Ngày Tháng Trắc Trở

Chương 45




Mùa đông âm u bao trùm toàn Kiến Khang, mấy ngày nay đều có dấu hiệu sắp có tuyết rơi, trên không trung lúc nào cũng ngập tràn gió rít, lạnh đến mức run người.

Vương Kính Chi sai người đốt than sưởi trong thư phòng, cầm cuốn sách dựa vào thành giường nhàn nhã đọc, đúng lúc đọc đến hồi gay cấn thì có gã hầu mang thư vào: “Lang chủ, tướng phủ đưa tin tới.”

“Ồ?” Hắn ngồi dậy, đón lấy rồi nghiền ngẫm đọc kỹ, thở dài: “Thừa tướng đòi nợ ta đây mà.”

Nói xong, dường như cảm thấy rất thú vị, hắn lại không kìm được cười ha hả, sau đó ném lá thư vào trong lửa đốt.

Sáng sớm hôm sau, vừa mở cửa đã thấy khắp viện bao phủ một lớp áo bạc, quả nhiên tuyết đã rơi rồi.

Mộc Bạch vừa đưa áo khoác cho Tạ Thù vừa ai oán: “Thuộc hạ đã để dược lên xe cả rồi, không Vũ Lăng vương lại chê thuộc hạ băng bó không tốt.”

Tạ Thù an ủi hắn: “Đừng nói thế, chẳng qua hắn hi vọng vết thương của ta mau lành thôi mà.”

Mộc Bạch thấy nàng có ý bênh Vũ Lăng vương, quyệt miệng đi ra ngoài.

Trên đường vào triều lại bị Vệ Ngật Chi giữ lại đi cùng, cũng vẫn là hắn giúp thay thuốc.

Chỉ mới hai ngày mà da mặt Tạ Thù đã dày lên không ít, nhàn nhã gối đầu lên chân hắn nói: “Đường đường là Vũ Lăng vương mà lại phải hầu hạ một Thừa tướng mất quyền như ta, chẹp chẹp, nói ra có khi tất cả mọi người trong thiên hạ đều kinh ngạc đến ngây người ấy chứ?”

Vệ Ngật Chi giúp nàng cài lại vạt áo, cười như gió xuân, cũng chẳng sửa lại lời nàng: “Nàng sớm khỏe lại, thì mấy kẻ đối nghịch kia mới là người kinh ngạc đến ngây người.”

Tạ Thù lườm hắn rồi lại ngồi dậy ngay ngắn hỏi hắn: “Huynh từng nói chữ nhà họ Vương là do nhà họ Vệ huynh dạy, vậy huynh có thể bắt chước chữ của Vương Kính Chi được không?”

Vệ Ngật Chi vừa dùng khăn lau tay vừa nói: “Chữ của Vương Kính Chi có đặc điểm ở chỗ đề câu ngắn gọn mà mạnh mẽ, mà nét phẩy lại ấn mạnh rồi kéo dài, thật ra ta cũng từng nghiên cứu qua, bắt chước cũng được, nhưng không biết nàng muốn ta viết gì.”

“Ta muốn nhờ huynh dùng danh nghĩa Vương Kính Chi viết một lá thư cho Tạ Minh Chương, đệ đệ của Tạ Minh Hạ.”

“Có thù lao không?”

“Tạm thời cho nợ đi.”

Vệ Ngật Chi phì cười: “Nàng nợ ta nhiều lắm rồi đó.”

Tạ Thù nhìn lên nóc xe suy nghĩ một lát: “Có à?”

“Có.”

Lúc lâm triều, Hoàn Bồi Thánh dâng sớ tố cáo Ngự sử trung thừa, nói hắn đến nay vẫn không thể tra rõ chuyện tham ô quân lương, rõ ràng là làm việc không chuyên tâm, nên phái người khác điều tra.

Lúc này Vương Kính Chi đề nghị cho Tạ Nguyên tạm thay thế Ngự Sử trung thừa đi tra rõ việc này. Nói thì nói như thế, nhưng ai nấy đều hiểu một khi giao quyền quản lý Ngự sử đài ra thì đâu thể dễ dàng thu hồi lại quyền lực.

Đây chính là khoản nợ mà Tạ Thù đòi từ chỗ Vương Kính Chi. Nàng giao chức Thái phó cho hắn, để báo đáp lại, giờ Vương Kính Chi giúp nàng tiến cử Tạ Nguyên.

Hoàng đế rất đau đầu, đầu tiên là Vệ gia, giờ lại là Vương gia, ông ta coi như cũng nhìn ra rồi, những gia tộc này cũng đều rất khôn khéo, không ai muốn để hoàng tộc tiêu diệt từng người bọn họ.

“Lời đề nghị của Thái phó cũng không tệ, nhưng dù sao cũng là người nhà họ Tạ, có lẽ nên đổi người khác để tránh hiềm nghi thì hơn.”

Vương Kính Chi đáp: “Trước đó, chuyện tham ô của Tạ Mân và Tạ Thuần cũng do Tạ Nguyên tự tay đốc thúc điều tra, có thể thấy người này cương trực công chính liêm minh ạ.”

Hoàng đế cau mày không hé miệng.

Vệ Ngật Chi quay đầu nhìn Dương Kiệu liếc mắt ra hiệu.

Dương Kiệu ra khỏi hàng nói: “Bệ hạ, quân doanh Từ Châu còn đang chờ phân phát quân lương, việc này không thể chậm trễ, vẫn nên mau đổi người tra rõ đi ạ.”

Hoàng đế ảo não lườm hắn một cái: “Vậy cứ làm như thế đi.”

Tạ Minh Hạ rất bực bội, không biết vì sao Vương Kính Chi lại đột nhiên tiến cử họ hàng xa nhà ông ta làm gì. Lúc bãi triều, ông ta lặng lẽ nói với Tạ Tuấn: “Con đi gặp gã Tạ Nguyên kia, bảo hắn biết điều một chút, đừng có làm việc không suy nghĩ.”

Tạ Thù trở về phủ, triều phục cũng không kịp thay liền tới thư phòng, Tề Trưng đã đợi sẵn ở đó.

“Tình hình thế nào rồi?”

“Bẩm Thừa tướng, tất cả đã chuẩn bị kỹ càng, chẳng qua vẫn chưa xác định được có những vị trưởng bối nào tham dự vào việc hãm hại ngài thôi ạ.”

“Cái này dễ thôi.” Tạ Thù gọi Mộc Bạch vào: “Ngươi tới chỗ Tạ Vận, bảo hắn dẫn người trói Tạ Nhiễm về cho ta.”

Mộc Bạch ngẩn người, mất một lúc lâu mới ý thức được đây có thể là trừng phạt kẻ phản bội, nhiệt huyết sôi trào nhận lệnh rời đi.

Đến khi trời tối thì đã trói gô Tạ Nhiễm ném vào thư phòng của Tạ Thù.

Tạ Thù bảo Mộc Bạch và Tạ Vận ra ngoài, đi tới khoanh tay ngồi xổm trước mặt Tạ Nhiễm: “Đường thúc, Thoái Tật, ngươi có thể coi như đã trở về.”

Hai tay Tạ Nhiễm bị trói ở sau lưng, nghiêm túc quỳ xuống, cười với nàng: “Mấy ngày này sống quả dễ chịu, ta đã không muốn trở về.”

“Nói như vậy, ngươi vẫn đúng là muốn phản chiến à?”

Ánh mắt Tạ Nhiễm kiêu ngạo: “Ngược lại, ta muốn nhìn xem có phải Thừa tướng gió thổi một cái liền đổ hay không, kết quả phát hiện Thừa tướng chẳng đổ, ta lại phải về thôi.”

Tạ Thù bật cười: “Đám trưởng bối kia vẫn còn sống khỏe mạnh, ta hẵng còn trẻ, sao có thể gục ngã trước bọn họ được chứ.”

Tạ Nhiễm cũng bật cười theo.

Tạ Thù mở dây thừng cho hắn: “Đã có danh sách chưa?”

“Đương nhiên.” Tạ Thù lấy bản danh sách từ trong tay áo ra cho nàng. “Thừa tướng hành động còn sớm hơn ta dự đoán rất nhiều.”

“Phải đánh bất ngờ, mới có thể lấy gậy ông đập lưng ông.”

Tạ Nhiễm bỗng nhiên lùi ra phía sau vài bước, quỳ rồi hành lễ: “Thoái Tật chỉ là con riêng, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của người khác, chỉ mong lần này Thừa tướng thật sự hạ quyết tâm, tuyệt đối không ngừng tay giữa chừng.”

Tạ Thù trở lại sau án ngồi xuống, vừa mở danh sách ra xem vừa nói: “Thực ra ngươi giúp bọn họ dâng sớ tố cao ta, chẳng qua muốn ép ta ra tay mà thôi.”

“Vâng, từ sau khi Thừa tướng vào nhà họ Tạ tới nay, mâu thuẫn đã dần tích tụ, cuối cùng cũng phải có một ngày giải quyết dứt điểm. Thừa tướng lòng dạ mềm yếu, lần này coi như vì đối phó ta, cũng gần như muốn hạ quyết tâm ra tay rồi.”

“Ít nói lời hay đi.” Tạ Thù khép danh sách lại. “Chẳng qua ngươi muốn phá bỏ trói buộc huyết thống, sau đó thuận tiện quang minh chính đại đứng vững trong nhà họ Tạ mà thôi.”

Tạ Nhiễm cúi đầu không nói.

“Đứng dậy đi, chí ít ngươi đã báo tin cho Vũ Lăng vương, cũng không phải thật sự muốn hại ta.”

Tạ Nhiễm đứng dậy ngồi xuống đối diện nàng: “Thừa tướng dự định thế nào?”

Tạ Thù nhìn hắn: “Tạ gia xảy ra nội đấu, ai là người vui nhất?”

“Đương nhiên là bệ hạ.”

“Không sai, lần này chúng ta sẽ mượn tay bệ hạ giải quyết bọn họ. Ngươi mượn miệng Thái tử nói với bệ hạ, dở dĩ Vương Kính Chi đề cử Tạ Nguyên là vì thủ đoạn của Tạ Minh Chương, đề cập tới chuyện mấy vị trưởng bối nhà họ Tạ hiện giờ đang tranh chấp vị trí Thừa tướng. Bệ hạ hận không thể khiến Tạ gia càng loạn càng tốt, chắc chắn sẽ để mặc Tạ Nguyên làm gì thì làm, đến lúc đó hắn sẽ tra ra được chứng cứ Tạ Minh Hạ tham ô quân lương.”

Tạ Nhiễm chăm chú ghi nhớ.

Tạ Thù đưa lá thư Vệ Ngật Chi viết xong giao cho hắn: “Tim cơ hội lén giao lá thư này cho Tạ Minh Hạ, nói rằng Vương Kính Chi nhờ ngươi chuyển cho Tạ Minh Chương.”

Tạ Nhiễm mở ra nhìn qua, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ Vương Kính Chi thật sự liên thủ với Tạ Minh Chương tranh giành vị trí Thừa tướng ư?”

“Tam nhân thành hổ[1], càng nhiều người nói thì điều đó càng trở thành sự thật.”

Tạ Nhiễm hiểu ra: “Hóa ra là kế phản gián.”

Tạ Tuấn nghe theo lệnh phụ thân đi gặp Tạ Nguyên. Bất kể là xuất thân hay phẩm cấp quan lại, hắn đều hơn người một bậc, đương nhiên Tạ Nguyên rất cung kính hắn, hỏi gì đáp nấy.

Tạ Tuấn hỏi hắn: “Ngươi là người nhà họ Tạ, vì sao Vương Thái phó lại tiến cử ngươi đến Ngự sử đài?”

Tạ Nguyên nói: “Ta địa vị thấp kém, đâu dễ gì lọt vào mắt xanh của Thái phó, tất cả đều nhờ vào trưởng bối sắp xếp giúp.’

“Trưởng bối? Là vị trưởng bối nào?”

“Là thúc phụ của ngài ạ.”

Tạ Tuấn nghe thấy không ổn, vội vã về nói cho phụ thân hay.

Thực ra Tạ Minh Hạ và Tạ Minh Chương không phải là an hem cùng một mẹ sinh ra, nên vẫn có phần ngăn cách. Vừa nghe con trai nói lại chuyện này, Tạ Minh Hạ liền sinh lòng nghi ngờ.

Vốn ông ta đã sắp xếp đâu vào đấy, sao bỗng nhiên Tạ Minh Chương lại đưa Tạ Nguyên tới Ngự sử đài làm gì?

Đúng lúc ấy Tạ Nhiễm lại mang thư tới.

“Hôm nay lúc bãi triều, chất nhi có gặp Vương thái phó, nghe nói hắn muốn gửi tin cho Chương đường thúc liền giúp hắn gửi hộ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy tự nhiên Thái phó và Chương đường thúc lại có quan hệ thân thiết bất thường, nên quyết định mang tới cho ngài nhìn qua trước xem thế nào.”

Tạ Minh Hạ gật đầu: “Vẫn là cháu nhanh trí.” Hắn cười ha hả mở thư ra xem, sau đó liền không cười nổi.

Tạ Nhiễm nhìn sắc mắt hắn: “Xin hỏi đường thúc, trong thư viết gì thế ạ?”

Tạ Minh Hạ hừ một tiếng: “Không ngờ hắn dám tính toán đối phó ta.”

“Đường thúc bớt giận, việc này vẫn chưa rõ thực hư, cũng may có nhiều người sưu tập chữ và tranh của Vương Kính Chi, đường thúc nên tìm một phần so xem có đúng bút tích của hắn hay không.”

“Không cần so sánh gì cả. Cháu có điều không biết, Tạ Nguyên cũng nói hắn là do Chương đường thúc của cháu và Vương Kính Chi liên thủ đưa tới Ngự sử đài. Hóa ra hành động này là để điều tra việc làm của ta, đến lúc đó đẩy ta ngã xuống rồi thì chính hắn sẽ lên làm Thừa tướng.”

“Thì ra là như vậy…” Tạ Nhiễm vờ kinh ngạc: “Nhưng đường thúc cũng không cần lo lắng, bao nhiêu năm qua, chắc hẳn ngài đã tóm được nhược điểm của Chương đường thúc rồi phải không, ngài còn sợ gì ông ấy chứ?”

Tạ Minh Hạ gật gật đầu: “Cháu nói không sai.”

Mặc dù nói như vậy nhưng Tạ Minh Hạ vẫn là người cẩn thận, chờ sau khi Tạ Nhiễm rời đi liền gọi hộ vệ tới dò hỏi xem hôm nay hắn có biểu hiện gì bất thường hay không.

Hộ vệ nói người theo dõi Tạ Nhiễm vẫn chưa trở về bẩm báo điều gì bất thường, có lẽ tất cả đều bình thường.

Tạ Minh Hạ tức giận vò nát lá thư, càng thêm căm giận đệ đệ Tạ Minh Chương kia.

Đêm khuya, lúc Tạ Thù đang ngồi sau án đọc công văn Tạ Nguyên đưa tới, Mộc Bạch đi vào thì thầm bên tai nàng: “Công tử, khi Nhiễm công tử đến đây đã có người theo dõi.”

Tạ Thù cả kinh: “Đã tóm được chưa?”

“Nói cũng thấy lạ, dường như bên ngoài có người bảo vệ, so với hộ vệ của chúng ta còn cảnh giác hơn, còn thay chúng ta giải quyết phiền phức.”

“Có thấy rõ là ai không?”

“Thuộc hạ nhìn thoáng qua một bóng người trong đó rất giống Phù Huyền.”

Tạ Thù hạ bút, dưới ánh nến khẽ chớp mắt: “Người gặp khốn khó mới biết tình người ấm lạnh. Những chuyện Trọng Khanh làm vì ta, ta sẽ ghi nhớ trong lòng.”

Mộc Bạch cọ cọ chân: “Sau này thuộc hạ cũng sẽ không bài xích Vũ Lăng vương nữa, ừm… cố gắng.”

Hôm sau trước khi vào triều, Tạ Thù đặc biệt gom mấy cuốn nhạc phổ quý giá trong Tạ phủ. Vật này nàng cũng không dùng tới, chi bằng đưa cho người yêu thích âm luật như Vệ Ngật Chi.

Vậy mà đến phố Chu Tước đợi hồi lâu vẫn không thấy Vệ Ngật Chi lại đây. Tạ Thù hơi nghi hoặc, lẽ nào hắn đi trước? Nhưng mấy ngày nay hắn đều đi chung đường với mình, từ trước tới nay luôn đúng giờ, chẳng lẽ hôm nay có việc bận nên tới muộn chăng.

Lại đợi thêm một lúc, vẫn không thấy người đến, sắc trời đã mờ sáng, rốt cuộc Tạ Thù cũng lệnh cho Mộc Bạch khởi hành.

Vậy mà xe ngựa vừa mới chuyển động thì xe của phủ Đại Tư Mã đã đến rồi.

Tạ Thù lệnh dừng xe, thò người ra nhìn lại, Vệ Ngật Chi vén mành xuống xe. Nắng sớm mờ ảo, hắn nhẹ bước đi tới, phong thái tuấn tú, lúc đến trước mặt nàng thì hơi mỉm cười nói: “Như Ý đang chờ ta à?”

Bỗng nhiên Tạ Thù có cảm giác làm chuyện mờ ám bị người ta tóm được, dời tầm mắt nói: “Vừa tới mà thôi.”

“Cũng thật trùng hợp quá đi.” Vẻ mặt Vệ Ngật Chi ý tứ sâu xa.

[1] Tam nhân thành hổ: (Nghĩa đen) Ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin có cọp thật. (Nghĩa bóng) Một việc, dù cho sai lầm nhưng nhiều người lại nói đều như một, thì cũng dễ khiến người ta nghi nghi hoặc hoặc rồi đem bụng tin mà cho là thật. Một chân lý có chứng minh rõ ràng, mười phần chắc chắn thì mới nên công nhận.