Ngây Thơ Đáng Yêu

Chương 33: Cúp






Editor: Nguyên

Chương trình kết thúc, Kỷ Khê cũng nổi lên một chút.

Cái cụm từ “nổi lên một chút” này là do người đại diện của cô nói, người được biết đến với biệt danh “Nữ vương đại diện”, Trần Phong Mộc. Tuy hiện tại đề tài về Kỷ Khê đã lọt vào top 3 hot search rồi nhưng với vị người đại diện kim bài này thì điều đó là không đủ.

“Đầy người một đêm nổi lên xong cuối cùng cũng lặn mất tăm đấy thôi, chúng ta theo đuổi sự nghiệp lâu dài, tích lũy fans dần dần, chứ không phải phù dung sớm nở tối tàn.”

Sau đêm chung kết, Kỷ Khê mới đến gặp Trần Phong Mộc được, hơn nữa còn ở dưới tình huống Nguyễn Hiểu Phong cũng tham dự cùng.

Cô biết thân phận nữ minh tinh còn trẻ mà đã kết hôn sẽ có ảnh hưởng nhất định đến fan cho nên hỏi Trần Phong Mộc về vấn đề này.

Trần Phong Mộc nói: “Không sao, vấn đề này chị đã thảo luận cùng Nguyễn tiên sinh rồi, chị cho rằng định hướng của em không phải minh tinh lưu lượng mà là theo hướng giống với Nguyễn tiên sinh, tăng giá trị thương hiệu rồi từ từ lắng lại, có fans trung thành với sức chi lớn. Chờ tới lúc ấy, em có kết hôn hay không fans cũng sẽ không đặc biệt quan tâm, người ta chỉ quan tâm tác phẩm của em thôi. Đồng thời ngược lại, tình yêu của em có khi còn được chú ý ủng hộ ấy.”

Cô ấy ví dụ mấy cái tên, hỏi Kỷ Khê có từng nghe qua chưa, vô cùng kiên nhẫn lấy ví dụ, giải thích kế hoạch định hướng cho Kỷ Khê.

Nói tóm lại là nỗ lực tìm cơ hội lộ diện trước công chúng để tăng giá trị thương hiệu, điều này ban đầu sẽ giữ độ nhận diện công chúng, ví dụ như tham gia các chương trình giải trí, phim truyền hình chế tác lớn,…. Chờ đến khi cơ bản ổn định thì quay trở về với công việc chính của diễn viên là diễn xuất.

Nguyễn Hiểu Phong cũng nói: “Vấn đề này em không cần lo lắng, cũng không cần có áp lực quá lớn, Trần tiểu thư ký hợp đồng với công ty chúng ta là muốn mở phòng làm việc riêng, công ty của chúng ta là đối tác. Chờ em chạm đến được vị trí em muốn, sau đó muốn quay lại nhạc kịch cũng không sao, chỉ cần em thích là được.”

Kỷ Khê gật gật đầu, sau đó dừng lại một chút, nói: “Vậy gần đây em có việc gì cần làm không?”


Trần Phong Mộc nói: “Không cần gấp, có rất nhiều cơ hội tìm đến em, chị đang chờ thứ thích hợp nhất xuất hiện. Cái chúng ta cần là một mũi tên trúng ngay đích chứ không phải là cái gì cũng thử, huống chi với nhân khí của em hiện giờ không giờ không thiếu tài nguyên.”

Vì vậy nên Kỷ Khê có một tuần nghỉ ngơi để khôi phục thể trạng và tinh thần. Sau vài tháng mệt mỏi cuối cùng cô cũng được nghỉ ngơi. Cũng bởi vì làm việc mệt mỏi trong một thời gian dài nên cô bị cảm mạo trong lúc thời tiết thay đổi, khi nói chuyện giọng nói có chút khàn khàn.

Gần đây Nguyễn Hiểu Phong bận rộn việc công ty nên không ở cùng với Kỷ Khê được, cô cũng không nói chuyện này cho anh.

Kết quả đến khi Nguyễn Hiểu Phong gọi điện thoại cho cô, rốt cuộc anh vẫn nghe ra vì giọng mũi của cô quá nặng.

“Khê Khê, em bị cảm à?” Nguyễn Hiểu Phong hỏi từ đầu kia điện thoại.

Kỷ Khê truyền nước, nghẹt mũi, nói chuyện khàn khàn, có phần đáng yêu: “Ừ, em bị nhẹ thôi, nghỉ ngơi hai ngày là được rồi.”

“Em ở đâu? Anh đến.” Nguyễn Hiểu Phong hỏi.

Kỷ Khê lại không nói cho anh, cười hì hì, gửi một nụ hôn gió qua điện thoại rồi cúp luôn.

Cô cho là mình giấu đến thiên y vô phùng*, kết quả Nguyễn Hiểu Phong vẫn tìm đến được.

*thiên y vô phùng: (áo trời không vết rách) không có sơ sót nào.

Thời điểm Kỷ Khê không bận đều sẽ chạy đến bệnh viện thăm ông ngoại. Ông vừa trải qua một ca đại phẫu, thời gian hôn mê lâu, khi ông tỉnh lại nhìn thấy cháu gái mình ngồi trước mặt liền vô cùng cao hứng. Đôi khi Kỷ Khê cũng sẽ nói chuyện của Nguyễn Hiểu Phong với ông, cũng lén gạt ông ngoại cổ hủ của mình chuyện cô tiến vào giới giải trí. Hơn nữa sau khi cô nổi lên còn bị y tá phát hiện, trộm đến gặp cô xin ký tên, nhưng họ cũng không nói chuyện này với ông ngoại cô.

Hiện tại cô bị cảm mạo nên đến truyền dịch cùng bệnh viện với ông ngoại luôn cho tiện. Buổi sáng cô ăn sáng rồi đến viện, truyền nước xong đã là giữa trưa, giải quyết qua loa xong cơm trưa rồi đi đưa cơm cho ông, cùng ông ngoại nói chuyện phiếm, ngẩn ngơ xong một buổi chiều, buổi tối thì về giải quyết mấy việc lặt vặt, êm đềm trải qua một ngày.

Tâm tư nhỏ của cô quá dễ đoán, cho nên Nguyễn Hiểu Phong không tốn sức lực tìm kiếm gì, nhẹ nhàng tìm thấy cô ở bệnh viện ông ngoại nằm.

Bây giờ đang là thời điểm đổi mùa vào thu, Kỷ Khê bị cảm nặng, cả người lạnh run, bọc kín từ trong ra ngoài, đội mũ len đeo khẩu trang, nhìn từ xa trông rất giống một cái bánh bao nhỏ.

Cô nửa mơ nửa tỉnh, trong đại sảnh bệnh viện người đến người đi, trên tay được hộ sĩ cắm kim truyền, dặn dò không được động, truyền nước làm tay cô lạnh lẽo lại còn hơi đau. Tiếng ồn ào náo động bên ngoài cùng với cảm giác đau trên cổ tay làm cô không thoải mái, không chìm vào giấc ngủ được.

Nguyễn Hiểu Phong trang bị kĩ càng, bệnh viện đông người như vậy rất dễ bị chụp lén, cả đoạn đường đi anh đều chú ý phóng viên. Cũng giống Kỷ Khê, đeo mũ, khẩu trang, kính râm đầy đủ, sau đó còn chùm cả mũ của áo lên, cả người bọc kín mít, thoạt nhìn giống mấy tên côn đồ trẻ tuổi.

Kỷ Khê đang mông lung, chỉ cảm thấy có người chạm vào tay cô. Cô tưởng y tá đến chỉnh tốc độ truyền hoặc là đổi bình mới cho cô nên không để ý, tiếp tục ngủ. Sau đó mu bàn tay lạnh lẽo được sự ấm áp bao phủ lên, cảm giác đau đớn ở cổ tay cũng vơi dần đi.

Cảm giác thoải mái này làm Kỷ Khê an tâm ngủ. Trong lúc ngủ, cô ngửi thấy hương bạc hà, còn có mùi nước hoa Cologne nam tính mà Nguyễn Hiểu Phong hay dùng, cô tưởng mình đang nằm mơ.

Đến khi y tá rút kim cô mới bừng tỉnh, phát hiện mình đang dựa vào ngực một người đàn ông.

Cô giật mình, vừa mới định đẩy người đàn ông ra thì ý thức khôi phục lại, cô nhận ra người bên cạnh mình là Nguyễn Hiểu Phong.

Nguyễn Hiểu Phong cũng nhẹ nhàng dựa vào người cô, hai người chụm đầu vào nhau ngủ. Lúc này anh cũng bị cô đánh thức.

Kỷ Khê hơi ngượng ngùng nhìn anh, giọng nói vẫn còn khàn: “Anh tới lúc nào đấy? Em không để ý.”


Nguyễn Hiểu Phong nói: “Vừa mới tới không lâu.” Anh nghiêng đầu, thấy trong mắt cô có biểu tình trốn tránh, lập tức hiểu ra, cố ý thò lại gần, ép hỏi: “Nói thật đi, có phải vừa nãy em nghĩ anh là kẻ bắt cóc đúng không, quên mất em kết hôn với anh rồi đấy à, Nguyễn phu nhân?”

Kỷ Khê mặt đỏ, nhỏ giọng biện giải cho chính mình: “Em không có, anh đừng nói linh tinh.”

Nguyễn Hiểu Phong nói: “Có muốn nghỉ ngơi một lát không? Anh dẫn em đi ăn cơm, sau đó về nhà ngủ một giấc nhé? Vừa rồi anh hỏi y tá, cô ấy bảo em còn phát sốt.”

Kỷ Khê lắc đầu: “Em truyền xong còn phải đi thăm ông ngoại nữa, vừa vặn cuối tuần nên đến chơi với ông, một mình ông ở đây không có ai nói chuyện cùng, ba em với chị em thì…… nên mỗi khi rảnh em đều sẽ đến thăm ông.”

“Vậy đi thôi.” Nguyễn Hiểu Phong đứng lên, vươn tay đỡ cô, “Chúng ta đi thăm ông ngoại.”

Kỷ Khê ngây ra một lúc: “A, anh muốn gặp ông bây giờ?”

Tuy hai người đã kết hôn khá lâu nhưng ban đầu không thân, cả hai đều hiểu rõ trong lòng nên không nói đến chuyện gặp người lớn trong nhà. Sau đó thì lại bận, căn bản không có thời gian.

Nói tới đây, cô cũng không có ý trách Nguyễn Hiểu Phong —— bản thân cô là con dâu Nguyễn gia, không phải cũng đã lâu vậy mà còn chưa tới nhà người ta đấy thôi?

Cô chỉ nghĩ tới ông ngoại luôn luôn chiều chuộng cô, thiên vị cô, sợ ông trách móc Nguyễn Hiểu Phong cái gì sẽ làm anh buồn, vì thế đấu tranh tư tưởng một lúc rồi cầm tay lôi kéo anh ra cửa lớn bệnh viện. Nghĩ lại lại thấy không ổn, như này sợ là ngày mai sẽ lên hot search mất, vì thế bèn bỏ tay anh ra.

Cô nghiêm túc dặn dò anh: “Anh đứng đây chờ em chút.”

Nguyễn Hiểu Phong ung dung nhìn cô: “Làm sao vậy?”

Kỷ Khê nhỏ giọng giải thích: “Ông ngoại em tính tình rất xấu, tuy rằng ngày thường không sao, nhưng đột nhiên nhìn thấy tên đàn ông bắt cóc cháu gái ông đi khẳng định sẽ làm khó dễ anh một phen. Em đi trước…em đi trước mua chút quà, trái cây gì đó, bên cạnh cũng có siêu thị, em mua cho ông mấy thứ ông thích, sau đó nói là anh mua.”

“Đáng sợ vậy à?” Nguyễn Hiểu Phong nói, “Thôi đừng đi, anh chuẩn bị quà rồi, chúng ta cứ đi lên thôi.”

Kỷ Khê phản ứng không kịp: “A?”

Nguyễn Hiểu Phong trực tiếp bắt lấy tay cô, tươi cười đẩy cô đi trước: “Được rồi, đi thôi đi thôi.”

Kỷ Khê bị cảm, cả người ngốc nghếch trông rất đáng yêu, không giống bộ dáng thong dong trầm tĩnh ngày thường của cô. Nguyễn Hiểu Phong bảo cô đi hướng nào cô liền đi hướng đó, không nhắc nhở cô ra khỏi thang máy, cô có thể ngơ ngác đứng yên.

Sau khi ra khỏi thang máy, Nguyễn Hiểu Phong vẫn còn cười cô: “Sốt đến phát ngốc rồi mà còn không ở nhà nghỉ ngơi.”

Kỷ Khê chu miệng trong khẩu trang. Mặt cô nhỏ, dùng khẩu trang bình thường che mặt sẽ rộng ra một chút, chỉ là không hiểu sao Nguyễn Hiểu Phong lại biết cô đang trộm chu môi, vì thế khi đi qua chỗ ngoặt hành lang nhanh tay giữ cô lại, hôn một cái qua lớp khẩu trang.

Hô hấp nóng lên.

Kỷ Khê cả người đỏ lên như tôm chín, thoạt nhìn giống như phát sốt lại không giống như phát sốt.

Cô oán giận: “Có người mà……”

Kỳ thật chỗ ngoặt này có rất ít người qua lại, chắc cũng chỉ có vài người nhà bệnh nhân nghiện thuốc lá không chịu được, ra chỗ này hút điếu thuốc.


Nguyễn Hiểu Phong cười, nắm tay cô đi đến phòng bệnh. Mười ngón tay thoải mái đan vào nhau.

Sau khi đến phòng bênh, cuối cùng Kỷ Khê mới biết được mình bị Nguyễn Hiểu Phong lừa.

Ông ngoại cô đang thức, kết quả vừa thấy Nguyễn Hiểu Phong đến thì như thấy cháu trai ruột, vô cùng thân thiết kéo tay anh dong dài nói chuyện.

Kỷ Khê ngồi cạnh nghe nửa ngày, mới biết được, hóa ra Nguyễn Hiểu Phong đã gặp ông ngoại cô từ lâu rồi!

Lão nhân gia nói: “Ầy, hai đứa đều bận rộn, lần trước gặp còn là lúc mới lãnh chứng đúng không nhỉ, Khê Khê không đến, con một mình xách bao nhiều đồ tới tìm ông, ông ăn mãi không hết, lần này lại mang đến cái gì đây?”

Nguyễn Hiểu Phong nói: “Mang cho ông băng ghi âm một vở kinh kịch từ 93 năm trước, bây giờ không còn mua được nữa, con lấy từ một người bạn.”

Ông ngoại Kỷ Khê rất thích nghe kinh kịch. Bà ngoại Kỷ Khê hồi trẻ là diễn viên ở nhà hát kinh kịch, hai người vừa gặp đã yêu, cứ như vậy tiến tới kết hôn, rồi có con, thấm thoát hơn mấy chục năm trôi qua mà tình cảm hai người vẫn như lúc ban đầu.

Kỷ Khê còn đang phát ngốc, Nguyễn Hiểu Phong còn cười cô với ông ngoại: “Khê Khê tưởng rằng con lần đầu đến đây nên sợ, còn nói muốn mua quà rồi giả vờ là con mua, bây giờ vẫn còn chưa hiểu gì kìa.”

Ông ngoại liếc cô một cái: “Con nhóc này ngốc lắm, còn gạt ông là nó vào đoàn văn công? Đoàn văn công nào cho con nghỉ khớp với thời gian của ông thế? Lúc nào cũng bảo nghỉ, nói dối cũng không biết nói cho giống thật chút.”

Kỷ Khê rốt cuộc cũng phản ứng lại, tủi thân nói: “Không phải sợ ông buồn nên còn mới nói dối à? Năm đó chị con vào giới giải trí, ông còn từ mặt ba con hai năm……”

“Trước kia là trước kia, con nhóc này dùng lịch gì thế?” Ông ngoại cô nói “Mấy cái này Tiểu Nguyễn nói cho ông rồi, mấy đứa là muốn quay phim để nhận giải, không giống mấy cái linh tinh kia, đây là nghệ thuật, sao ông còn không cho? Ông nhìn mấy cái cúp của Tiểu Nguyễn, đúng là hàng thật giá thật, vàng ròng, Khê Khê sau này cũng phải lấy được đấy.”

Kỷ Khê nghe đến đó, trong lòng cả kinh, không nhịn được lôi Nguyễn Hiểu Phong sang một bên, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh…anh còn mang cả cúp đến cho ông xem?”

Nguyễn Hiểu Phong nói: “Chỉ là cái cúp thôi, có gì đâu.”

Kỷ Khê lại hỏi: “Em còn chưa sờ qua đâu, em cũng muốn sờ sờ cơ, anh để chỗ nào đấy?”

Nguyễn Hiểu Phong nói nhỏ: “Ông giấu phía dưới giường, lát nữa em có thể trộm sờ sờ xem.”

Nói xong, cả hai đều không nhịn được, trộm cười.