Ngây Thơ Đáng Yêu

Chương 1: Tôi biết cô ấy






Editor: Nguyên

“Này, Tiểu Kỷ, dậy đi, điện thoại cô đang reo kìa”

Trên chiếc ghế tựa mềm màu xám nhạt, âm thanh chấn động như có như không truyền đến.

Màn hình nhấp nháy, hiện lên chữ “Dì”.

Cô gái ôm trang phục cuộn tròn nằm bên cạnh mở mắt ra.

Điều hòa trong rạp hát quá lạnh, đầu ngón tay vẫn còn vương chút khí lạnh, trắng nõn nà, đẹp đến mức làm người ta không rời được mắt.

Cô không biết người đã đánh thức mình là ai, cô ấy thấy cô đã dậy liền mỉm cười, rời đi.

Giọng cô có chút đờ đẫn: “Alo?”

Tiếng phụ nữ dè dặt mà nhiệt tình từ điện thoại truyền đến: “Khê Khê, con đang ở đâu thế? Sao xuống máy bay lại không đến chỗ dì? Dì nghe người ta nói con lại chạy đến rạp hát có phải không? Đứa nhỏ này, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, còn……”

Theo sau là một trận mưa lải nhải, làm cô có chút đau đầu.

Kỷ Khê đặt điện thoại ra xa người, từ từ tỉnh táo, cúi người buộc lại dây giày của mình.

Đó là một đôi giày màu đỏ gót cao, dây buộc giày khiêu vũ, quai giày trong suốt phù hoa, trơn, đi vào rất tốn sức.

Cô quấn băng trong suốt hai vòng, mái tóc đen nhánh rủ xuống, làm cho làn da tuyết mịn càng thêm trắng nõn nà.

Vẻ đẹp của Kỷ Khê là một vẻ đẹp rất có sức ảnh hưởng, sóng mắt chuyển động, khi đôi mắt ấy nhìn ai, có thể làm cho lòng người chấn động, còn được gọi là yêu diễm.

Nhưng vì tuổi còn nhỏ, hai bên má hơi hơi nở nang, vẫn còn hơi thở của sinh viên, có chút ngọt ngào.

Đi xong đôi giày, tiếng lải nhải trong điện thoại cũng ngừng lại, chờ cô nói chuyện.

Cô nói: “Vâng, vào một đoàn phim. Thời gian của bọn họ hơi gấp nên con trực tiếp đến đây luôn.”

Bên kia lập tức kêu lên: “Con bây giờ còn nhận được cái gì để diễn? Tiểu Khê, con đừng có lừa dì, hiện tại người nhà các con đều là củ khoai lang nóng muốn bỏng tay, ai còn dám cần con?”


Thành âm của Kỷ Khê vẫn đều đều, nghe không ra cảm xúc: “Nhạc kịch tốt nghiệp của đại học B, người sản xuất là sư tỷ của con, bọn họ thiếu người chỉ đạo sân khấu nên con tới đây.”

“Làm cái đó thì được bao nhiêu tiền? Có làm tám trăm đời cũng không bù lại được cái lỗ hổng kia của ba con! Càng đừng nói đến việc nhà con căn bản không phải có thể dùng tiền giải quyết!”

Dì cô hận rèn sắt không thành thép, nghe thấy cô ở bên này không nói gì, lại càng tận tình khuyên bảo.

“Con hãy nghe dì, con là con gái nhỏ trong nhà, không phải ở trong giới giải trí, hiện tại có thể thoát thân. Thừa dịp cơ hội này, nhanh nhanh tìm người gả cho, tốt xấu gì cũng người ta cũng sẽ che chở cho con. Những người đó có bao nhiêu ác độc con không thể tưởng tượng được đâu, thanh lý xong nhà cửa, tài sản nhà con, phát hiện không có tiền, đến lúc đó không phải là muốn tính trên đầu con sao! Cái giới này là một vũng nước đục, con lớn lên xinh đẹp, lại là sinh viên, ra nước ngoài, có thể……”

Kỷ Khê “Vâng” một tiếng.

“Dì biết tuổi này các con còn nhỏ, ham chơi, không nghĩ đến việc kết hôn, nhưng bây giờ không còn cách nào cả! Nghe lời dì, Khê Khê, lát nữa dì cho người đón con rồi dì nói tiếp chuyện này với con……”

Bên kia lại tiếp tục lải nhải.

Phòng nghỉ này chính là phòng hóa trang, người đến người đi. Hành lang cuối, đạo diễn chủ động gật đầu với Kỷ Khê.

Kỷ Khê gật đầu ý bảo chính mình đã biết, cô lập tức tới.

Cô nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ngắt lời bên kia điện thoại: “Hiện tại tình huống của ba và chị còn như thế, hẳn là cũng không có người nguyện ý lấy con đâu. Dì, con sẽ tự mình trả tiền. Con bên này còn việc, con cúp máy trước, đã phiền dì nhọc lòng rồi. Thật sự, cảm ơn dì.”

Trong thanh âm cô mang ba phần ngọt, dù cho là có chút âm điệu mỏi mệt cùng lãnh đạm, cũng vẫn làm cho người ta cảm thấy ôn hòa lễ phép.

Bên kia còn chưa kịp nói gì, đã bị cô cúp máy.

Kỷ Khê sửa sang lại váy áo một chút, đứng dậy đi đến hướng cuối hành lang.

Đoàn phim này còn chưa nhận được phê chuẩn phát sóng chính thức, ngày mai mới đưa ra xét duyệt, hiện tại địa điểm này là đi thuê, phí cao đến dọa người, mỗi phút đều tính bằng tiền.

Tất cả mọi người đều không dám chậm trễ, liên tục làm việc, một phút một giây cũng không muốn lãng phí.

Kỷ Khê xuống máy bay thì đi thẳng tới đây luôn, đã hai mươi tám giờ rồi chưa chợp mắt.

Toàn bộ đoàn phim kể cả người lên kế hoạch cùng diễn viên đều là sinh viên, hoạt bát phóng khoáng, không khí không hề nặng nề. Kỷ Khê nhỏ tuổi hơn mọi người ở đây cho nên họ cũng rất chiếu cố.

Nhưng cũng như lời dì cô nói, hiện tại người trong giới nghe đến dòng họ “Kỷ” này như là nghe thấy ôn thần, e sợ trốn tránh còn không kịp. Mà vòng tròn sinh viên rất đơn giản, nửa bước chân còn chưa tiến vào cái giới này, việc quan tâm chăm sóc của họ, thực ra không liên quan đến cái họ của cô.

Từ gia phả của Kỷ Khê, cô biết nhà mình năm đời trước đều là người làm nghệ thuật. Từ diễn viên đến biên kịch, lại còn điện ảnh rồi truyền hình, mấy năm nay giới giải trí phát triển mạnh, lợi nhuận trong giới này là một khối kếch xù.

Ba Kỷ cùng con gái lớn Kỷ Phân bắt đúng thời điểm, trong một đêm nhảy lên thành phú hào hàng đầu trong giới.

Mà nay ba Kỷ cùng Kỷ Phân lại tham gia vào một vụ rửa tiền xuyên quốc gia. Vụ việc tiếp tục điều tra, quay lại thành hai bàn tay trắng trong một đêm.

Hiện tại mọi việc đều không rõ ràng, điều duy nhất rõ ràng là: Nếu muốn người được an toàn, chỉ phạt tiền thì sẽ phải trả một con số khổng lồ .

Cái gọi là một tòa nhà cao tầng, tận mắt nhìn thấy nó sụp đổ, mọi người đều đánh giá Kỷ gia như thế.

Cha cùng chị vướng vòng lao lý, mẹ mất từ nhỏ, ông ngoại nằm ở bệnh viện chưa tỉnh lại.

Không biết từ khi nào, cái nhà này chỉ còn lại mình Kỷ Khê.

Cô năm mười bốn tuổi đã rời nhà ra nước ngoài học, học cũng là nhạc kịch chuyên nghiệp, năm nay năm ba. Trong nhà chiều chuộng cô, hoàn cảnh trong nước cô hoàn toàn không biết gì cả.

Hiện tại có thể nhận được vị trí chỉ đạo sân khấu này, kỳ thực là sư tỷ ở trường đại học cố ý giúp cô, cái giá đưa ra cũng nhiều hơn bình thường một ít.

Nguyên nhân chính là vì như vậy, cô một chút cũng không dám chậm trễ.

Đạo diễn đối với cô thực khách khí: “Cô Tiểu Kỷ, cô xem qua một lần, nói với Tiểu Khương một lát, cô ấy luôn thiếu chút gì đó.”

Kỷ Khê gật đầu.

Bên kia, nữ chính được gọi là “Tiểu Khương” lộ rõ vẻ không vui , bí mật đảo mắt.

Kỷ Khê an tĩnh mà nhìn người trên sân khấu chuẩn bị tư thế, bước vào trạng thái.

Cô nhớ lại thông tin nhà sản xuất đưa cho, nhớ ra người này là ai.

Khương Quả, ra mắt tại mạng lưới của đại học B, đi theo hình tượng “Nữ thần học bá”.

Tuy rằng xuất thân chính quy, nhưng Khương Quả học khoa vũ đạo, chuyển sang diễn xuất vẫn còn có chút trúc trắc.

Đối với một người là hiện tượng internet mà nói, lựa chọn một bộ nhạc kịch quốc gia có độ hot tương đối thấp thật sự là không quá có lời, cũng không bằng quay phim truyền hình còn kiếm được tiền , nhưng bộ nhạc kịch này lại là một tấm vé vào cửa giới biểu diễn truyền thống, còn được gọi là “Bát cơm sắt”.


Cho nên, không chỉ Khương Quả, các nữ diễn viên khác đều tranh nhau vỡ đầu để tranh giành tài nguyên thoạt nhìn thì không có gì này.

Đoàn phim chọn một vở kịch tên là “Carmen”, kể về một cô gái xưa xinh đẹp diễm lệ, tính cách phản nghịch tà ác.

Khi cuốn sách nổi tiếng thế giới này được chuyển thể thành nhạc kịch, phần lớn đều xuất hiện dưới hình thức vũ điệu flamenco của Tây Ban Nha, nữ chính váy đỏ rực lửa, khuynh đảo chúng sinh, là một nhân vật có sức ảnh hưởng vô cùng lớn.

Nói cách khác, nhân vật này quả thực sinh ra chính là vì cô gái váy đỏ.

Là tác phẩm tốt nghiệp, sinh viên đại học B đã phát triển bộ nhạc kịch này theo một cách táo bạo. Vứt bỏ vũ điệu flamenco, cũng từ bỏ vẻ đẹp cổ điển của âm nhạc, mà là dùng tiếng hát để kể lại chuyện xưa của nhạc kịch, cũng sửa lại một phần lớn kịch bản, cơ hồ đã biến nó trở thành một câu chuyện khác, nhưng vẫn giữ lại những nét cũ.

Dáng người Khương Quả đẹp, mềm dẻo lại linh hoạt. Hơi thở đã trải qua huấn luyện, khi nhảy xem như tương đối ổn, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều quyến rũ.

Nhìn mỹ nhân luôn làm tâm tình người ta tốt, bước chân của Khương Quả lanh lợi như nai con.

Những người khác đang luyện tập vào giờ nghỉ ngơi cũng bị sự náo nhiệt này hấp dẫn, tốp năm tốp ba tụ lại xem, tấm tắc kinh ngạc cảm thán.

Trên sân khấu đang nhảy, vị trí khán giả lại trống không.

Lầu hai khán đài VIP, đằng sau góc khuất ghế lô, lại có người cười nhạo ra tiếng: “Ai muốn giữ người này chứ? Cô ta bị điên à, nơi mấy vị kia muốn xem nhạc kịch là chỗ để cho cô ta khoe khang sao? Tôi chỉ sợ đến lúc cô ta hát xong rồi nháy mắt vài cái thì tất cả xong luôn. Nguyễn Hiểu Phong, Nguyễn ảnh đế, cậu nhiều tiền quá không biết tiêu vào đâu thì cho tôi đi, sao lại muốn đầu tư vở nhạc kịch này? Cậu sướng quá hoá rồ à?”

Nguyễn Hiểu Phong lại không nói gì.

Anh nhìn thoáng qua trên đài, một đôi mắt đào hoa mị lực, thờ ơ thu hồi tầm mắt.

“Chỉ xem thôi, cũng chưa nói muốn đầu tư.”

Trong giới giải trí thì sắc đẹp cũng chả phải điều quá đặc biệt. Trừ phi là thiên tiên hạ phàm chứ không thì phẫu thuật thẩm mỹ rồi qua tay một tá thợ sửa ảnh ai mà chả đẹp được.

Một tiếng “cạch” vang lên, bật lửa màu đồng cổ nhảy ra một ngọn lửa.

Nguyễn Hiểu Phong định hút thuốc, giương mắt nhìn lên lại thấy được biển cấm hút thuốc trên cây cột.

Anh đứng dậy chào hỏi, “Tôi đi ra ngoài hút thuốc.”

Lần múa đầu kết thúc, Khương Quả quay đầu cùng đạo diễn nói chuyện.

Cô ta đối mặt với đạo diễn, đôi mắt lại khiêu khích mà nhìn Kỷ Khê.

“Tôi nói này đạo diễn Hồng, một cô gái nhỏ thế này có thể chỉ dạy tôi cái gì, đều là luyện từ kiến thức cơ bản chậm rãi đi lên, ông nói rằng cô ấy có chuyên môn trong ngành ư, sao tôi cũng chưa từng nghe qua tác phẩm nổi tiếng nào của cô ấy? Hoá ra là ra nước ngoài thì đều là giỏi nhất, bây giờ ai còn coi xuất ngoại là nhất chứ? Người sản xuất nghĩ gì vậy, giúp đỡ người nghèo à? Tôi nhìn Kỷ gia mà thấy lạnh người, công chúa nhỏ của Kỷ gia chắc cũng chẳng được việc.”

Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ để Kỷ Khê nghe thấy.

Đạo diễn có chút xấu hổ, đang muốn nói cái gì đó làm hòa hoãn tình hình, Kỷ Khê liếm môi, an tĩnh nói: “Để tôi làm thử một lần đi.”

Cô cởi chiếc áo khoác màu xanh lục vừa mượn để sưởi ấm, cẩn thận đặt trên ghế.

Trang phục diễn xuất chỉ có một bộ, nhưng vốn dĩ Kỷ Khê đã mặc một chiếc váy đỏ.

Tuy rằng không có bộ váy hoa lệ kia của Khương Quả, nhưng cũng có thể làm vừa mắt mọi người.

Cô đi lên sân khấu, hơi thở chậm lại.

Trong nháy mắt ánh đèn chiếu tới trên người cô, đã bắt người khe khẽ nói nhỏ, dò hỏi: “Cô gái này là ai? Dự bị à? Má nó, đẹp thật, so với…… Khương Quả còn đẹp hơn. Đây là giá trị nhan sắc thần tiên nào vậy.”

Rồi sau đó âm nhạc vang lên, yêu tinh sa đọa mê hoặc thức tỉnh từ trong mộng.

Lần thứ nhất, nữ chính dụ dỗ sĩ quan. Điệu múa quyến rũ dung hợp cùng tiếng ca, tiếng tim đập, kích thích sự chú ý, ánh mắt tập trung ở trên người Kỷ Khê!

Từng hồi trống, nện vào trái tim mọi người.

Giống như có một linh hồn khác ở trong cơ thể cô sống lại, thân hình cao ráo thon thả màu đỏ lay động, phảng phất đánh vào lòng người. Tóc dài đen nhánh lay động, ánh mắt yêu mị động lòng người. Mỗi đường cong, mỗi biểu cảm trên người cô đều toát ra một sự thật: Cô chính là hiện thân của Carmen.

Tiểu yêu tinh này, chui vào đáy lòng mỗi người, có thể làm một người lạnh lùng giữ mình ruồng bỏ đạo đức, trầm luân trong tình yêu, thậm chí là nguyện chết.

Không ít người chưa tiếp xúc nhiều với múa sân khấu vây xem mà ngây người luôn.

Này ai mà chịu được !!!

Đột nhiên mọi người trở nên sôi nổi, hiểu được câu chuyện của vị quan quân ngày xưa, khó trách hắn vì nàng mà ngoại tình, vì nàng mà đi tìm chết cũng nguyện ý! Đúng là tên cặn bã!

Nếu nói màn biểu diễn của Khương Quả là một đóa hoa hồng mới nhú, nụ hoa còn non, thì Kỷ Khê chính là một đoá hoa hồng đỏ nở rộ.


Kỷ Khê biểu diễn nửa bài, đột nhiên dừng lại.

Mọi người còn chưa phục hồi tinh thần.

Cô đi xuống, mặc lại chiếc áo choàng màu lam, lập tức liền từ một công chúa diễm lệ biến thành phù thủy trong chuyện cổ tích.

Cô nghiêm túc nói với Khương Quả: “Nhạc kịch và ca kịch, sân khấu kịch khác nhau lớn nhất ở chỗ là nó dùng tiếng hát kể chuyện xưa, kịch bản không có đồ vật, chỉ dùng thân thể cùng tiếng ca để biểu đạt cảm xúc, cho nên ở biểu diễn có thể khoa trương một chút, tận lực biểu hiện ra. Cô Khương, cô quá cứng nhắc, điều này có lẽ cần sửa lại một chút.”

Sau khi nói xong, cô nhìn thấy màn hình di động sáng đèn.

Cầm lên thì thấy…17 cuộc gọi nhỡ, hiển nhiên là tài xế của dì gọi đến.

Kỷ Khê hoảng sợ, từ trước tới nay cô sợ nhất là chậm trễ thời gian của người khác, vì thế chạy nhanh đến chỗ đạo diễn: “Nhà tôi còn có chút việc, có thể đi trước chứ? Quần áo mượn của tổ đạo cụ tôi sẽ giặt sạch rồi ngày mai trả lại.”

Chính đạo diễn còn chưa tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, nghe cô nói vậy, cũng không nói gì, vẫy vẫy tay bảo cô đi.

Kỷ Khê xách hành lí của mình, đeo trên vai một chiếc ba lô lớn, mấy cái túi to chứa kịch bản và tư liệu, dẫm giày cao gót chạy ra cửa.

Cạnh cửa có một người. Một người đàn ông.

Trong không khí có mùi thuốc lá và bạc hà, cũng không nồng lắm.

Nguyễn Hiểu Phong mặc áo sơmi đen, trên vai tùy tiện vắt áo khoác tây trang, vừa rồi đứng ở cạnh cửa có xem cô biểu diễn.

Rồi sau đó lại thấy Tiểu Carmen này xách theo bao lớn bao nhỏ, vội vã chạy tới.

Anh cho rằng tuổi cô sẽ hơi lớn, trong giới này hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi đã là có chút già rồi, bởi vì cô biểu diễn ở trên sân khấu yêu mị thành thục như vậy. Nhưng nhìn gần mới phát hiện, trên khuôn mặt xinh đẹp ấy có một đôi mắt vẫn còn trẻ. Tuổi trẻ, trong sáng, sạch sẽ, mặc dù là đã bước chân vào xã hội, nhưng hẳn là thời gian cũng chưa dài.

Nguyễn Hiểu Phong hơi hơi xuất thần, chưa kịp né tránh, bị balo trên vai Kỷ Khê va vào một chút.

Đeo một chiếc balo vừa to vừa nặng, Kỷ Khê bị đụng đến lui lại vài bước, thiếu chút nữa té ngã, nhưng lại có người nhanh nhẹn giữ lại, ôm cô ở trong lồng ngực.

Ôm Kỷ Khê ở trong ngực. Nguyễn Hiểu Phong rũ mắt nhìn cô, cũng trông thấy một đoạn cổ chân trắng như tuyết của cô.

Trắng đến mức nhìn như bẻ là sẽ gãy.

Vừa vặn chỗ cần có thịt đều có, không giống củi khô, cả cơ thể xinh đẹp rất có sức sống.

Anh che ở cạnh cửa, ngược sáng. Kỷ Khê không thấy rõ mặt anh, chỉ hơi hơi lầu bầu một tiếng: “A, ngại quá, anh có thể nhường đường không? Ngại quá.”

Cô nói liên tiếp vài câu “Ngại quá”.

Nguyễn Hiểu Phong thuận tay kéo cánh cửa rạp hát nặng trịch ra cho cô, cảm nhận được khí nóng bên ngoài vây quanh, lại đổi lấy vài tiếng “cảm ơn”.

Nguyễn Hiểu Phong lâng lâng, tầm mắt dõi theo thân ảnh của cô. Nhưng cô đi rất nhanh, trong khoảnh khắc đã không thấy nữa

Trên lô ghế VIP lầu hai.

“Nguyễn ca, anh có thấy tiểu mỹ nữ vừa rồi không! Đm phải gọi là bùng nổ!” Bạn bè tốt nhao lên hỏi anh, “Em vừa mới hỏi thăm tên của cô ấy, anh biết cô ấy là ai không? Chắc chắn anh không đoán được đâu! Là con gái nhỏ của Kỷ gia, tên là ——”

Nguyễn Hiểu Phong bình tĩnh ngắt lời: “Tôi biết.”

Hai chữ thốt ra nhẹ nhàng, âm điệu mệt mỏi.

Nguyễn Hiểu Phong thấp giọng nói: “Kỷ Khê.”