiếc váy mới đó vào, buộc tóc đuôi ngựa, đứng trước bồn rửa tay soi gương.

Trình Dĩnh khen cô: “Trác Uẩn, cậu mặc như vậy trông thuần khiết thật đấy!”

Tô Mạn Cầm nói: “Cậu nói làm như bình thường cậu ấy không thuần khiết vậy. Người ta vẫn còn là một cô gái, không giống như cậu và tớ.”

Trình Dĩnh “hừ” một tiếng: “Cậu thật đáng ghét!”

Trác Uẩn không để ý đến họ, quay người quan sát mình. Da cô rất trắng, mặc chiếc váy trắng này trông càng trắng hơn, đôi mắt sáng ngời, quả thực là rất thuần khiết.

Thì ra Triệu Tỉnh Quy nhìn thấy được dáng vẻ này của cô, ngay cả bản thân Trác Uẩn cũng cảm thấy rất lạ lẫm. Cô đeo túi vải lên, nghĩ một lúc rồi vẫn mang đôi dép đục lỗ đó, sau đó cầm ô lên và nói: “Tớ đi đây.”

Đây là lần đầu tiên Trác Uẩn đi đến Quận Tử Liễu trong lúc mưa, tâm trạng cô phức tạp suốt đường đi, lúc thì cảm thấy mưa thật là phiền phức, lúc thì lại cảm thấy dù sao cũng là lần cuối rồi, cố nhẫn nhịn vậy, lúc thì cô lại nhớ đến đôi mắt xinh đẹp kia của Triệu Tỉnh Quy.

Thiếu niên chưa đầy mười tám tuổi có tính cách thu mình, ánh mắt thường xuyên lạnh nhạt, nhưng lại không hề làm cho Trác Uẩn cảm thấy xa cách hay ngạo mạn. Thật ra cô có cảm giác, Triệu Tỉnh Quy có chút khác biệt khi đối xử với cô, là kiểu lấy lòng của nam sinh đối với nữ sinh mà mình ngưỡng mộ trong lòng. Trác Uẩn đã trải nghiệm quá nhiều rồi, còn Triệu Tỉnh Quy chỉ là một học sinh cấp ba chưa mấy va chạm, trong phương diện này làm sao có thể giấu được cô?

Nhưng mọi thứ mà Trác Uẩn biểu hiện ra đều là giả, tên giả, vẻ bề ngoài giả, thành tích giả, ngay cả tính cách, hoàn cảnh gia đình cũng là giả. Người mà Triệu Tỉnh Quy thích không phải là con người thật của cô, nếu như để anh biết con người thật của cô là người như thế nào, có lẽ chàng trai bé nhỏ này sẽ sốc đến rớt cằm mất.

Nói dễ nghe hơn một chút thì cho dù Triệu Tỉnh Quy có thể chấp nhận con người thật của cô, nhưng đây cũng là chuyện không thể có kết quả được. Trác Uẩn không muốn anh lãng phí tinh thần và sức lực vào một chuyện không có căn cứ như thế này, cho nên tối hôm nay, cô quyết tâm giết chết mọi thứ từ trong trứng nước.

Lúc Trác Uẩn đi đến trước cửa căn C2 của Quận Tử Liễu, đuôi váy cô đã bị mưa làm ướt hết, dép đục lỗ toàn là nước, hai chân đều bị ướt hết cả. Cô thu ô lại, được dì Phan dẫn đường đi vào phòng khách, Phạm Ngọc Hoa nhìn thấy cô thì mắt liền sáng lên: “Tiểu Trác, hôm nay cháu đẹp thật đấy!”

Trác Uẩn “thẹn thùng” mím môi cười, Phạm Ngọc Hoa đi với cô đến thang máy, bà ấy nói: “Tiểu Trác, tối hôm qua dì thất lễ rồi, để cháu phải xem trò cười, cháu đừng để trong bụng nha. Dì vẫn nói câu đấy, cháu dạy học cho Tiểu Quy, đừng cảm thấy áp lực. Tiểu Quy chỉ là một đứa con trai bình thường, có thể không nói nhiều, nhưng mà thằng bé thật sự rất ngoan, rất hiểu chuyện, cháu trò chuyện nhiều hơn với nó, trong lòng nó chắc sẽ rất vui.”

Bà ấy không nhắc đến đoạn nói chuyện qua điện thoại với Đinh Hồng, cũng không hỏi “Trác Lợi Hà” có hài lòng với việc tăng lương không, nhìn thấy “Trác Lợi Hà” mặc váy đến dạy học, trong lòng Phạm Ngọc Hoa cũng khá yên tâm, cảm thấy cô gái này đã nghĩ thông rồi.

Phạm Ngọc Hoa không vào thang máy, bà ấy đứng ngoài cửa nhìn Trác Uẩn với vẻ mặt đầy dịu dàng, trong lòng Trác Uẩn như bị tảng đá đè xuống vậy, cô chỉ có thể cười cười với bà ấy.

Thang máy đến lầu ba, cửa phòng tiếp khách đang mở, không có ai, Trác Uẩn gõ gõ lên cánh cửa phòng đang mở, bên trong truyền đến giọng nói của Triệu Tỉnh Quy: “Mời vào.”

Trác Uẩn đi qua hành lang ngắn vào phòng ngủ, nhìn thấy Triệu Tỉnh Quy đang ngồi bên bàn học.

Anh rất nghe lời, ngoan ngoãn ngồi về lại xe lăn, trên người mặc áo đen, quần đen và giày đen, nguyên một cây đen, gần như hòa làm một với chiếc xe lăn màu đen, làm tăng thêm màu da trắng bệch của anh, vẻ mặt có chút tiều tụy.

Đầu tóc anh ướt rượt, giống như mới vừa tắm xong. Trác Uẩn có thể nhìn thấy được sự kinh diễm* trong mắt anh, cô phủi phủi cái váy, nói: “Nhìn cái gì thế? Váy tôi ướt hết cả rồi.”

*Kinh diễm: kinh ngạc, ấn tượng vì cái gì đó quá đẹp.

Triệu Tỉnh Quy xoay xe lăn đi đến trước mặt cô, ngẩng đầu lên hỏi: “Có cần lấy khăn lau chút không?”

Trác Uẩn lắc đầu: “Không cần, cậu không chê tôi làm bẩn ghế nhà cậu là được.”

Triệu Tỉnh Quy lùi xe lăn ra một chút, nói: “Qua đây ngồi đi, đừng đứng thế nữa.”

Trác Uẩn ngồi xuống bên cạnh cậu, Triệu Tỉnh Quy liếc nhìn cô một cái, khom lưng xuống, móc từ trong cặp sách ra một cái hộp được bao bằng giấy màu rồi đưa cho cô: “Cô giáo Trác, cho chị này.”

Trác Uẩn rất ngạc nhiên: “Đây là cái gì?”

Triệu Tỉnh Quy nói với vẻ mặt đầy nghiêm túc: “Quà ngày Nhà giáo.”

Trác Uẩn: “……”

Cô lắc tay: “Không cần đâu, cảm ơn cậu, tôi có tính là giáo viên gì đâu chứ, cậu giữ lại tặng cho giáo viên chủ nhiệm của cậu đi.”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Tôi đặc biệt mua cho chị đấy.”

“Thật sự không cần đâu, Tiểu Triệu.” Tim Trác Uẩn đập thình thịch, đánh chết cô cũng không chịu nhận cái hộp đó: “Tôi sẽ không nhận đâu, cậu cất lại đi.”

Ánh mắt của Triệu Tỉnh Quy lại trở nên lạnh nhạt, ngón tay khẽ móc giấy màu gói hộp quà, cúi đầu nói: “Cô giáo Trác, đây thật sự chỉ là món quà cho ngày Nhà giáo, không đắt đâu, chị mở ra xem thử đi.”

“Tôi không mở.” Trác Uẩn nói: “Đây không phải vấn đề đắt hay không đắt, mà là tôi không thể nhận quà của cậu.”

Triệu Tỉnh Quy ngước mắt nhìn cô: “Tại sao?”

“Không tại sao cả!” Trác Uẩn sốt ruột đến mức giọng điệu cũng nặng hơn: “Mỗi người làm việc đều có nguyên tắc của riêng mình, đây chính là nguyên tắc của tôi. Tôi nói rồi, không nhận là không nhận! Cậu phải tôn trọng nguyên tắc của tôi chứ!”

Sắc mặt của Triệu Tỉnh Quy trắng bệch như tờ giấy, mắt nhìn chằm chằm Trác Uẩn, phải mất một lúc sau mới hỏi: “Có phải chị ghét tôi không?”

Trác Uẩn: “Tôi không có.”

Triệu Tỉnh Quy khẽ gật đầu, ném hộp quà vào trong góc bàn học, xoay xe lăn về hướng bàn học, thấp giọng nói: “Thế tôi làm bài tập đây.”

Anh đang tức giận, Trác Uẩn biết điều đó, nhưng cô không có hơi sức để nói thêm gì nữa.

Kim đồng hồ chạy tích tắc tích tắc, căn phòng của tối ngày hôm nay ngoại trừ những âm thanh vụn vặt kia thì còn có thêm tiếng mưa bên ngoài cửa sổ. Dường như trời mưa to hơn rồi, hạt mưa đập vào cửa kính kêu tí tách tí tách, Trác Uẩn ôm cánh tay, tay phải xoa xoa trán, khẽ thở dài một tiếng.

“Hôm nay tôi…” Đột nhiên Triệu Tỉnh Quy phá vỡ không gian yên tĩnh, anh nhẹ nhàng lên tiếng, không quay đầu nhìn Trác Uẩn, chỉ nhìn chằm chằm vào sách bài tập của mình: “Vô tình gặp lại bạn học trước kia của tôi.”

Trác Uẩn ngước mắt nhìn anh, anh cũng không quan tâm cô có đang nghe hay không, chỉ tiếp tục nói: “Là bạn thân của tôi, bây giờ đang học cấp ba, đã hơn nửa năm rồi tôi chưa gặp cậu ta, hôm nay là do cậu ta tự tìm đến phòng học của tôi.”

Trác Uẩn lặng im lắng nghe.

“Cô giáo Trác.” Cuối cùng Triệu Tỉnh Quy cũng quay đầu qua nhìn cô, lông mày anh hơi nhíu lại, sắc mặt không được tốt: “Tôi muốn hỏi chị, có phải trong mắt của mọi người, bây giờ tôi cực kì đáng thương, cực kỳ thê thảm không?”

Trác Uẩn không trả lời, nhưng biểu cảm của cô đã cho Triệu Tỉnh Quy câu trả lời.

“Thật sự thảm đến vậy sao?” Triệu Tỉnh Quy nói rất chậm, ngữ điệu cũng rất nhẹ nhàng: “Là mọi người chưa gặp những người bạn bị thương kia của tôi thôi. Họ thảm hơn tôi rất nhiều. Trong số những người như chúng tôi thì tôi đã được xem là người may mắn rồi.”

Anh bỏ bút xuống, giơ bàn tay phải lên cho Trác Uẩn xem, năm ngón mở rộng rồi lại nắm lại thành quyền: “Chức năng tay của tôi không bị một chút ảnh hưởng nào, lực cánh tay cũng vậy, cơ eo của tôi cũng còn chút sức lực, bảo tôi không cần giá đỡ tôi cũng có thể ngồi vững được, tôi còn có thể làm được rất nhiều việc, sinh hoạt cũng tự lo được.”

Trác Uẩn nhìn anh với ánh mắt bình thản, Triệu Tỉnh Quy bỏ tay xuống, nói: “Nhưng khi bạn tôi nhìn thấy tôi, tôi có thể nhìn ra được từ trong mắt của cậu ta là cảm thấy cả đời này của tôi xem như xong rồi. Có những lúc, tôi cũng có thể nhìn thấy được những điều này từ trong ánh mắt mẹ tôi và chú Miêu.”

Anh lại chống lên mặt bàn lần nữa, thân trên tiến lại gần Trác Uẩn. Trên người anh có mùi hương nhàn nhạt, là mùi hương của dầu gội đầu và sữa tắm, mái tóc ướt rượt được điều hòa thổi khô một nửa, hiện lên sự bóng bẩy khỏe mạnh. Trác Uẩn có thể nhìn thấy làn da tinh tế trên khuôn mặt của anh, và bởi vì anh quay đầu lại, đường gân sắc nhọn xuất hiện ở bên trái cổ kéo dài từ dái tai đến xương quai xanh.

Cô học vẽ và biết rằng nó được gọi là cơ ức đòn chũm, cái tên nghe không hay mấy, nhưng ở trên cơ thể của cậu thiếu niên gầy gò, đây thật sự là một nơi vô cùng hấp dẫn. Không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy, nhưng một khi nhìn thấy thì sẽ khiến người ta…muốn sờ vào, xem thử có phải vừa dẻo vừa cứng thật không.

Ánh mắt Trác Uẩn luyến tiếc dời khỏi chỗ đó, rồi lại rơi vào yết hầu đang chuyển động của anh, tiếp theo là lưu luyến giây lát tại xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện bị cổ áo anh che khuất, cuối cùng mới đến gương mặt của anh, ánh mắt cô và anh giao nhau tại đây.

Đôi mắt của Triệu Tỉnh Quy nổi bật nhất trong số các đường nét trên khuôn mặt anh, khí chất lạnh lùng của anh bị đôi mắt trìu mến này làm giảm giá trị, ít nhất là Trác Uẩn nghĩ như vậy, anh không hề khó gần.

Lúc nhìn nhau, ánh mắt của Trác Uẩn như biến thành cọ vẽ, cẩn thận tô theo hình dáng mắt của anh, lần theo từng sợi lông mi, xoay chuyển nét cọ, sau đó trượt lên sống mũi cao của anh.

Cô bị anh áp bức nhưng không hề nao núng, không hề lùi lại, ngồi thẳng người, từ đầu đến cuối vẫn hơi ngửa cổ lên.

Cọ vẽ của Trác Uẩn cuối cùng cũng di chuyển đến môi của Triệu Tỉnh Quy, môi của anh rất mỏng, sắc môi cũng nhạt, lúc nói chuyện cũng không có biểu cảm bao nhiêu. Anh nhìn Trác Uẩn một cách rất nghiêm túc, rồi hỏi: “Cô giáo Trác, chị cũng cho rằng như vậy sao?”