Ngây Thơ Và Phóng Đãng

Chương 10




Meg không muốn tỏ ra nhỏ mọn hay tiểu nhân khi chọn những nhánh hoa mà Gianni đặt. Cô chọn những nhánh mà cô thích nhất ở quầy trưng bày. Đó là những bông hoa đẹp nhất, những cánh hoa trắng muốt được phủ một lớp hồng tươi, làm tôn lên vẻ đẹp dịu dàng, mong manh của những cánh hoa màu vàng. Cô gói lại một cách cẩn thận. Giấy kính bóng này sẽ bảo vệ những cánh hoa trong tiết trời se lạnh của tháng, trong khi cả thước dây ruy băng màu hồng cô uốn xoăn để trang trí làm cho những nhánh hoa trở thành một món quà mà cô rất muốn bản thân mình được tặng.

Địa chỉ của căn hộ Mayfair mà Gianni ở đã khắc sâu vào trái tim cô ngay lần gặp đầu tiên. Nên cô không cần phải quan sát mới nhận ra nó. Một anh gác cổng trong bộ đồng phục mời cô vào. Tiếp tân gọi điện để xem cô có được phép lên phòng anh không. Meg nhanh chóng được thang máy nhấc lên một dãy phòng sang trọng và yên tĩnh ở trên cùng.

Bước ra khỏi thang máy, bước vào một thế giới toàn thảm nhung dày cộm và tiếng máy lạnh kêu rì rì, Meg đứng trước cánh cửa trơn tru không có đường nét gì đặc biệt. Không có tay nắm, cũng chẳng có vòng gõ cửa hay một dấu hiệu gì để cô biết ai đang ở trong ấy. Meg giơ tay lên nhưng chẳng kịp gõ. Một người hầu phòng trong bộ đồng phục lịch sự phủ tạp dề mở cửa ra. Cô ta đón lấy bó hoa lan từ tay Meg, nhưng bị cắt ngang bởi một chuyển động bên trong căn hộ.

“Cảm ơn, Consuelo. Cô có thể về sau khi xong việc đây,” Giọng Gianni khe khẽ như lời chào. Bất chấp tất cả, tim Meg nảy lên rộn ràng rồi gần như ngừng đập khi Gianni hiện ra trong tầm nhìn của cô. Phản xạ theo bản năng, Meg đưa tay lên sờ vòng eo của mình, rồi cô thả tay xuống. Hẳn Gianni chẳng nghi ngờ gì. Tối nay, trông anh y hệt một người đàn ông không màng đến hôn nhân. Di chuyển thoải mái trong căn hộ rộng lớn, anh như đang ở trong sào huyệt của mình. Anh vẫn chưa thay bộ đồ công sở mà anh mặc trong cuộc họp với các nhà báo, mặc dù đã tháo cà vạt và áo khoác, đi chân trần. Anh cũng tháo luôn cả khuy măng sét bằng vàng, tay áo sơ mi xắn cao để lộ làn da nâu tuyệt dẹp. “Tôi đã không có cơ hội nói lời cảm ơn về mọi thứ khi cô ở bên tôi. Tôi muốn có dành chút thời gian để chúng ta nói chuyện với nhau,” anh nói với Meg khi cô hầu phòng tròng áo khoác vào và chúc họ có một buổi tối vui vẻ.

Có một điều có vẻ kỳ cục là Meg lại khao khát muốn biết hết những thông tin về người phụ nữ đã chinh phục được cuộc đời đầy ác cảm với hôn nhân của Gianni.

“Mình nói chuyện trong bao lâu đây?” Meg hỏi khi anh dẫn cô vào sâu trong căn hộ. Cô nhìn quanh, hơi căng thẳng. Điên cuồng muốn tìm thấy dấu vết của người phụ nữ kia, cô như phát bệnh với nỗi sợ hãi rằng cô có thể tìm thấy thấy một thứ gì đó. Nhưng chẳng thấy cái gì mang dấu hiệu của phụ nữ cả. Căn hộ của Gianni là sự pha trộn hài hòa đầy nam tính của những đường nét rõ ràng và nội thất đắt tiền. Những tấm màn bạc treo trên những sợi dây màu vàng rũ xuống tấm thảm trắng xa hoa. Phía sau là tấm cửa sổ rộng lớn chạy hết bức tường, London về đêm hiện ra như một bức tranh lung linh nhiều màu sắc huyền ảo.

“Tôi thích trò chuyện bao lâu cũng được,” Gianni trả lời. “Tôi cần phải giải thích với cô một điều, và chắc chắn mười mươi rằng điều đó đang nằm trong đầu cô.”

Meg gật đầu ngây ngô. Đi đến bên chiếc bàn trà thấp làm bằng gỗ sồi chắc nịch, Gianni nhấc chai rượu cognac lên. Hai cái ly uống rượu đã được đặt trên khay bạc. Rót rượu vào mỗi ly, anh đưa một ly cho cô. Vẫn chưa thể nói nên lời, lần này Meg lắc đầu. Gianni nhún vai.

“Tùy cô, tôi sẽ để nó trên bàn, có thể lát nữa cô muốn dùng.” Giơ ly rượu lên trong ánh sáng dìu dịu tỏa khắp phòng của mấy ngọn đèn tường, anh thích thú ngắm nghía màu rượu vàng trong vắt rồi hớp một ngụm đầy, mỉm cười khi cảm nhận hương vị thơm ngon của rượu. Trước vẻ hài lòng mà cô thường thấy trước kia tái hiện trên mặt anh, Meg cũng mỉm cười.

“Anh đã sai, Meg à,” Gianni buột miệng nói khiến cô hoàn toàn bất ngờ. “Anh đã nghĩ rằng nếu để em giữ một vai trò trên mức tình nhân thì em sẽ chẳng khác nào mẹ anh. Bà ấy là một người vợ, và đã hủy hoại cuộc đời của cha anh. Anh nghĩ trao gửi tin yêu cho em tức là nhấn chìm hết tất cả những gì đặc biệt độc nhất và vô giá trong con người em dưới những lớp sóng tham lam. Em không thấy vậy sao? Anh không thể liều lĩnh để mình vướng mắc vào cảm xúc. Nếu em là tình nhân, anh có thể giữ em như một phụ nữ lý tưởng trong đời mình mãi mãi. Hôn nhân sẽ biến em thành vợ anh, nhưng Meg mà anh biết phải xứng đáng được nhiều hơn thế. Em dịu dàng, ngọt ngào và hấp dẫn - một người tình lý tưởng, hoàn hảo để anh nhìn ngắm sau một ngày làm việc mệt nhọc nơi công sở. Anh muốn gìn giữ em, chứ không phải những phụ nữ đanh đá luôn ám ảnh với những từ hội viên thể dục hay liệu pháp làm đẹp. Anh chẳng muốn thấy em biến thành những kỉ niệm tồi tệ mà anh có được từ mẹ.”

Lời thổ lộ dài lê thê ấy thoát ra từ đôi môi Gianni khi anh nhìn đăm đăm xuống ly rượu. Meg động lòng, băn khoăn không biết phải nói gì đây. Gianni vẫn chưa nói xong. “Những kỷ niệm đầu đời của anh là những trận cuồng phong. Mẹ anh gào thét suốt ngày, cha anh hò hét, và cảnh ấy tiếp diễn không dứt. Tuổi thơ của anh đánh dấu bằng tiếng bát đĩa vỡ nát trên nền nhà. Anh không muốn sống một đời như vậy. Và khi em bước vào đời anh, em muốn những thứ khác hơn là thân xác hay tiền bạc của anh.”

Mặc dù bối rối, Meg không thể bỏ qua chi tiết này.

“Em tưởng anh nói mẹ anh qua đời trong lúc sinh con chứ?” Cô thăm dò, chỉ trong chốc lát mà nét mặt cô biến đổi theo từng cảm xúc. Sợ hãi và bối rối đã qua đi, giờ cô thấy hoài nghi. Dùng những ngón tay xoa nhẹ nhàng quanh eo mình, cô chờ anh trả lời.

“Một đứa bé khiến mẹ anh qua đời, nhưng đó không phải là anh. Mà là em khác cha.”

Meg không thể nói nên lời, lúc này có nói gì cũng chẳng thích hợp. Cuối cùng, khi đôi vai của Gianni thoáng run lên, Meg vươn ra và đặt tay mình lên cánh tay anh. “Cuộc đời cha anh hẳn đã bị hủy hoại,” Cô nói nhẹ nhàng.

Lần này không có nụ cười giải thích nào hết, Gianni lắc đầu tuyệt vọng. “Em không hiểu được đâu.” Rồi một tràng tiếng Ý đầy cay dắng tuôn ra trong cơn giận dữ mà anh không thể nào che giấu được. Meg nhìn sang chỗ khác. “Hồi còn nhỏ, anh cho rằng trái tim ông ấy tan nát. Quả đúng thế nhưng tan nát vì mất niềm tin hơn là vì cái chết của vợ ông. Bà ấy ngoại tình hết lần này đến lần khác, cuối cùng thì có thai với một trong vô số các tình nhân. Cha anh không bao giờ kể với anh sự thật, nhưng ông tự giam mình trong tòa lâu đài. Anh được gửi đi học ở Anh. Chắc ai đó nghĩ rằng làm như vậy để anh không phải nghe những lời dị nghị, bàn tán nọ kia. Nhưng sao họ không nghĩ đến chuyện anh bị bắt nạt kia chứ? Trong thế giới cô đơn của mình, cả cha và anh rúc mình trong những vỏ bọc ngày một chắc như thép. Lúc anh rời trường học trở về nhà, hy vọng rằng cha con có thể nương tựa nhau, anh cố giúp nhưng vô ích. Cha không mảy may nhắc đến chuyện cũ. Ông khuyến khích anh ra ngoài và tận hưởng cuộc sống, hiểu rằng người phụ nữ mà cuối cùng anh chọn để kết hôn cũng chỉ là một món vật chất cho gia đình hoàn hảo Bellini mà thôi. Cha anh trải qua từng giờ, từng phút tiếc nuối cho chọn lựa sai lầm trong đời mình, và anh không muốn đi theo vết xe đổ đó.”

“Đây quả là một ví dụ tồi tệ điển hình trong cuộc sống hôn nhân” Meg chậm rãi nói, nghĩ đến tình cảm bình dị của cha mẹ mình. “Thảo nào anh không muốn bị ràng buộc.”

“Anh sẽ không để cho con tim dẫn dắt anh đến tai họa. Cha anh kết hôn vì tình yêu và đã bị lừa dối. Chính mẹ ruột của anh không thể chung thủy thì làm sao anh có thể tin được phụ nữ nào khác chứ?”

“Không phải ai cũng như vậy đâu.” Meg nêu quan điểm của mình một cách chắc chắn.

“Thật may mắn là mẹ em không giống mẹ anh. Ít ra là bà không tệ như thế trước khi em sang Ý....”

“Mọi thứ thay đổi rồi sao?” Gianni tặng cô một cái nhìn biết tỏng.

Cô gật đầu.

“Anh đã bảo em rồi,” Gianni nói, nhưng với sự hối tiếc khiến Meg hiểu anh đang đồng cảm chứ không phải đắc thắng.

“Chẳng phải lỗi của ai cả, Gianni. Em đã bỏ anh bởi vì cảm giác đau đớn trong lòng. Khi về đến nhà, em mới nhận ra anh đã nói đúng. Thời gian đã thay đổi, ai cũng tân tiến. Lẽ ra em phải có dủ tự tin về khả năng của mình để bỏ ngoài tai những gì anh và bạn anh nói về công việc của em. Em biết cuối cùng rồi em cũng sẽ chứng minh được anh sai. Và nếu như em chín chắn thì giờ này mối quan hệ của chúng ta đâu có như thế này,” cô ngừng lại. Có cục gì tắc ngang trong họng đang đe dọa sẽ phản lại cảm xúc thật sự của cô. “Chúng ta phải chấm dứt mối quan hệ này, ngay bây giờ,” cô vội vàng nói.

“Tất nhiên rồi,” vẻ thoải mái của Gianni khiến tim Meg như vỡ thành trăm mảnh. Hẳn đây là chuyện thường ngày đối với anh. Một cô gái nước mắt long lanh, một lời chia tay trìu mến, một sự giả vờ nuối tiếc...

Chuông điện thoại réo lên giận dữ ở đâu đó. Gianni đặt ly rượu xuống, sải bước đến chỗ chiếc áo khoác đang nằm trên ghế. Tìm được chiếc điện thoại trong túi áo, anh càu nhàu bực bội rồi tắt ngay, không thèm trả lời.

“Nhân đây em nhớ ra. Anh sẽ phải xóa hết thông tin liên quan đến em trong chiếc BlackBerry này,” Meg nói, hy vọng anh không để ý đến giọng nói run run của cô.

“Anh không thể,” Gianni nói thẳng, “bởi vì chẳng có thông tin gì của em trên chiếc điện thoại này cả.” Nỗi đau đã tra tấn Meg trong một thời gian dài tràn ngập đôi mắt cô. Phải gắng gượng để kiềm chế để đau đớn khỏi hằn trên gương mặt, Meg cố nhìn Gianni bằng ánh mắt không có gì ngoài vẻ thách thức. “Nhưng tất cả những số điện thoại quan trọng đều được lưu ở trong đó!”

Sửng sốt trước phản ứng đầy nước mắt của cô, Gianni nói thật nhanh.

“Nhưng không phải số của em. Ôi, đừng nhìn anh như vậy chứ, em muốn sao nào? Em thích nghe anh nói dối em rằng nó được lưu ở trong đó sao? Không, cảm ơn. Anh chỉ làm thế với những người giống mẹ anh thôi.”

“Gianni! Sao anh có thể nhẫn tâm như vậy hả?” cô cay đắng. “Em cho rằng anh chỉ vin vào những bài học của cha anh để khỏi phải kết hôn bởi vì anh quá ích kỷ. Em sẽ đánh cuộc là thực ra cha anh muốn được thấy anh có một cuộc hôn nhân hạnh phúc đến nhường nào.”

“Gì cơ?”

Những lời chế giễu của Meg khiến Gianni hoàn toàn choáng váng. Anh chòng chọc nhìn cô hồi lâu, hoàn toàn không còn khả năng tập hợp đủ tiếng Anh để đối đáp nữa.

“Trong khi anh loay hoay với tư tưởng nó tránh hôn nhân thì cha anh lại là người luôn quan tâm đến tương lai. Em đã có vài dịp nói chuyện với ông ấy, đủ để biết những truyền thống của gia đình Bellini khiến ông ấy kiệt quệ. Ông ấy đã sẵn sàng đổi thay. Em nghĩ ông sẽ vui sướng vô cùng khi thấy anh kết hôn, Gianni à. Ông ấy khao khát nhìn thấy anh kết hôn đến mức ông không còn quan tâm anh cưới người như thế nào nữa miễn là cô ấy yêu anh vì những lý do chính đáng, và anh chọn cô ấy vì thấy hợp cũng giống như khi hocmon của anh cuồng điên lên rồi thì anh cũng chẳng quan tâm gì nữa.”

“Em nói vậy là ý gi?” Gianni vặn vẹo, nhưng cơn sóng giận dữ của anh đẩy bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn ra ngoài. Anh cau mày. “Anh là người nối dõi của cha, tất nhiên ông phải quan tâm. Hồi tưởng những lần ông nhướng mày trong bữa ăn sáng mỗi khi tên anh được giật tít trên những tờ báo... khi ông ấy hỏi vì sao không bao giờ anh dẫn cô gái nào về nhà ra mắt, anh đã nghĩ cha chế nhạo anh. Và cả bữa tiệc tối dành cho những nhân vật danh tiếng được ông tổ chức ở New York hay Athens mà những khách mời đều dẫn theo các cô con gái rượu...” Giọng anh nhỏ dần, khi nó hoàn toàn tắt lịm, anh nhìn vào khoảng không như thể đang tìm kiếm những lời còn lại.

“Thế là sự chống đối hôn nhân của anh cũng bị hủy diệt. Ông ấy muốn anh tiến lên. Giờ thì anh không còn lý do gì nữa, Gianni. Hãy nói lời tạm biệt với em để anh có thể đi mà tặng món quà hoa lan em đã mang đến đây cho người phụ nữ cam chịu một đời, người sắp trở thành vợ của anh.” Những lời Meg nói khiến Gianni sực nhớ đến món quà. Anh nắm lấy tay cô, dắt cô băng qua phòng khách. Meg nghĩ anh sắp quăng cô ra khỏi căn hộ của anh đây, nhưng cô vô cùng sửng sốt, thay vì lôi cô ra cửa chính, Gianni dẫn cô vào phòng ăn sát bên. Một bữa tối dành riêng cho hai người đã được dọn sẵn. Giữa bàn ăn là bộ muỗng nĩa bằng bạc và đĩa sành Trung Hoa trang trí hoa văn chiếc lá bằng vàng tinh xảo. Ở giữa là bó hoa lan mà cô đã mang đến vẫn còn nguyên giấy bóng và ruy băng. Những ngọn đèn mờ mờ tạo cảm giác ấm cúng và dễ chịu cho căn phòng.

“Anh không muốn một cô gái Ý dòng dõi quý tộc,” Gianni nói khẽ, dẫn cô đi quanh bàn. Bức tường đầu bên kia gần như bị choán hết bởi tấm gương to đùng có khung mạ vàng nặng trịch. Bên dưới là chiếc tủ đựng bát đĩa làm bằng gỗ óc chó sáng choang. Đến gần hơn, Meg thấy một cây chanh trong chậu đất nung đặt ở trên đầu tủ bát đĩa. Mọi thứ mờ mờ ảo ảo trong ánh sáng dịu nhẹ của hàng chục ngọn nến.

Trông Gianni vẫn quyến rũ như cảm nhận của cô. Mái tóc rối và chiếc áo sơ mi không cài nút ở cổ khiến anh có vẻ cẩu thả nhưng kiểu cách này chỉ là bộc phát nhất thời.

“Đơn xin thôi việc của em thực sự làm anh thức tỉnh. Kể từ lúc đó anh đã dành từng giây từng phút xem xét những hành động của mình. Anh vẫn tin chắc rằng em đã làm điều dại dột, Meg à.”

“Điều đó cũng chẳng làm em thấy ngạc nhiên.” Những lời buộc tội ấy chưa kịp rời khỏi môi cô thì Gianni chộp lấy vai cô.

“Đợi đã! Hãy nghe anh nói - em cứ gạt bỏ hết những gì anh nói. Em có nghe thấy không? Cả đời anh làm việc để hướng tới cái mà anh nghĩ là tương lai của anh phải như thế. Anh muốn có một đứa con trai hợp pháp để mang họ của anh. Đó vẫn là mục tiêu của anh, nhưng em đã làm cho anh nhận ra anh tất cả những cách anh làm đều là sai trái.”

Meg nheo mắt lại. “Chính xác thì có bao nhiêu cách làm cho con tim phụ nữ tan nát hả?”

Gianni vung tay vẻ bực bội.

“Anh tưởng mình là người có suy nghĩ cấp tiến lý tưởng, nhung thực ra anh luôn hoài cổ. Anh bị vây hãm, ám ảnh bởi những mong muốn trong quá khứ và trách nhiệm của một Bá tước”

Meg chăm chú nhìn anh, ao ước đọc được ý nghĩ của anh qua nét mặt. Gianni đã làm cô thấy đau đớn không chịu đựng nổi, nhưng cô đã lường trước. Hai người không đơn thuần là ở hai đầu của một con đường mà là ở hai đầu của một châu lục. Những người mang dòng dõi quý tộc đã là một chuyện, mà quý tộc ngoại quốc lại càng bí ẩn, xa cách, khó hiểu hơn nữa. Cô đã quá đau đớn vì yêu anh, và cô sẽ làm gần như bất cứ chuyện gì chỉ để làm sao gỡ được ánh mắt này ra khỏi gương mặt anh. Điều duy nhất cô không thể chịu đựng nổi là phải hy sinh niềm kiêu hãnh của mình bằng cách hỏi anh liệu cô có thể làm được gì cho anh. Có thể Meg hiền lành, ngoan ngoãn, nhưng đóng vai trò như một tấm thảm chùi chân không phải là kiểu của cô. Cô lắc đầu. Lúc đó, anh chỉ vào cây chanh trong chậu trước mặt hai người.

“Vậy thì anh quyết dịnh... Em nghĩ sao về cái này?”

Mỗi nhánh cây treo lủng lẳng một hộp nhỏ bọc nhung đỏ. Mỗi hộp được treo lơ lửng bằng sợi dây bằng vàng và sức nặng của nó làm cho nhánh cây bé nhỏ trĩu xuống và rung rinh trong làn không khí ấm áp.

“Trông nó giống cây thông Noel quá” Meg trả lời chậm rãi.

“Tất cả là dành cho em đó.”

Thoáng do dự, Meg bước tới một bước. Những món quà be bé như đang cầu xin được chạm vào, cầm lấy và mở ra. Không hiểu sao cô không thể làm thế được. Hẳn Gianni đang cố mua chuộc cô. Với hình tượng xúc động, chúng đang mang dáng dấp những giọt máu của trái tim cô và chúng đang luôn trào vì yêu anh. Gianni ôm ngang eo cô, Meg chậm rãi lướt tay khắp lưng anh, thuộc làu từng đường nét trên thân thể anh như biết rõ thân thể mình. Đây có lẽ sẽ là co hội cuôi cùng dể tận hưởng làn da láng mịn và săn chắc này. Những ngón tay rồi sẽ buông cô ra. Cô phải giải phóng anh, để cả anh và đứa con của anh được tự do, dù con tim cô như bị xé thành trăm mảnh.

“Tiếp tục đi, của em cả đấy,” Gianni nài nỉ. “Nếu em muốn.”

“Tất cả là dành cho em à? Tại sao vậy? Em không muốn nhận của anh thứ gì nữa, Gianni. Không phải lúc này.”

Gianni máy môi, nhưng Meg giơ tay ngăn lại. “Em chưa bao giờ mong là sẽ gặp lại anh, nhưng đã ở đây rồi thì em sẽ nói cho anh biết một điều. Em không thể giữ bí mật về nó được. Anh sẽ không thích nhưng em không thể không nói sự thật...”

“Khoan đã. Anh có một lời thú tội,” Gianni nhanh miệng cắt ngang. “Lẽ ra anh nên thú tội từ lâu rồi. Hãy để anh nói trong khi anh còn có thể. Giá mà anh thành thực ngay từ đầu thì anh đã không làm cho hai ta phải đau khổ đến thế?”

“Gianni...” choáng váng vì thiếu oxy, Meg gắng gượng để nói vài lời nhưng không thể nghĩ hay nói được gì.

“Khi lần đầu anh gặp em, anh đang tận hưởng cuộc sống của mình. Muốn đàn bà nào cũng được, tiền tiêu không hết - anh là người đàn ông có mọi thứ. Nhưng chỉ là vẻ giả tạo bên ngoài. Cả đời anh ngu ngốc tưởng rằng hạnh phúc có thể mua được. Anh đã sai lầm. Nó phải được kiếm tìm. Khi anh còn là một đứa trẻ, anh nhìn cha mẹ mình xâu xé nhau. Một mối liên hệ giữa hôn nhân, giận dữ và thất vọng in hằn trong tâm trí anh. Cha anh cố làm những điều hay lẽ phải sao cho phù hợp với hình mẫu của đấng tổ tiên đã khắc sâu trong lịch sử xa xưa. Nhưng do lớn lên cùng những âm thanh gào thét và tiếng dập đổ bát đĩa, anh lập tức quay sang con đường đối nghịch.”

“Em nghĩ rằng chuyện đó có thể hiểu được.” Meg nói yếu ớt, ánh mắt nhìn không chớp. Cô không thể nào rời mắt khỏi Gianni - người đàn ông bí ẩn đối với cô, đang cố mở lòng mình cho cô hiểu.

“Anh từng nghe thấy mẹ anh trêu tức cha anh, cho đến tận phút chót. Bà có vô số tình nhân, thậm chí bà không thể dẹp được sự soi mói của giới truyền thông về chuyện đứa em cùng cha khác mẹ của anh.”

“Ôi, Gianni...” ngập ngừng, Meg vươn tay về phía anh. Gianni nhìn chòng chọc xuống nền nhà như thể đôi mắt anh có thể khoan đến tận giữa lòng đất. Nó khiến cô do dự, tay cô vẫn chưa chạm vào vai anh.

“Thế nên anh mới tự nhủ lòng sẽ không bao giờ kết hôn. Anh đã nhìn thấy nó như thế nào rồi, anh ở trong chăn nên biết chăn có rận.” Mặt anh rúm ró lại. “Nhưng.... theo ý anh thì đàn ông mà ân ái với một trinh nữ thì phải tính đến hôn nhân. Anh nên cưới em làm vợ một ngày gần nhất. Vấn đề là... anh không thể đối mặt với khả năng cuộc hôn nhân đó sẽ biến chúng ta thành những con quái vật y như trong trí nhớ của anh khi còn nhỏ. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như anh thất bại trong chuyện duy nhất có ý nghĩa trong cuộc sống - đó là tình yêu? Và đặt đứa con ngây thơ vô tội vào kiếp sống địa ngục mà anh đã từng chịu đựng ư - anh không thể làm thế. Tuy nhiên anh sẽ không mất em. Vì vậy anh tiếp tục với ảo tưởng rằng em sẽ luôn là tình nhân của anh nhưng sẽ không bao giờ là vợ của anh. Cứ mỗi lần anh nói với em về chuyện đó, nó khiến anh có cảm giác ray rứt.”

Mọi thứ rơi vào thinh lặng. Những giây phút như dài vô tận, cả hai không ai động đậy hay nói tiếng nào. Giận hờn đang cào xé trong cổ họng Meg, chực chờ thoát ra, nhưng cô kiên quyết không để cho mình yếu mềm trước mặt Gianni lần nào nữa. Anh đã thừa nhận rằng anh muốn cưới cô, nhưng không thể buộc mình thực hiện được. Nếu cô đề cập đến đứa bé bây giờ, anh sẽ nghĩ cô đang cố ép anh vào thế phải làm. Cô đứng trong bóng đêm im lìm, cay đắng và cô đơn, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa.

“Thế thì em sẽ nói lời chia tay.” Cô nói khe khẽ. “Anh đã trút được nỗi lòng của mình rồi, vì vậy dường như anh cũng chẳng còn gì để nói nữa.”

“Chia tay? Đó là những gì em thực sự muốn sao Meg?”

“Anh nghĩ sao?”

Lúc này, vai trò của hai người đã bị đảo ngược. Giọng Meg nhỏ nhẹ nhưng kiên quyết. Gianni nói tiếp với vẻ miễn cưỡng một cách bất thường. “Lúc nãy em nói là em có điều muốn kể thật với anh. Anh đã ngắt lời em, tesoro.”

Sự dễ dãi trong giọng nói không mấy tự nhiên của Gianni khiến Meg mở to mắt.

“Đừng gọi em như thế. Anh đâu có ý như vậy.”

“Có mà. Tất nhiên là anh có ý như thế. Cả đời anh, anh không có ý gì khác ngoài sự chân thành.”

Meg nhìn anh trân trối. Bây giờ cô thật sự bối rối.

Có lẽ cô đang nghe thấy những điều đó thật sự. Cô cảm thấy xúc động đến mức hình dung ra những cái vuốt ve của anh...

Không, ít ra thì đó cũng là sự thật. Gianni xòe tay ra và đặt lên cánh tay cô. Cái chạm của anh nhẹ như cánh hoa lan.

“Hãy mở quà đi, Meg.”

Mệnh lệnh của anh đầy uy quyền. Meg nhảy phóc đến bên cây chanh kiểng bé xinh mà chẳng kịp ngăn mình, nhưng cô dừng lại ngay khi tỉnh ngộ.

“Mở quà đi. Em biết em muốn gì mà.” Gianni nói, giọng chậm và chắc nịch, nhưng Meg vẫn lưỡng lự. “Hãy nhận lấy chúng, em yêu. Nếu em không nhận thì chẳng có ai có cơ hội để có chúng đâu. Anh sẽ mang nó về nhà mà không mở ra, và sẽ quẳng nó xuống dòng sông Arno.”

Lại một lần nữa Meg bắt gặp ánh mắt anh ấm áp, long lanh đầy cảm xúc những lúc anh không chú ý. Hầu như không dám hy vọng, cô nhón một tay lên rồi dừng lại. Gianni hạ thấp cằm xuống và chậm rãi nhướng mày lên, thầm khích lệ cô.

Những ngón tay của cô hướng về món quà nhỏ nhất một cách máy móc. Gianni nhích đến như thể anh muốn ngăn cô lại, thoáng ngập ngừng nhưng rồi cũng quyết định bởi anh không thế nào quyết định cho cô chuyện này.

“Đừng - đừng lấy cái đó. Mở cái này ra trước đi.”

Cô chẳng nói gì, nhưng vẻ mặt của cô khi nhận gói quà khác bọc nhung đỏ như nói với Gianni tất cả những gì cô muốn biết.

“Hãy tin anh, nó chẳng phải là một kiểu ra lệnh của anh đối với em đâu. Có lý do tại sao em nên mở những món quà này theo thứ tự đấy.”

Anh di chuyến không được thoải mái dưới cái nhìn chăm chú của cô, và giọng nói như chuộc lỗi mà một người đàn ông như Gianni hoàn toàn có khả năng làm. Meg gần như mỉm cười, không dám làm anh buồn lòng.

Kéo nơ buộc bằng vàng ròng ra, cô mở chiếc hộp da đã mòn. Rõ ràng đây là hộp nữ trang, cô giật mình nhìn anh.

“Hẳn đây là một trong những dịp duy nhất mà một phụ nữ nói rằng ‘anh không nên làm thế’ và những lời này xuất phát lừ trong trái tim của cô ấy. Ôi Gianni, anh đã làm gì thế này?”

“Mở ra đi, rồi em sẽ thấy.”

Ánh mắt Gianni điềm tĩnh và không lay động, nhưng Meg nhận thấy những sợi cơ căng lên quanh cổ anh. Nó đang đập rộn ràng chẳng khác nào nhịp đập trái tim cô.

Ngoan ngoãn, cô nhìn xuống món quà và tập trung vào hộp nữ trang có khoá vàng bắt mắt. Khi nắp hộp mở toang ra dể lộ những viên kim cương thật lớn nép mình trên nền nhung đỏ.

“Một chiếc vương miện.”

Nhanh như tia chớp Gianni nhấc nó ra và cài lên mái tóc của cô.

“Mắc cười quả...” cô cười bối rối.

“Em sẽ thấy quen thôi.”

“Không, em không thể, em không nên...”

Đưa một tay lên chiếc vương miện bằng vàng đính kim cương, Meg cố gỡ nó ra. Tay Gianni chạm vào tay cô và nắm lấy tay cô.

“Em có nhận ra nó không?”

“Nó giống chiếc vương miện mẹ anh đội trong tấm chân dung treo trên dãy phòng của anh.”

Tay anh ấp lấy tay cô, Meg không có ý định rút ra nhưng cô lo lắng. Ánh mắt cô có vẻ căng thẳng khi cô nhìn lên cây chanh bé nhỏ. Cô đang cố nhớ xem còn gì khác mà bà Bá tước đã mang trong bức họa đẹp say đắm đó không. Cùng với chiếc vương miện bà còn đeo đầy hoa tai, dây chuyền và lắc, nhẫn... Meg vắt óc ra nghĩ, tự hỏi không biết bà có đeo đồng hồ không. Đó là thứ duy nhất mà có lẽ cô sẽ nhận, nhưng những món quà trang trí trên cây chanh xinh xắn kia chẳng có vẻ gì là bình thường cả.

“Em không thể đội cái này,” Meg lặp lại.

“Nó dành cho em. Tất cả là dành cho em” Gianni thủ thỉ.

Đưa cho cô một túi quà thứ hai, nhỏ hơn, anh đặt nó vào tay cô để cô mở ra. Bên trong chiếc hộp cổ xưa là một cặp hoa tai tuyệt đẹp hợp với chiếc vương miện. Một dòng thác kim cương cắt hình hoa hồng đổ xuống từ một sợi dây chạm trổ làm bằng vàng 18 carat. Meg biết cô không thể nhận chúng.

Những món nữ trang thanh tú này rõ ràng là những phần thưởng trao cho những phụ nữ giống nhân vật trong truyện “Cô hầu hư hỏng” của Thomas Hardy. Những cô tình nhân. Nếu cô để Gianni mê hoặc lần nữa, cô sẽ đánh mất mình mãi mãi. Anh sẽ giày xéo trái tim cô, cuộc đời của cô sẽ không còn là của riêng cô nữa và những viên kim cương trên thế gian này sẽ chẳng bao giờ mang lại cho cô lòng tự trọng.

Cô hầu như không tìm được lời nào để nói. “Đây là đôi hoa tai đẹp nhất mà em từng thấy từ trước đến nay,” cuối càng cô thở ra. “Nhưng em không thể nhận nó, cũng như bất cứ món nữ trang tuyệt đẹp nào trong số này được.”

“Anh sẽ đeo vào cho em,” Gianni nói, nhanh nhẹn tiến đến bên Meg. Cái nhìn của anh khiến cô nín bặt trước khi cô kịp từ chối. Nhặt chiếc hoa tai đầu tiên ra khỏi tấm vải nhung đỏ, anh thành thạo xỏ vào tai cô, rồi đeo chiếc thứ hai vào tai còn lại. “Nếu em không thể đeo nó, Meg, thì chẳng phụ nữ nào trong thế giới lịch sử có được chúng. Chúng là của em. Em có quyền mang chúng.”

Meg nhìn Gianni, ánh mắt băn khoăn. “Gianni, ý em là, anh chẳng nợ gì em cả.”

“Em chắc chứ?” Gianni nhìn cô, vẻ nghi ngại.

Đây là lần đầu tiên Meg nhìn thấy anh trong bộ mặt hoàn toàn khác với vẻ tự tin tột bực thường ngày. Đột nhiên cô thấy sợ hãi. Từ khi cô phát hiện mình có thai, thế giới xung quanh bắt đầu quay cuồng không kiểm soát được. Thứ duy nhất đáng tin cậy còn sót lại là tính kiên quyết của Gianni. Nay tính kiên quyết ấy đã thay đổi, cô đâm hoảng sợ. Cả hai không thể cùng lênh đênh trên dòng nước hoang sơ và dữ dội được.

Tuyệt vọng, Meg cố trả mọi thứ về đúng trật tự tự nhiên. Nếu cô báo cho anh biết cái tin chẳng hay này, anh sẽ giận dữ giãy nảy lên.

“Nghe này, Gianni! Em nghĩ không điều gì có thể làm em phải tiết lộ bí mật, nhưng anh đã ép em...”

Ngay lập tức niềm kiêu hãnh của dòng họ Bellini quay về. Gianni rướn thẳng người lên và nhìn cô bằng đôi mắt hai mí tuyệt đẹp. Meg hít thật sâu, hầu như nín thở. Cô đã trải qua bao nhiêu giờ sợ hãi cơn thịnh nộ của Gianni, nghĩ cách phòng thủ và lặp đi lặp lại những điều cô sẽ phải nói. Giờ đây, thời khắc để nói đã đến, cô cảm thấy bình tâm lạ thường. Tưởng tượng ra khả năng anh có thể nổi cơn tam bành phần nào giúp cô chuẩn bị tình huống xấu nhất, khiến cô thêm tự tin rằng mình có thể đối mặt. Rốt cuộc thì hình ảnh Gianni giận dữ chẳng làm cô sợ như người đàn ông đang đứng trước mặt cô lúc này, cố che đậy cảm giác hồ nghi một cách bất lực.

“Anh không biết là tất cả của cải, tài sản của anh chẳng có ý nghĩa gì với em sao, Gianni? Vậy thì em sẽ nói nhé.” Lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi, Meg siết chặt hai nắm đấm. Gianni liếc nhanh đôi tay rồi dừng lại trên gương mặt cô. Vẻ hoài nghi của anh khiến các sợi dây thần kinh của Meg như đông cứng lại. Đây là người đàn ông cô biết - ương ngạnh và cả quyết - một con sói đơn độc không hơn không kém. Và cần nhấn mạnh từ đơn độc, cô bồn chồn nghĩ.

“Thực ra, Gianni... Em rất thích làm việc ở Castelfino, quyết định ra đi là một việc không dễ chút nào, rất khó là đằng khác, em không biết làm thế nào mà em tồn tại được nữa.” Meg hít một hơi thật sâu, thu hết can đảm để tuôn ra sự thật kinh khủng, bàn tay lại sờ lên eo một cách máy móc, như nhắc cô nhớ đến trách nhiệm mới của mình. “Em sẽ dẹp bỏ niềm kiêu hãnh của mình để tìm lại công việc. Nhưng bây giờ có một điều khiến em không thể làm được, Gianni.”

Anh nhìn cô không chớp mắt đên độ máu trong mạch của cô chạy loạn lên và dồn ào ạt lên não.

“Đừng nói gì cả, anh biết ý em định nói mà. Em yêu anh. Nhưng anh liên lục khẳng định với em và với chính anh rằng anh không muốn ràng buộc tình cảm, đúng không?” Không chịu đựng thêm được sự soi xét của anh, cô nhắm mắt lại và lắc đầu.

“Không, không phải thế.” Bằng tất cả nỗi đau của mình cô nghe thấy anh thở hắt ra. “Anh khó lòng tin nổi là em không yêu anh,” giọng anh tức tối.

Căng thẳng trong Meg như vỡ oà.

“Ôi Gianni! Chỉ có anh mới nói những lời như vậy trong thời điểm như thế này thôi. Tất nhiên là em yêu anh. Đó là lý do chính vì sao em ra đi. Em yêu anh, nhưng anh không bao giờ yêu em. Khi em phát hiện ra anh thậm chí không hề tôn trọng em, thì đã đến lúc phải kết thúc. Sau đó em phát hiện mình có thai...”

Meg thoáng rùng mình, không nói nữa. Sau khi cẩn thận dẫn dắt, đột nhiên sự thật được tiết lộ. Cô đã chuẩn bị ít nhiều trong đầu những cách báo tin nóng. Thế mà cuối cùng nó lại thình lình vọt ra.

Hai người nhìn nhau trân trối, cuối cùng Gianni phá vỡ sự yên lặng và nhìn đi chỗ khác.

“Anh, anh không biết em nói gì nữa.”

Anh thật sự không biết. Meg có thể thấy diều đó qua lời nói của anh, qua đôi vai chùng xuống trong phút chốc khi anh nhìn chăm chú vào thân hình tròn trịa của cô.

“Ôi, không, lẽ ra em không nên làm thế này.” Meg rên rỉ. “Em đã làm anh lổn thương, em không có ý như vậy. Em không mong một ngày nào đó sẽ gặp lại anh, vì vậy em đã nghĩ là không cần phải nói cho anh biết, cho nên chuyện xảy ra như thế này đây. Lẽ ra em cần phải giải thích cho anh rõ hơn, ôi không, chuyện này thật là tồi tệ...” Meg lắp bắp, khoa tay múa chân, toát mồ hôi hột, và bật khóc, nhưng phản ứng của Gianni khiến cô ngưng bặt.

“Không... không, không có gì tồi tệ cả” anh nói chậm rãi. “Đừng đổ lỗi cho bản thân, Meg à. Phải có hai người mới có con được. Mặc dù anh không biết là chuyện này có thể xảy ra...” Anh với tay tới chiếc ghế ở bàn ăn, kéo nó ra và nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống. “Em không nên đứng trong khi bụng mang dạ chửa,” anh thủ thỉ, hai tay đặt trên hông Meg, mắt nhìn sâu vào đáy mắt cô. Meg chờ đợi trong bầu không khí im lặng đáng sợ. “Anh đã sống một cách ngu ngốc trong một thời gian dài. Thực ra anh biết tất cả những buổi tiệc tùng, những cô gái và những thứ vượt quá giới hạn ấy chẳng thể giúp anh tìm được tình yêu. Khi em bước vào cuộc đời anh, anh bắt đầu nhìn nhận mọi thứ theo cách khác, Meg à, nhưng chưa đủ rõ ràng. Vào cái đêm tổ chức tiệc đó, thân thể anh lên tiếng chứ không phải tâm trí anh. Nó khao khát em theo một cách mà nó biết rằng em sẽ không thể nào cưỡng lại được. Một ràng buộc lâu dài là điều mà anh không muốn dính dấp. Vào thời diểm đó.” Giọng nói anh hoàn toàn không có điều gì đáng nghi ngờ lúc này. Khi anh nhìn vào mắt cô, bao nhiêu hoài nghi trong cô tan biến.

“Vậy là... anh không bực mình chuyện đứa bé?”

Rướn người ra trước, Gianni cụng trán mình vào trán Meg.

“Tình yêu của anh. Đó là những gì anh luôn luôn muốn - mặc dù em phải làm cho anh nhận ra nó. Anh muốn mang dành tất cả yêu thương mà anh chưa bao giờ được hưởng trong suốt giai đoạn trưởng thành cho đứa con của anh. Nếu bây giờ em bỏ anh, tất cả chúng ta sẽ mất nhau. Cả ba chúng ta.”

“Em sẽ không... em không thể... không, ý em là - em cần anh, và đứa bé này, hơn bất cứ thứ gì mà em từng ao ước trong đời mình, Gianni. Nhưng em không thể làm tình nhân của anh được nữa. Nếu em không gặp lại anh hôm nay thì em sẽ chẳng bao giờ tiết lộ bí mật của đứa bé này - và vợ sắp cưới của anh sẽ nói gì đây?” Meg bối rối.

“Anh không biết... em nói gì thế Meg?” Gianni mỉm cười, và khiến cô im lặng bằng một nụ hôn phớt nhẹ tựa lông hồng. Chẳng thể cưỡng lại được anh, mà Meg cũng không muốn cưỡng lại. Cả hai đắm chìm trong im lặng tuyệt vời thật lâu. “Lúc này anh muốn em hơn bao giờ hết. Anh nợ em niềm hạnh phúc mà em đã mang đến cho anh trong những tuần cuối cùng này. Em đã sưởi ấm trái tim anh tuyệt vời không kém gì sưởi ấm gối chăn anh.” Giọng anh trở nên khe khẽ, dịu dàng, anh vùi mặt vào mái tóc cô, nhưng Meg không thể buông tay để mất lòng tự trọng vô điều kiện như thế được.

“Em không thể làm như thế Gianni. Thật đấy, em không thể. Em đâu phải là kẻ dày mặt đến thế chứ. Em không thể tiếp tục làm người tình của anh, và em không chịu nổi khi nghĩ đến việc anh cưới người phụ nữ khác. Hãy hình dung em sẽ đau đớn đến nhường nào khi mình trở thành người đứng bên lề của cuộc đời anh. Em sẽ bị cho ra rìa để anh còn chiều vợ anh, và vài năm sau khi những đứa con hợp pháp của anh chào đời và trưởng thành, con của em và em sẽ bị đẩy ra xa khỏi anh. Mẹ con em sẽ bị cấm và bị lãng quên...”

“Sẽ không như em nghĩ đâu.” Giọng nói anh vang vang khắp thân thể cô.

“Nhưng nó sẽ xảy ra y như thế! Nó sẽ như thế!” Đột nhiên Meg hoảng loạn và cố thoát khỏi vòng tay anh.

Trong bầu không khí ngột ngạt của phòng ăn, tiếng nữ trang cổ vô giá mà cô đang đeo kêu leng keng, ánh nến làm những ngôi sao trên đầu cô sáng lấp lánh.

“Không, anh sẽ không để chuyện đó xảy ra. Hãy nghe anh, Meg!”

“Em đã nghe anh nói quá nhiều rổi, Gianni. Vô ích thôi! Em không thể làm tình nhân anh nữa.”

“Anh biết!” Gianni nạt, Meg lập tức im bặt. Khi cô hoàn toàn dán mắt vào anh, giọng nói uy quyền của anh khiến tim cô gần như ngừng đập.

“Anh muốn em trở thành vợ của anh, Meg à” anh nói chậm rãi. “Anh muốn em là Bá tước phu nhân cũng như là người tình của anh, nửa còn lại của anh, là tri kỷ, là bạn tâm giao,” anh nói dịu dàng. Phải mất vài giây Meg mới nhận ra những gì mình đang nghe.

“Nhưng còn...” cô nhìn qua chiếc bàn ăn dành cho hai người cùng bó hoa xinh dẹp mà cô mang đến để làm món quà cho vợ sắp cưới của Gianni.

“Đàn ông trong dòng họ Bellini không van xin đâu,” anh nói cộc lốc. “Ngay giây phút gặp lại em hôm nay, anh biết là anh phải có em, và chỉ mình em thôi, Meg. Bây giờ và mãi mãi. Đặc biệt anh đã gói những báu vật của gia đình Bellini và treo nó lên, em tới vừa đúng lúc. Anh yêu em, Meg, không có em, anh chỉ là một nửa của một gia đình hoàn hảo mà chúng ra sắp có.”

Không ồn ào, hoa mỹ. Gianni chỉ nói tất cả những từ mà cô khao khát được nghe. Cảm giác như tình yêu quay trở về dù nó chưa một lần ra đi. Chậm rãi và dịu dàng, cô tiến dần về phía anh và nép vào ngực anh. Cô đã khao khát được cảm nhận nhịp đập chậm rãi và đều đặn của trái tim anh. Đó sẽ là một sự kết hợp hoàn hảo cùng với cách anh dịu dàng vuốt mái tóc cô và vỗ nhẹ đôi vai cô. Tuy nhiên, cô thật sự ngạc nhiên. Một cảm xúc rộn ràng đầy phấn khích chạy khắp thân thể anh.

“Em có thể tin anh được không, Gianni?” Meg thì thầm.

“Bằng sự sống của con chúng ta,” Gianni đảm bảo, đặt một nụ hôn lên chiếc vương miện lấp lánh kim cương trên đầu cô. Meg như tan chảy ra khi Gianni áp má mình lên má cô. Cô chìm ngập trong vòng tay che chở của anh, cố thở thật đều khi cô nghĩ đến nỗi đau mấy ngày qua. Tất cả những gì cô ao ước là được cảm thấy an toàn và đảm bảo trong tình yêu anh. Giờ đây cô đã có được lời hứa của anh, có nữ trang mà nằm mơ cũng không thấy, nhưng những thứ ấy chẳng có ý nghĩa gì cả nếu không có sự chân thật. Một giọt nước mắt đọng trên mi mắt và lăn xuống má cô. Anh áp má mình vào má cô thật chặt, Gianni cảm nhận được khi giọt nước mắt ấy rơi xuống. Giật mình, anh ngẩng mặt lên, đẩy cô ra một chút và nhìn cô chăm chú.

“Em khóc!” Gianni hầu như không thể tin nổi. “Có chuyện gì vậy? Anh chỉ muốn làm em hạnh phúc thôi mà!”

“Thật không?” Mắt nhoà lệ, Meg nhìn anh nghi ngờ. “Nếu vậy thì tại sao lúc nào anh cũng giữ khoảng cách với em hết vậy? Thậm chí anh chẳng thèm lưu thông tin của em trên điện thoại của anh!” Cô sụt sùi, tiếng nói hầu như không nghe rõ.

Chậc lưỡi, Gianni kéo cô sát vào lòng anh.

“Bởi vì anh không cần phải làm thế. Nó ở dây rồi.” Anh dịu dàng nói, cầm lấy tay cô và ấn chặt lòng bàn tay cô vào ngực anh. “Mỗi lời nói của em đều khắc sâu trong trái tim anh, Meg à.”

Meg cảm thấy trái tim anh đập chậm rãi và đều đặn bên dưới bàn tay mình. Gianni cầm lấy tay cô và đưa lên môi mình và đặt một nụ hôn dịu dàng lên đó.

“Thật vậy à?” Meg thì thầm.

“Thật đấy” Gianni gật đầu. “Meg, tình yêu của anh, em là người phụ nữ duy nhất dành cho anh, bây giờ và mãi mãi. Anh sẽ cưới em làm vợ của anh, là người tình và là bạn tâm giao của anh. Ngay từ giây phút mình gặp nhau anh biết rằng không có một phụ nữ nào có thể làm đối thủ của em. Anh đã mất cả đời tìm kiếm tình yêu, nhưng toàn tìm nhầm chỗ. Và khi mình tìm thấy nhau, anh lại suýt để em vuột mất tay mình. Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu. Anh có thể hứa với em.”

Cô nép vào anh. Anh siết chặt cô vào lòng. Trước kia Meg sợ vô cùng nếu phải thừa nhận cô muốn một người nào đó mà cô có thể nương tựa. Giờ đây khi cô an toàn trong vòng tay của Gianni, cô có thể thấy mọi thứ rõ ràng hơn. Anh cần cô nhiều như cô cần đến anh. Cả hai bây giờ đã là một đôi. Không quan trọng ai là người giải quyết những chuyện vụn vặt hay những lo âu thường ngày của cuộc sống, miễn là chúng được giải quyết.

Như thể đọc được ý nghĩ của cô, anh kéo cô lại gần hơn và thì thầm: “Anh chưa bao giờ nghĩ rằng anh có thế tìm thấy một người phụ nữ đáng tin cậy. Em là tất cả những gì anh cần, tình yêu của anh. Em - và gia đình của chúng ta,” anh nói ngắn gọn trước khi những nụ hôn của anh cuốn cô đến một nơi mà chẳng có gì có ý nghĩa hơn.